DƯỠNG VỢ TỪ BÉ - Mộng Dư - Chương 47 - Chương 47
– Cái anh hôm nay là ai vậy anh?
– Cái thằng vớ vẩn lúc em sang lớp anh à?
– Vâng, trông quen quen mà em chẳng nhớ ra là ai.
– Là cái thằng hôm khai giảng trường lên tặng hoa em đấy, hôm đó anh có việc đột xuất lên đưa hoa nhờ nó lên vậy mà nó lại không nhớ.
– Tầm chiều em qua, anh về nghỉ ngơi đi chứ em nhớ là anh có tiết lúc ba giờ mà.
– Ừ.
Nguyên gạt chân chống xe lên rồi lên ga đi về nhà. Phương trở vào trong nhìn thấy mẹ mình đang phơi đồ liền xắn tay áo lên vào phơi cùng mẹ.
– Tối nay ở qua đêm nhà thằng bé không?
– Có chứ ạ.
– Tý nữa nhớ đem bánh mẹ mới mua sang mà ăn.
– Vâng, còn mấy cái mẹ để con phơi hết cho.
– Vậy mẹ vào nhà đây.
– Dạ.
Anh dắt xe vào trong rồi đi vào nhà chính. Bố mẹ anh đang ngồi ăn cơm thấy anh về liền lên tiếng.
– Vào ăn đi, bát đũa ở trong tủ đấy tự lấy cho mẹ mày ăn cơm.
– Con biết rồi.
– Nguyên, nay bé Phương qua à?
– Chị Phương qua!!
Bé Thương đang ăn nghe vậy liền hạ bát xuống, cái miệng đầy cơm nhưng vẫn cố nói. Nguyên nhìn với mong muốn tránh xa mãnh liệt nhưng vẫn trả lời con bé.
– Ừ, cấm sang phòng anh để chị Phương còn ngủ.
– Ứ đấy! Em thích ngủ với chị Phương.
– Con kia!
– Vào ăn cơm đi.
Nguyên hậm hực treo đồ lên, cất balo đi rồi ra lấy bát và đũa. Ngồi cạch Thương mà còn bé cứ hỏi liên tục không biết chán. Nào là nay chị Phương có bị bắt nạt không? Anh có dám bắt nạt chị ấy không? Chị thích ăn cái gì? Rồi lại hỏi tối em ngủ với chị Phương nhá?
Anh nhịn! Trẻ con chưa biết gì lớn rồi đánh nó sau!
Ăn uống xong, bố mẹ anh đưa bé Thương lên phòng ngủ trước để lại một mâm bát cho anh rửa. Sóng gió phủ đời trai, tương lai nhờ vợ rửa bát.
Chiều đến, anh đi học về là cũng gần sáu giờ không biết cô đã sang nhà chưa. Bụng lại đói, cô có nấu gì không nhỉ? Giờ về đến nhà cô có ngó ra cười với mình không?
– Con về rồi, có cơm chưa mẹ ơi?
– Vào phụ mẹ nồi thịt hầm.
– Vâng… ơ Phương đâu? Con tưởng em ấy sang chơi?
– Con bé xung phong cho Thương đi tắm rồi, chốc nữa nó xuống sau.
– Con cũng muốn tắm với em ấy.
– Mày nơi gì cơ con!
– Đâu, con nói gì đâu.
Nguyên bĩu môi cầm đũa lên bắt đầu công cuộc phá thịt hầm của mẹ.
– Anh đảo vậy nát thịt đấy.
Thương cầm khăn tắm đưa cho Phương, cô cầm lấy rồi cười híp mắt nhìn anh yêu của mình. Cô thích món thịt hầm của mẹ Hà nhất mà anh chọc nó gần nát chứng tỏ anh hết thương mình rồi!!
– Anh quên anh quên, em tắm cho con bé xong rồi à?
– Em thích món này lắm đấy.
Nguyên cứng miệng không kêu được tiếng nào, khung cảnh trái tim bay bay hường phấn vỡ trong giây lát. Anh vội buông đũa mà cố gắng thốt ra mấy chữ.
– Anh không quen nấu món này.
– Thương ơi, tối nay chị ngủ với em nhé, à chị bóc bánh bác Lan mua cho ăn thử xem không.
– Vâng.
Mắt con bé sáng lên hơn sao trời, nó kéo tay cô đi ra khỏi phòng bếp kệ cho anh họ mình đang gào thét trong lòng.
Cô bóc hộp bánh ra mùi nhài thoảng ra, bé Thương ngửi ngửi mấy cái rồi nhìn cô.
– Đây cho em.
Phương bẻ nhỏ cái bánh ra đút cho bé một miếng, mặt xinh của con bé thoáng đỏ lên một chút. Có vẻ bánh rất ngon, không biết anh ấy có thích ăn không nữa.
– Chị ăn thử đi, bánh này ngon lắm đấy.
– Chị ăn đây.
Nguyên đứng nép ở góc tường, anh cắn chặt môi nhìn em gái họ dấu yêu của mình với khuôn mặt ghen tức. M* kiếp! Trên trường thì có thằng tên Bảo kia về nhà thì lại có con quỷ con này!
– Chị ơi đằng sau góc tường phòng bếp.
Cô quay lại nhìn thấy anh đang cầm đôi đũa, mắt lóng la lóng lánh nhìn cô rồi chớp chớp hai cái rõ đáng ghét! Phương dùng tốc độ cực nhanh rút điện thoại.
* Tách, tách*
– Ảnh đẹp lắm em đăng face.
– Đừng!!!