DƯỠNG VỢ TỪ BÉ - Mộng Dư - Chương 45 - Chương 45
– Em bao tuổi rồi?
– Em chín tuổi.
– Vậy em tên gì?
– Thương ạ!
– Tên hay quá, nay ở đây ăn mỳ thịt băm với chị nhé, chị mua rất nhiều kẹo nữa ăn mỳ xong chúng ta ăn kẹo.
– Được, em thích kẹo lắm.
Nguyên đặt đồ xuống, tự rót nước ép trong tủ lạnh rồi tự hậm hực nhìn người yêu quan tâm đến con bé kia chứ không nhiệt tình với mình. Biết thế đã ném nó lại không lôi nó theo.
Phương vừa đun nước vừa nói chuyện với bé Thương khá vui vẻ.
– Sao chị lại yêu anh em? Anh em xấu trai như này, tính khí không xinh, rõ đáng ghét.
Cô nhìn cô bé rồi nhìn sang anh yêu đang lườm nguýt cùng sắc mặt không còn mấy tốt, cô khẽ cười.
– Anh em đáng yêu, hết đáng yêu thì chị tân trang lại cho đáng yêu để yêu tiếp.
– Anh ấy không đáng yêu.
– Anh em học giỏi nữa, chị có thể hỏi bài.
– Em cũng học giỏi!
– Nhưng em không chỉ chị được với cả chị thích anh của em.
Cô ngâm nga vài câu tay nhanh ngọn trang trí xong ba bát mỳ rồi bê ra bàn. Hai người kia nhìn nhau, tay Thương cầm sẵn đũa rồi cô bé một tâm muốn được ăn thử tay nghề của Phương.
– Anh với bé Thương ăn đi, xem xem em nấu ngon không?
– Em nấu gì cũng ngon hết.
– Em thấy không? Dễ thương nhỉ?
Phương đưa tay ra sờ sờ mái tóc mềm của Nguyên, miệng cười tươi nhìn về phía bé con mà nói. Cứ như cô đang hết sức chứng minh rằng Nguyên rất đáng yêu ( đáng để yêu).
– Về sau em cũng muốn tìm bạn trai như này.
– Từ từ rồi tìm, lớn thêm xíu nữa cơ giờ còn bé quá.
Phương gắp mỳ ăn, lần đầu nấu mỳ này mà đã ngon thế rồi bao giờ phải đem đồ sang nhà anh yêu nấu cho mẹ Hà với bố Chí ăn mới được.
– Em muốn ăn nữa.
– Có ngay đây.
– Em ngồi đó đi, nhóc kia đưa bát.
Nguyên đứng dậy rất nhanh, ánh sáng hằm hè nhìn bé Thương nhưng vẫn cầm bát gắp mỳ rồi đổ thêm nước sốt cùng thịt bò vào cho con bé ăn.
– Ăn xong thì đi ngủ như vậy mới cao được.
– Vâng.
Ba người rất nhanh xử lý hết chỗ mỳ còn lại trong nồi. Nay cô đã nấu vừa đủ lên ăn có cảm giác không quá no. Bé Thương cũng đã được dỗ đi ngủ được một lúc.
– Anh sao cứ lườm con bé mãi vậy?
Phương cất tiếng trêu chọc, Nguyên bất giác đỏ mặt lên vì ngại. Điều xấu hổ vậy mà lại bị bé yêu nhìn ra.
– Anh đâu có lườm, anh nhìn yêu thương mà.
– Vâng, anh thử nhìn em đầy yêu thương như lúc anh nhìn bé Thương xem nào.
Nguyên đánh mắt sang chỗ khác không dám nhìn cô. Cảm giác hơi tội lỗi thì phải.
– Nó còn bé, anh đừng suy nghĩ nhiều cứ kệ nó không nó ghét em thì sao?
– Nó dám xem!
– Vâng nó không dám đâu.
– Đừng nhắc đến nó nữa, hai anh em đi ngủ đi.
– Con bé ngủ ở phòng em rồi, còn phòng bố mẹ em với phòng cho khách. Mình qua tạm đó ngủ nhé.
– Ừ.
Tối đến, cô theo chân anh và bé Thương sang nhà chơi. Mẹ Hà vui đến độ quyết định ăn bữa nướng, bố Chí nghe vậy liền lắc đầu ngán ngẩm. Vì sao? Vì mẹ Hà không biết ướp thịt nướng mà muốn ăn ngay thì ra quán.
– Vậy ra quán ăn, gọi cả bác Lan với bác Kiên đi ăn cùng.
– Vậy để anh đi thay đồ.
– Con về gọi bố mẹ con.
– Nhanh nhanh nhá.
– Vâng.
Hai gia đình gọi taxi đi đến quán nướng, nhân viên đon đả mời bảy người vào bàn ngồi.
– Em ăn đi này, thịt chín rồi.
Bố Chí gắp cho mẹ Hà miếng thịt bò chín tới, sử dụng hết một trăm công lực chăm sóc vợ mình. Còn mẹ Lan thì phải chỉ cho bố Kiên xem miếng nào chín rồi để mà ăn nếu không chắc chắn bố Kiên sẽ ăn thịt bò sống!
– Phương này.
Anh cầm cốc nước ngọt đến để cạch bát đũa của cô, anh còn không biết vì sao lại đổ thêm ít nước lọc vào cốc coca mặc dù đã cho đá.
– Anh vẫn nhớ em thích uống kiểu này à?
– Em thích uống như này à…
Phương nghe vậy cô hơi sững lại. Anh không nhớ nhưng vẫn vô thức làm thứ cô thích từ bánh nhân gì hay màu gì khó nhớ hơn là cô thích nước dùng như nào.
– Vâng, em thích lần sau anh làm cho em tiếp nhé.
Nguyên nhìn cô, anh như trầm xuống rồi sống lại. Mắt anh đỏ lên nhưng không thể lặn ra bất cứ thứ gì, anh vui đến mức này cơ mà sao mà khóc được.