Dượng Tôi Biến Thành Mỹ Nam Rồi! - Kim Ái Tuyết (Boo) - Chương 57: Cư dân làng chài
- Trang Chủ
- Dượng Tôi Biến Thành Mỹ Nam Rồi! - Kim Ái Tuyết (Boo)
- Chương 57: Cư dân làng chài
” Ngươi là ai?”
Tư tế phản ứng lại đầu tiên mà cất giọng hỏi Bạch Thanh Phong.
” Nàng ấy đâu?”
Bạch Thanh Phong dùng ánh mắt tức giận nhìn tư tế. Hắn đột nhiên xuất hiện lại hỏi một câu không đầu không đuôi đương nhiên ông ta không hiểu gì cả.
” Ngươi hỏi ai chứ?”
Bạch Thanh Phong vốn cũng không có kiến nhẫn mà đôi co với tư tế. Hắn khoát tay một cơn gió cuốn lấy ông rồi nâng cơ thể ông lên không trung. Hắn nhìn vào đám dân làng đang dùng ánh mắt ngơ ngác mà nhìn hắn hiện giờ.
” Tốt nhất các ngươi nói nhanh cho ta biết nàng ấy ở chỗ nào?”
Tư tế trên không trung như bị ai đó bóp lấy cổ vậy, ông khó khăn dùng tay giữ yết hầu mình rồi vùng vẫy. Khuôn mặt ông đỏ lên vì bị ngạt khí, miệng không ngừng mở lớn không biết là đang muốn hớp lấy chút dưỡng khí hay là muốn lên tiếng nói gì nữa. Toàn bộ tình cảnh chật vật của tư tế đều thu vào tầm mắt của dân chúng trước mặt. Bọn họ sợ hãi nhìn Bạch Thanh Phong, xem ra tên này rất lợi hại. Nhưng bọn họ lại càng không biết phải trả lời hắn như thế nào nữa. Vì thế chỉ có thể dùng ánh mắt lo lắng nhìn tư tế lẫn sợ hãi nhìn hắn mà thôi.
” Ta nhắc lại nàng ấy đâu rồi?”
Bạch Thanh Phong vừa nói vừa đưa bàn tay lên thêm vài người nữa cũng bị nhấc bổng lên không trung. Những ngươi phía dưới nhanh chóng tóm chặt lấy họ nhưng đều vô ích, thậm chí còn bị kéo lên theo. Rất nhanh họ cũng nhận ra rằng nếu không mau trả lời hắn ta thì tính mạng của bọn họ đều không đảm bảo được.
Một người thanh niên bạo gan lên tiếng hỏi.
” Ngươi muốn hỏi ai chứ?”
Bạch Thanh Phong bây giờ mới ngộ ra một đều, hắn chưa bao giờ hiện thân trước mặt dân chúng trong làng cả. Bọn họ đương nhiên không biết hắn là ai lại càng không biết người hắn muốn tìm là Khai Tâm. Bạch Thanh Phong nhíu mày mất kiên nhẫn mà nói.
” Nàng ấy, tân nương của ta. Khai Tâm!”
Người thanh niên nhíu chặt mày nhìn Bạch Thanh Phong rồi ngẫm nghĩ câu nói của hắn ta. Tân nương? Ý là hắn tìm tân nương tử của mình hả? Nhưng rất nhanh có một người trong bọn họ nhận ra ý nghĩa câu nói của Bạch Thanh Phong là gì. Cô ta đôi mắt mở to kinh ngạc nhìn hắn rồi nói.
” Không… lẽ… không lẽ… người là hồ tiên sao?”
Rất nhanh toàn bộ người dân xung quanh bị câu nói của cô gái đó làm cho hoảng hốt. Bọn họ chửi rủa ngày đêm chỉ mong tên hồ tiên đó xuất hiện để cùng lột da róc xương hắn. Nhưng khi hắn đứng trước mặt họ lại mang theo dáng vẻ uy quyền mà nhìn bọn họ. Giống như vị thần trên cao nhìn lũ kiến dưới đất vậy. Một chút cân lượng cũng không đáng trong mắt hắn ta. Hồ ly tiên lợi hại như vậy sao họ có thể đấu lại được chứ?
Tuy có rất nhiều người trước pháp thuật cường đại của Bạch Thanh Phong mà chùn bước, nhưng cũng có vài người mang theo hận ý lớn đến nổi không sợ mà lên tiếng. Ví như người thanh niên đang dùng tay chỉ thẳng vào mặt hắn đây. Anh ta đã mất đi tất cả mọi thứ trong cơn bão lũ, từ nhà cửa, người mẹ già tốn cả tuổi xuân để nuôi nấng anh. Đến cả người vợ yêu thương anh hết mực và con trai vẫn còn phải ẵm ngửa của anh. Người thanh niên đó vốn không còn gì cả nên ngay cả tính mạng anh cũng không cần. Điều níu giữ lấy mạng sống của anh hiện giờ là nỗi hận với hồ tiên mà thôi. Chỉ cần khiến hắn chịu chút tổn thương hay đau khổ cũng khiến anh thỏa mãn.
” Thì ra… chính là ngươi! Tà vật khốn kiếp hại mọi người trong làng ra nông nổi này… ha ha ha… ngươi hỏi cô ta sao?… Ha ha ha… ngươi nhìn đi! Đằng sau lưng ngươi đó. Nhưng chắc bây giờ chỉ còn một nắm tro tàn mà thôi…”
Bạch Thanh Phong vội nhìn về phía ngọn lửa đang cháy dữ dội sau lưng mình, trái tim hắn như bị đốt theo ngọn lửa đó vậy. Rất nhanh hắn khiến ngọn lửa tắt ngúm nhưng còn xót lại trên đó là một đống đen thui không hình không dạng. Đúng là chỉ còn chút tro tàn mà thôi.
Bạch Thanh Phong trở nên cực kì cuồng loạn hắn mang theo nộ khí mà nhìn đám dân làng trước mặt mình. Không ngờ những người từng quỳ phục dưới chân hắn, từng hết lòng kính ngưỡng hắn lại có thể vì hận ý với hắn mà giết một cô gái hoàn toàn vô tội. Đúng vậy trong chuyện này Khai Tâm là người đáng thương nhất. Cô vô duyên vô cớ bị bắt mang đi hiến tế cho hồ tiên. Lại vì một phút nông nổi của Bạch Thanh Phong mà biến thành con rối. Bây giờ lại chỉ vì hận ý vô lý của dân làng mà chỉ còn lại nắm tro tàn. Trong chuyện này cô đúng là vô tội nhất lại phải gánh chịu tất cả.
Bạch Thanh Phong nắm bàn tay lại, một chiếc quạt bằng hồng ngọc xuất hiện trong tay hắn. Khai Tâm mất rồi hắn cũng hoàn toàn mất đi chút bình tĩnh vốn có thường ngày. Hắn đưa đôi mắt cuồng nộ mà nhìn người dân rồi gằng từng chữ.
” Các ngươi dám giết nàng ấy. Ta sẽ đem mạng các ngươi mà tế nàng ấy”.
Bạch Thanh Phong vung quạt tất cả mọi người bị bao trong ngọn lửa màu xanh. Khí nóng khiến họ hoảng sợ mà la hét dữ dội. Tiếng gào thét cùng với tiếng khóc than, tiếng kêu cứu cùng với âm thanh xin tha mạng hòa lẫn vào nhau tạo thành một hỗn âm ghê rợn. Khung cảnh nơi đây như biến thành một tầng của địa ngục vậy. Những người đó bị ngọn lửa nung cho cháy đỏ, cả người phòng rộp toàn vết bỏng. Nhưng họ lại không chết, họ cứ thế bị dìm trong lửa đỏ chịu đau đớn của thiêu đốt lại nhìn chính bản thân mình biến thành dạng người không ra người ma không ra ma. Cứ thế mà tiếp diễn lặp lại hết lần này đến lần khác.
Bạch Thanh Phong biến ngôi làng trở thành luyện ngục, hắn dùng phép thuật kéo dài sinh mệnh của bọn họ để họ chịu đau đớn vô cùng tận. Hắn chỉ là muốn bọn họ trải qua cảm giác của Khai Tâm, để họ niếm được đau khổ và tuyệt vọng của cô ấy.
Bạch Thanh Phong một mặt duy trì trừng phạt một mặt triệu hồn Khai Tâm về. Nhưng hắn thử rồi thử hết lần này đến lần khác đều thất bại. Đến ba tháng sau cuối cùng hắn cũng gọi về được một phần hồn phách của cô. Chỉ là đúng lúc đó một đạo ánh sáng ánh bạc bay tới đập tan luôn chút hồn phách mà hắn khó khăn lắm mới triệu về được đó. Hắn như hóa điên mà nhìn tàn hồn trong tay mình, đôi mắt lam quang phát ra hơi lạnh bức người. Bạch Thanh Phong không cần nghĩ mà hắn cũng vốn không cần phải nghĩ. Người duy nhất có thể ra tay như vậy chỉ có một người mà thôi.
…
Chuyện phải nói từ lúc Bạch Thanh Phong phát hiện Khai Tâm mất tích, lại còn nhặt được một chiếc vảy rắn màu đỏ thẫm trên kiệu. Hắn đương nhiên biết người mang Khai Tâm đi là ai, hơn nữa hắn còn biết con xà yêu đó là người của xà tộc. Hắn mang chiếc vảy đưa cho Bạch Thanh Vân mà hỏi ả.
” Đây là người của ngươi đúng không?”
Bạch Thanh Vân nhìn chiếc vảy đỏ thẫm xen lẫn chút màu đen và ánh vàng đó, ả đương nhiên biết đó là vảy của ai. Trong cả cái yêu tộc này chỉ có một con rắn có màu như vậy mà thôi. Tính ra tên đó cũng thuộc dòng tộc rắn huyền thoại nhưng bản thân lại vô cùng vô vụng. Không những pháp thuật yếu ớt mà còn tham ăn nhát làm. Ả chưa bao giờ để con xà yêu đó vào trong mắt, chỉ là trước kia gã lại là cận thần của nữ vương tiền nhiệm. Không những thông thuộc từng ngóc ngách nhỏ trong xà tộc mà gã còn giỏi quán xuyến điều hành cái chốn hỗn tạp đó. Hơn nữa gã chính là biết rất nhiều bí sử truyền kì trong tộc, có thể nói điểm mạnh duy nhất của gã chính là hiểu biết về bí phương y thuật trong truyền thuyết. Chỉ là không ngờ con xà yêu đó lại còn liên quan đến Bạch Thanh Phong.
” Con rắn ba màu này đã bắt mất nương tử của ta rồi! Ngươi xem nên giải quyết thế nào đây?”
Bạch Thanh Vân nhíu mày khi nghe Bạch Thanh Phong nói, ả không ngờ người phàm đó chính là nương tử của hắn. Xem ra hắn cực kì xem trọng cô gái người phàm đó. Trong lòng Bạch Thanh Vân nhen nhóm cảm xúc ghen ghét. Ả một lòng một dạ với hắn như vậy, lại còn bôn ba khắp nơi tìm hắn suốt mấy trăm năm qua. Vậy mà hắn lại không thèm đoái hoài tới ả lại còn lòi đâu ra một tân nương tử nữa chứ? Cô ta là ai? Cô gái đó có gì hơn ả mà lại chiếm được tình cảm của hắn ta.