Dưới Trăng Vắng Bóng Người - Dẫn Dục - Chương 45
Ánh trăng lành lạnh xuyên qua kẽ hở giữa tán lá lốm đốm chiếu xuống, rải trên mặt đất những đốm sáng loang lổ.
Một gốc phù tang, một bóng hình xinh đẹp.
Bóng người đứng dưới tàng cây, hồng mai thưa thớt thêu trên thanh sam nhạt đón gió lạnh, nở rộ kiều diễm.
Người nọ đứng chốc lát, lại không nhịn được mà đi đi lại lại, trong tay hình như nắm chặt thứ gì đó, ngóng cổ nhìn ra bên ngoài, vẻ mặt căng thẳng.
Y ngước đầu nhìn trời đêm, ánh trăng lạnh lẽo, vài ngôi sao sáng ngời treo trên bầu trời, lúc sáng lúc tối, trong suốt nhu hòa. Tất cả dưới mặt đất trở nên mơ hồ, như bị một lớp ánh sáng êm dịu phủ lên. Tất cả xung quanh, tao nhã là vậy, u tĩnh là thế.
Tô Dẫn Nguyệt cúi đầu trầm tư, sóng mắt lúc thì dịu dàng như nước, khi lại cứng rắn như đá, đổi qua đổi lại, nơi chân mày tuyệt thế lại luôn đọng nét hoang mang mờ nhạt.
Hoang mang bất an, đương nhiên là hoang mang bất an. Thứ y cầm trong tay là thuốc Thu Hồng đưa cho. Một món đồ nho nhỏ thế này, sẽ có tác dụng gì, y có thể đoán ra được. Y siết chặt nắm tay, nghĩ tới nghĩ lui, mãi không thể đưa ra quyết định.
Tại sao Thu Hồng lại giúp y? Lão ta đang có tính toán gì? Mục đích của lão rốt cuộc là gì? Hết thảy, như một viên thuốc bí ẩn, dính tay, càng lúc càng lớn, khiến y muốn dùng, lại không dám dùng.
Bóng đêm dày đặc, khí lạnh thấm vào toàn thân làm y lạnh run, mắt lại không chớp nhìn ra ngoài cửa ra vào. Y phục đã ẩm ướt, nhưng người y đợi vẫn không xuất hiện.
Mấy ngày này, chưa từng xuất hiện.
Chưa từng trải qua cảm giác chờ đợi, không biết chờ đợi lại dằng dặc như thế, lại chua xót như thế, lại… cô đơn đến vậy.
Không biết qua bao lâu, gió lạnh thổi tung vạt áo, lá khô bay đầy trời, rồi chậm rãi đáp xuống. Tất cả, an tĩnh trở lại. Tô Dẫn Nguyệt mím môi, ánh mắt mong đợi dần ảm đạm.
Đúng vậy, dù y có bị thương, có chảy máu thì sao nào? Sao y có thể dễ dành nhận được sự tha thứ của hắn? Những chuyện y đã làm, dù trời tru đất diệt, dù đầu rơi máu chảy, sợ rằng… cũng không thể bù đắp. Tối nay, có lẽ… hắn sẽ không tới đâu.
Cười nhạo một tiếng, tự giễu lắc đầu, trong lòng đột nhiên vô cùng mất mát.
Ban đêm lạnh lẽo, da thịt thấm sương, y cười thầm, tối nay sợ rằng lại là một đêm không ngủ. Lãnh cung cô tịch trống trải, thỉnh thoảng có vài cơn gió lãnh lẽo thổi qua, u ám.
Khí lạnh, không chỉ thấm vào da thịt, không chỉ phủ lên trái tim, mà còn che mờ cả khát vọng sống tiếp.
Tô Dẫn Nguyệt chợt nhớ trước kia từng nghe người nói, một khi phi tử bị đày vào lãnh cung, không bao lâu nhất định sẽ hương tiêu ngọc tổn. Năm trôi qua, tuổi mỗi lớn. Hoàng đế cả đời muốn gặp không hề đến, dần dần mất đi khát vọng sống. Một nữ tử vốn xinh đẹp, lại cứ thế ôm hận cả đời.
Trăm ngàn năm qua, nơi đáng sợ nhất không phải hoàng cung, mà là lãnh cung không chút tia sáng này.
Tô Dẫn Nguyệt cười khẽ, trước kia mình ngông cuồng, ngang ngược bao nhiêu, nay lại thế này. Cũng là báo ứng của y. Không phải không đi được, mà là… không thể đi.
Trong lòng mơ hồ biết, mặc cho bị đối xử lạnh nhạt thế nào, dù bị coi thường ra sao, y cũng không thể đi. Một khi đi, sẽ không thể vãn hồi được nữa.
Một khi không thể vãn hồi, y sẽ mất đi tất cả…
Thật ra y và hắn, cũng nực cười như tất cả tình yêu trên đời này.
Hết sức nực cười, cũng hết sức đáng cười.
Nếu là y của trước kia, nhất định y sẽ lớn tiếng cười nhạo, trên đời nào có người điên như vậy, vì yêu mà thành khờ? Nhưng ông trời thật biết trêu ngươi, ở trên cao vời vợi coi thường y, phỉ nhổ y, khinh thường y, chà đạp y. Giống như Doanh Thệ trước kia… Một nam nhân ở một nơi cao vời như vậy, lại bị y…
Chuyện cũ như thủy triều, ào ạt dâng lên trong đầu. Tô Dẫn Nguyệt xúc động, nhắm mắt lại, không nghĩ được gì nữa.
Hồi lâu, tâm tình kích động dần lắng xuống, Tô Dẫn Nguyệt mới chậm rãi mở mắt, trong mắt đầy bi thương. Gió lạnh lại thổi qua, y đi quanh sân hai vòng, thở dài một tiếng, chậm rãi trở vào trong phòng.
Lãnh cung luôn là nơi bị đối xử lạnh nhạt nhất, tất cả vật dụng đều hiếm hoi, cũng không được mua thêm. Tô Dẫn Nguyệt nhìn vách tường loang lổ tróc ra, phía trên lại treo một cây đàn, nhìn có vẻ đã nhiều năm tuổi, mặt đàn phủ kín bụi.
Y nhìn hồi lâu, cuối cùng chậm rãi lấy xuống, đặt trên mặt bàn trong phòng, nhẹ phủi bụi trên đó. Y khẽ gảy dây đàn thử âm, bỗng nhiên nổi hứng gảy một khúc.
Trong các loại nhạc khí, y thích âm điệu linh động của đàn tranh nhất. Lúc uyển chuyển như nước chảy trong khe suối, lúc lại sục sôi như sấm sét vang dội, kinh thiên động địa.
Ngón trỏ chậm rãi kéo dây đàn lên, ngừng một thoáng, rồi đột nhiên buông ra. Dây đàn cũ kỹ rung động, phát ra âm vang rất có lực, như muốn người giải tỏa nỗi lòng.
Tô Dẫn Nguyệt thoáng rung động, mười ngón tay mảnh khảnh lướt trên mười sáu sợi dây, tiếng đàn vang lên, du dương uyển chuyển, xao động cõi lòng.
Một khúc Phượng Cầu Hoàng, y lại gảy ra âm vang có lực như thế, phấn chấn lòng người như vậy.
Tiếng đàn chậm rãi phát ra, y gẩy vài tiếng đàn cuối cùng, khúc nhạc kết thúc.
Y đứng dậy, lơ đãng nhìn quanh, bỗng nhiên ngơ ngẩn.
Đứng ngoài cửa là một bóng dáng quen thuộc. Một thân long bào vàng óng, thân hình cao lớn rắn rỏi, bụng nhô lên, ánh mắt thoáng bối rối không hẹn mà chạm y. Hắn giật mình, vội vã tránh đi.
Hắn hình như có chút lúng túng, một lúc lâu sau mới mở miệng khẽ nói: “Phượng Cầu Hoàng?”
Tô Dẫn Nguyệt dịu dàng nhìn hắn, cười nhẹ một tiếng, chậm rãi đáp: “Là khúc Phượng Cầu Hoàng. Phượng ơi, phượng ơi về cố hương, lang thang bốn bể đi tìm hoàng…”
Quân Doanh Thệ ho một tiếng, ngắt lời y: “Phượng Cầu Hoàng nổi danh, Trẫm biết.”
“Nhưng hiểu được ý nghĩa chứ?”
“Đương nhiên.” Quân Doanh Thệ đi vào trong phòng, đứng lại ở trước mặt y, rèm mắt rủ xuống.
Trái tim Tô Dẫn Nguyệt nảy lên, mơ hồ phát giác ra gì đó…
Quân Doanh Thệ hít sâu một hơi, như là hạ quyết tâm, trên mặt nặn ra một nụ cười: “Dẫn Nguyệt, Lưu Sắt khởi binh rồi, ngươi có biết không?”
“Khởi binh?” Tô Dẫn Nguyệt lặp lại, nhíu mày.
“Đúng vậy, Lưu Sắt khởi binh, lấy danh nghĩa của Tô Dẫn Nguyệt ngươi. Mà ngươi là người lãnh đạo, lẽ nào lại không biết?”
Ánh mắt Tô Dẫn Nguyệt lập tức tối xuống, hai con ngươi thoáng hiện vẻ khát máu. Y im lặng, nhíu mày không nói. Không nói là biết, cũng không nói là không biết.
Quân Doanh Thệ vuốt bụng, vẻ mặt vô cùng dịu dàng, động tác nhẹ nhàng, dáng vẻ không nỡ. “Thông minh như ngươi, chắc hẳn ta không nói ngươi cũng biết, Lưu Sắt vô cùng dũng mãnh, rất ít người có thể đấu lại y. Vậy mà Lưu Sắt lại cam tâm tình nguyện đoạt quyền cho ngươi, y đối với ngươi thế nào, dù Trẫm không nói, hẳn ngươi cũng rõ.”
Tô Dẫn Nguyệt chấn động, đột ngột ngẩng đầu nhìn hắn: “Doanh Thệ, ngươi có ý gì?”
“Trẫm hỏi ngươi một câu.” Quân Doanh Thệ nhìn như xoáy vào y, ngừng lại một chút, lạnh nhạt hỏi: “Đối với ngươi, con của ngươi quan trọng hay giang sơn quan trọng?”
Tô Dẫn Nguyệt lại chấn động, nhìn ánh mắt kiên định của hắn, thân thể lảo đảo, đầu óc choáng váng.
Quân Doanh Thệ chậm rãi nói: “Nếu như đối với ngươi, giang sơn quan trọng hơn đứa nhỏ, vậy mời ngươi lập tức rời khỏi nơi này, ta và ngươi đường đường chính chính đấu một trận. Nếu như đứa nhỏ quan trọng hơn giang sơn, vậy thì…” Ánh mắt hắn tối sầm lại: “Chúng ta trao đổi đi?”
Tô Dẫn Nguyệt sững người, hai mắt trợn tròn nhìn hắn, bàng hoàng đến không phát ra được lời nào.
Quân Doanh Thệ hít sâu một hơi, chậm rãi nhắm mắt: “Trẫm sinh đứa nhỏ ra, giao nó cho ngươi. Kể từ đó về sau, Trẫm sẽ không có đứa nhỏ này.”
“Không…” Tô Dẫn Nguyệt lắc đầu lùi lại phía sau.
Quân Doanh Thệ quay lưng, nhắm mắt, lông mi run run: “Đứa nhỏ tên Diệu Chân, còn họ… Mang họ Tô của ngươi. Quân thị ta coi như chưa từng có đứa nhỏ này…”
Một cái giá lớn như vậy, thông minh như Tô Dẫn Nguyệt, y lập tức hiểu ra, nguyên nhân… chỉ là đang cầu xin y.
“Ngươi không cần phải làm như vậy…” Y gục đầu xuống, mái tóc dài che khuất con ngươi ảm đảm, khiến người ta không nhìn rõ vẻ mặt. Giọng nói trầm xen lẫn chút giọng mũi, đau lòng, thê lương: “Nếu ngươi muốn ta làm gì, cứ nói thẳng là được, không cần phải… dùng Chân nhi để ép ta.” Y nói rất chậm, như gằn từng chữ, mỗi lời đều chứa đầy đau thương.
Tim Quân Doanh Thệ khẽ thắt, lông mi run run, môi mím chặt, không nói gì.
Hai tay nhẹ xoa bụng lớn, thoáng chốc trở nên dịu dàng vô cùng. Chân nhi vẫn còn trong bụng hắn, không ngừng nhúc nhích, mỗi cử động thông qua lớp da bụng chạm đến tay hắn. Hắn xúc động nói thầm: “Y là phụ thân của con, y sẽ không bạc đãi con…”
Tô Dẫn Nguyệt nhìn hắn, trong tròng mắt như có gì đó trong suốt chậm rãi dâng lên, mắt đỏ ửng, y nghẹn ngào một hồi, rồi nói: “Ngươi chỉ nói một câu, ta nhất định sẽ đi. Dù giữa ta và ngươi không có đứa nhỏ, ta cũng sẽ đi… Ngươi vẫn không hiểu sao?”
“Trẫm không hiểu, cũng không muốn hiểu.” Quân Doanh Thệ sực hoàn hồn, giọng điệu có chút tức giận. “Trẫm nói cho ngươi biết, nếu ngươi đi ngăn trở Lưu Sắt khởi binh, đứa nhỏ sẽ là của ngươi. Nếu ngươi không ngăn y, vậy thì cút về chỗ y, làm lãnh đạo của ngươi. Ngươi và Trẫm, chờ một trận chiến quang minh lỗi lạc.”
“Được, ta đi.” Y nói lớn, bàng hoàng nhìn bóng lưng của Quân Doanh Thệ, chậm rãi nói: “Giang sơn sẽ là của ngươi, ngươi thà hy sinh cả đứa nhỏ cũng muốn giữ lấy, vậy ta sẽ đi ngăn cản Lưu Sắt cho ngươi.”
Nghe vậy, Quân Doanh Thệ níu bụng, hai vai run rẩy.
Vậy nghĩa là… Chân nhi của Trẫm…
“Bình an sinh Chân nhi, nếu như ta còn sống trở về, ta sẽ đưa con đi…” Giọng điệu của Tô Dẫn Nguyệt lạnh nhạt, bình thản, tựa như không phải đang nói đến chuyện sống chết.
“Sao ngươi có thể chết được? Chỉ dựa vào tình cảm của Lưu Sắt dành cho ngươi, sao ngươi có thể…”
“Sai rồi.” Tô Dẫn Nguyệt ngắt lời hắn: “Đối với người ta không yêu, dù y có vì ta làm những gì, ta đều không để mắt đến y, càng không nói đến chuyện y chạm vào ta hay ta chạm vào y.” Y dừng lại, con ngươi xinh đẹp ngẩn ngơ nhìn hắn: “Người ta muốn chạm vào… chỉ có ngươi…”
Quân Doanh Thệ rung động, nhìn vào đôi mắt đen nhánh như mực của y, hoảng hốt lùi lại hai bước, môi mấp máy, lại chẳng nói ra lời.
Y… muốn nói gì?