Dưới Những Dặm Mưa Sa - Chương 67 - Mọi thứ như một giấc mơ (H-)
Triệu Ý Hi tỉnh lại đã thấy ngoài cửa sổ hửng sáng. Đêm qua đúng là… điên cuồng quá rồi! Cô khẽ cử động, cả người đau nhức rã rời như bị người ta gỡ từng bộ phận trên cơ thể rồi ráp lại vậy. Mà tất cả những điều này là do ai kia gây ra.
“Dậy rồi à? Em muốn ăn sáng ở nhà hay ra ngoài?”
Tôn Thiên Hải bước ra từ phòng tắm, dáng vẻ tươi tỉnh phấn chấn khác hoàn toàn với cô. Nghĩ tới đêm qua bản thân đã cố kháng cự nhưng không thành, trong lòng cô vô cùng ấm ức. Triệu Ý Hi không trả lời, ôm lấy chăn mỏng che người muốn bước xuống giường, nào ngờ chân run như cầy sấy không có chút sức lực cứ thế ngã nhào xuống nền nhà lạnh như băng.
“Làm sao đấy? Đừng bước xuống vội thế chứ!”
Tôn Thiên Hải gấp gáp tiến đến bế cô lên, còn tỉ mỉ xem có bị thương hay bị đau ở đâu hay không. Mỗi cô là xấu hổ muốn đập đầu vào gối chết ngay lập tức. Hắn thấy cô cứ luôn cúi đầu, nhíu mày nâng cằm, ép cô nhìn vào mắt mình: “Sao thế? Không thỏa mãn được em ư?”
“Là… là…”
“Đêm qua ngại em lần đầu nên không làm đến cùng, hôm nay chúng ta nghiêm túc làm từ đầu đến cuối vậy.”
Triệu Ý Hi giật bắn mình co người lại, trốn tránh bàn tay đang vươn tới: “Không phải. Là vì… em đau…”
Nhưng đêm hôm qua cô cũng đã thể nghiệm chuyện này, nhân tiện khai sáng một vài điều. Hóa ra không có máu chảy thành sông, cũng không quá đáng sợ đến mức bài xích. Tất cả là do cô tự mình phóng đại mà thôi. Song, đau đớn lần đầu tiên là khó tránh khỏi, nếu Tôn Thiên Hải không biết kiềm chế chắc hiện tại cô muốn xuống giường cũng là chuyện khó khăn rồi.
Hắn bật cười ôm lấy cô đầy cưng chiều: “Lần đầu tiên đều như thế cả, lần sau sẽ không đau nữa đâu.”
“Anh lừa em.” Cô uất ức, đêm qua mặc cô van xin, hắn vẫn cứ tiến vào không cho cô tránh né.
“Anh không lừa em. Không tin? Không tin thì chúng ta thử xem sao.”
Dứt lời lại giở trò lưu manh muốn ấn cô lên giường, Triệu Ý Hi vội vàng ngăn lại: “Em tin, em đương nhiên tin rồi. Nhưng hiện tại em đói, anh… đứng dậy đi.”
Sau một hồi đùa giỡn, đôi mắt của hắn càng thêm sâu thẳm, nhịn không được cúi xuống liên tục hôn cô, hôn đến mức hơi thở nhiễu loạn, ánh nhìn của hai người dần trở nên nhiều ý tứ. Tôn Thiên Hải nhắm mắt lại, cố dằn xuống thú tính: “Anh bế em đi tắm.”
“Không… không cần đâu.”
Bồn tắm rộng rãi, thật sự phù hợp để… tắm uyên ương. Thời điểm hắn thả cô vào bồn tắm ngập nước và cánh hoa, Triệu Ý Hi thỏ thẻ cất lời: “Anh đi ra ngoài đi.”
“Trời hơi nóng, lại đổ mồ hôi rồi. Anh tắm một lần nữa.”
Cái… cái lý do gì đây?
“Vậy một chút nữa anh vào cũng được mà…”
Triệu Ý Hi không bao giờ biết được dáng vẻ hiện tại của mình có bao nhiêu hấp dẫn. Cơ thể trắng trẻo mềm mại cùng những đường cong thấp thoáng trong làn nước, đôi mắt long lanh như thỏ nhỏ lạc lối, hiện tại hắn chỉ có một ý nghĩ duy nhất: Tắm uyên ương.
“Tắm cùng nhau đi, tiết kiệm nước, tiết kiệm thời gian nữa.”
Hắn cởi bỏ khăn tắm, bước vào bồn tắm. Triệu Ý Hi theo bản năng đứng dậy muốn ra khỏi đây nhưng bị hắn tóm lấy eo, kéo ngược trở lại. Bên tai vang lên giọng điệu lưu manh của hắn: “Hóa ra Hi của anh thích tư thế này à.”
“Không… không phải… anh dừng lại…”
Tư thế hiện tại khiến cô xấu hổ không thôi. Ngực cô chạm vào thành bồn tắm, tấm lưng trắng nõn đối diện với hắn, mê hoặc hắn đặt lên nó muôn vàn nụ hôn. Những nụ hôn từ nhẹ nhàng như bông rồi điên dại hóa thành sói đói, để lại đầy rẫy ấn ký.
“Đừng… chỗ đó… không được…”
Tay hắn vuốt ve khắp người cô, thổi bùng lên dục vọng âm ỉ. Tôn Thiên Hải dụ dỗ: “Ngoan, gọi tên anh, được không?”
“Tống Nam?”
“Gọi là “Nam” thôi, nhé? Sau này chỉ có hai chúng ta, em gọi anh là “Nam” nhé.”
“Nam…”
“Ngoan quá! Thưởng cho em.”
Bên dưới cô không tự chủ được ẩm ướt, tràn đầy mật dịch, thuận lợi để hắn tiến vào. Tư thế này khiến cô bất an lại xấu hổ, phô bày trọn vẹn cơ thể ngây ngô trước tay lão luyện tình trường là hắn. Hắn nhận ra bản thân xong đời rồi, ở bên cạnh cô sự tự chủ của hắn ngày càng kém đi. Tôn Thiên Hải điên cuồng ra vào, ép buộc cô cong người đón nhận, lời phản kháng trong thoáng chốc hóa thành âm thanh nỉ non ngọt ngào.
***
Đôi trẻ quấn quýt nhau không rời, thỏa mãn từ tâm hồn đến thể xác mới buông nhau ra. Triệu Ý Hi cả người rã rời, trong khi Tôn Thiên Hải thì vui sướng không thôi, còn hào hứng bế cô xuống bếp để ăn trưa.
Cô nằm trong vòng tay hắn, ánh mắt oán trách không thôi: “Đều tại anh.”
“Ừ. Là tại anh hết. Tối nay cho em chủ động được chưa?”
“Em không thèm!”
Bọn họ cười đùa bước xuống cầu thang mà không để ý có hai cặp mắt đang dõi theo.
“Thiên… Thiên Hải?”
“A!”
Triệu Ý Hi chết nhát bị dọa đến tái cả mặt. Tôn Thiên Hải ngước mắt, mỉm cười chào hai tiếng: “Ba, mẹ.”
Gì cơ? Đây là phụ huynh của Tôn Thiên Hải á? Thôi toi đời rồi!
“Cô gái này là?” Mẹ hắn ngập ngừng hỏi. Hắn thuận thế thả cô xuống ghế, bình tĩnh đáp lời: “Là con dâu tương lai của mẹ.”
Triệu Ý Hi chết đứng như tượng, há miệng nửa ngày mới nói ra được câu chào: “Cháu… cháu chào hai bác ạ!”
Có phải bọn họ đã phát hiện con trai họ có gì đó khác thường không? Có phải cô bị chê bai rồi không? Cũng đúng, khi nãy cô xuất hiện trong tình trạng như thế cơ mà! Liệu bọn họ có ghét bỏ cô không? Có ngăn cấm hai người đến với nhau không?
Phải… phải làm sao đây?