Đừng Làm Tổn Thương Nhau - Nguyễn Mỹ Nhân - Chương 26: Bóng người phụ nữ trên tầng ba
- Trang Chủ
- Đừng Làm Tổn Thương Nhau - Nguyễn Mỹ Nhân
- Chương 26: Bóng người phụ nữ trên tầng ba
Hai năm trước cô được chị Lãnh Diệp Vân nhìn trúng tài năng rồi đưa về vũ đoàn, đây chính là cơ hội hiếm có của cô ngay lúc đó, sau này cô nghĩ vẫn sẽ làm việc tại vũ đoàn, thế nhưng vì có sự xuất hiện của Lãnh Kiệt khiến cô phải suy nghĩ lại. Anh khiến cô rất hoang mang cũng khiến cô rất khổ sở.
Về tới nhà Liêm Viên lại nhìn về phía tầng ba của Hoàng Long Đỉnh, trung hợp thấy bóng người in trên đó rất rõ ràng, là một người phụ nữ. Liêm Viên trố mắt lên nhìn, không lẽ Lãnh tổng cũng bao nuôi phụ nữ như trong tiểu thuyết tổng tài bá đạo à?
Một màn này khiến tâm tình Liêm Viên bị ảnh hưởng cũng không nhẹ, cả ngày quanh quẩn trong nhà làm này làm kia nhưng đầu óc cứ nghĩ tới bóng người phụ nữ trên tầng ba. Quả thật cô có sợ hãi Lãnh Kiệt, bởi vì anh rất lạnh lùng, lần đầu gặp cho tới bây giờ anh đều không lưu lại cho cô một ánh mắt, hôm qua đưa cho anh mấy chiếc bánh bao đã là giới hạn của cô rồi, cô không ngờ anh sẽ ăn bánh bao cô làm, chỉ là khi nói chuyện gương mặt ấy cũng sẽ không có cảm xúc, trông rất kinh người. Cô cũng rất tò mò khi một người lạnh lùng như thế yêu vào sẽ có bộ dạng gì.
Sau đó Liêm Viên lại nghĩ người trên tầng ba ấy chắc là người mà Lãnh tổng yêu đi, bởi vì trong truyện chẳng phải nam chính khi yêu đều sẽ đưa nữ chính về nhà mình rồi nói “Em là cô gái đầu tiên tôi dẫn về đây” hay sao?
Càng nghĩ tâm trạng càng tụt dốc, cô không biết vì sao mình lại như thế, không lẽ…
Liêm Viên cô đây có chút thích người đàn ông họ Lãnh kia rồi?
Quả nhiên là thích.
Cô mệt mỏi nằm trên sofa, cảm thấy đầu mình bị úng nước, thích ai không thích lại thích trúng Lãnh Kiệt, có phải làm hàng xóm của anh một thời gian rồi nên bị hoang tưởng không? Không ổn, cô phải cố gắng kiếm tiền để thuê một nơi khác, cách xa Lãnh Kiệt trước khi tình cảm này nảy mầm.
Cô cười khẩy, hóa ra bản thân mình xác nhận tình cảm nhanh đến thế. Nghĩ xong Liêm Viên lập tức thu dọn quần áo tới kí túc xá trường ngay trong tối hôm đó. Vậy cứ coi như đêm hoang đường của cô và Lãnh Kiệt thì cô có hời đi, dù sao ngủ với một người đàn ông như Lãnh Kiệt cũng không thiệt, vừa đẹp trai, vừa khỏe, ừm…hôm đó cô hoảng hốt cùng sợ hãi nên cũng không biết được thân hình anh như thế nào, càng không bàn về kĩ thuật trên giường, cô không cảm nhận nổi, cô đau muốn chết.
…
Giang Diệu Hàm thấy Liêm Viên kéo vali vào phòng liền chạy tới ôm chầm lấy cô, lắc qua lắc lại, gao rú: “Cuối cùng Viên Viên cũng về với chúng ta rồi, đêm nay cậu phải nhậu cùng bọn tớ đấy!”
“Tỷ tỷ à, muội sắp ngạt thở rồi.”
Liêm Viên há miệng nói, bên kia Bối Dao cùng Triệu Manh nhanh chóng đi mua bia.
Nhìn bọn họ lấm lét trốn quản lý kí túc xá, sau đó thập thò nhét mấy bon bia lạnh cùng đồ ăn vặt trong người khiến tâm trạng Liêm Viên tốt lên không ít. Có thể nói từ khi lên đại học, những người bạn này là những người bên cạnh cô nhiều nhất.
Bối Dao bỏ mấy lon bia ra: “Lạnh chết tớ rồi.”
Triệu Manh vẫn xinh đẹp như vậy, Bối Dao vẫn nhiều chuyện như xưa, Giang Diệu Hàm vẫn tinh nghịch khiến cô cảm thấy nếu mình rời đại học sớm sẽ nhớ các cô ấy rất nhiều.
“Gần đây tớ bận việc cho nên tớ không muốn chậm trễ học tập, tớ sẽ đẩy nhanh việc học, dọn đến đây ngày ngày ở cùng các cậu.”
Bối Dao khui lon bia sau đó uống ực ực: “Thế cậu có đi làm nữa không?”.
“Có chứ.”
Không đi làm thì ai nuôi cô?
Mấy người các cô nói chuyện trên trời dưới đất đến tận nửa đêm, hôm nay quản lý kí túc xá không đi kiểm tra, quả nhiên là hời to cho bọn họ, thế nhưng bọn cô cũng chỉ dám bật chiếc đèn học vàng, gió lạnh bên ngoài cửa sổ quất vào cửa ầm ầm.
Giang Diệu Hàm than thở: “Trường mình không cho sinh viên đi làm khiến mình hôm trước đi làm về muộn suýt chút nữa bị quản lý không cho vào.”
Đại học bọn cô đúng là không cho sinh viên đi làm, kí túc xá cũng quy định giờ giấc khiến cho sinh viên không có kinh tế muốn đi làm khá khó khăn.
Lúc trước cũng vì vấn đề này mà Liêm Viên dọn ra ngoài ở để tiện cho việc tham gia vũ đoàn cùng học tập. Xem ra cô còn may mắn hơn các cô ấy.
“Không thì khi nào các cậu đi làm về muộn có thể tới chỗ tớ ngủ cũng được.”
Liêm Viên nói xong, mấy người họ liền quay đầu nhìn cô, Bối Dao vừa nhai miếng thịt bò khô vừa nói: “Cậu còn ở chỗ cũ không?”.
Vấn đề chuyển nhà liên quan tới Lãnh Kiệt cô tuyệt đối không nói, chỉ nói rằng chuyển nhà lần này là phúc lợi của chị Lãnh Diệp Vân.
Nghe xong ba cô bạn gật gù, sau đó cũng đồng ý, thế nhưng khi ở nhà Liêm Viên cần có thẻ thông hành, mà thẻ của cô không thể tùy tiện đưa cho người ngoài nên khi các cô ấy về thì Liêm Viên cũng sẽ về theo.
Tuy hơi lằng nhằng nhưng cũng còn hơn là bị nhà trường phát hiện sinh viên đi làm thêm, nếu bị phát hiện các cô ấy chắc chắn bị đuổi học.
Sáng sớm Liêm Viên rời giường nhờ báo thức của Triệu Manh, cả phòng cũng theo đó mà dậy. Bên ngoài tuyết rơi ngập trời, hôm qua dự báo thời tiết thật chuẩn, bầu trời cùng mặt đất đều phủ đầy tuyết trắng.
Mặc dù đã qua tết nguyên đán một thời gian thế nhưng năm nay tuyết vẫn rơi, có lẽ hết tháng ba thì tuyết mới ngừng.
Bốn người các cô thu dọn đồ đạc rồi lên lớp, năm hai bọn cô tương đối nhiều bài tập, cường độ tập luyệt cũng tăng lên.
Liêm Viên hiện tại là diễn viên múa của Công ty giải trí Lâm Thành cho nên nhà trường không cấm cô vừa học vừa làm, việc gì liên quan đến Lãnh Thị cũng đều suôn sẻ thì phải.
Có rất nhiều sinh viên ngưỡng mộ cô, thế nhưng để được ở lại vũ đoàn cô đã phải cố gắng rất nhiều. Người ta hầu như chỉ nhìn kết quả, rất ít người nhìn đến quá trình, mà quá trình đó của cô đủ trông gai, đủ mồ hôi nước mắt.
Triệu Manh học chuyên ngành múa cổ điển cho nên đi với các cô chỉ một đoạn rồi về lớp, còn Bối Dao học chuyên ngành múa dân gian cũng chia tay cô và Giang Diệu Hàm ngay sau đó, chỉ còn hai người bọn cô là học cùng lớp, cùng ngành.
Liêm Viên và Giang Diệu Hàm học chuyên ngành biên đạo múa, mấy tiết học lý thuyết khiến Liêm Viên thực buồn ngủ, Giang Diệu Hàm đã ôm tay cô ngủ từ tiết đầu tiên, đến cô cũng phải ngáp mấy cái, thực sự muốn gục.
Giảng viên nhìn cả lớp uể oái liền lấy thước đập bàn, Giang Diệu Hàm đang ngủ giật mình lập tức đứng bật dậy, cả lớp quay đầu nhìn cô ấy sau đó bật cười khanh khách, Liêm Viên cũng cười, cô cười đến run lên bần bật.
Giảng viên hô cả lớp im lặng, Giang Diệu Hàm xấu hổ ngồi xuống, Liêm Viên thấy cô ấy đáng yêu chết đi được. Phía trên giảng viên nói to: “Sắp tới trường chúng ta sẽ đón một nhật vật khá nổi tiếng trong ngành múa, có lẽ một số bạn đã biết, cũng có bạn sẽ không biết, vì cô ấy hoạt động ở nước ngoài là chính, vài năm trước cô ấy ở ẩn, gần đây sẽ về nước hoạt động trở lại, đây sẽ là cơ hội tốt cho các bạn, thu xếp thời gian mà tham gia, đừng chỉ mải kiếm tiền.”
Nói xong giảng viên ra ngoài, tan học, cả giảng đường liền bùng nổ, ai cũng tò mò không biết vị khách sắp về trường mình là ai, chắc hẳn cũng là đại mỹ nhân đi.
Giang Diệu Hàm lay tay Liêm viên nói: “Sao giảng viên biết sinh viên bọn mình đi ra ngoài làm thêm vậy?”.
“Mấy việc đó giảng viên ai cũng biết chỉ là không tận mắt thấy nên không bắt tại trận, với cả sinh viên đi học đầy đủ cũng sẽ không truy cứu sâu, Giang Diệu Hàm, cậu thật ngốc!” Mấy bạn trong lớp nghe Giang Diệu Hàm hỏi thế liền quay đầu nói.
Nghe vậy, Giang Diệu Hàm xụ mặt, Liêm Viên cười cười dẫn cô ấy đi căng tin ăn trưa. Bối Dao cùng Triệu Manh cũng tụ họp, bốn người một bàn quá lợp lí.
Ở căng tin đang bàn tán về nhân vật sắp về trường, Triệu Manh ăn uống rất chừng mực, giơ tay gắp thức ăn cũng đẹp, cô ấy nói: “Các cậu biết vị khách ấy tên gì không? Bọn mình có thể lên mạng tìm kiếm.”
Bối Dao nói: “Tớ có nghe qua, hình như tên Giai gì ấy.”
Triệu Manh như nhớ ra gì đó tiếp lời: “Từ Di Giai?”.
“Đúng đúng đúng!”. Bối Dao gật đầu như giã tỏi.
Liêm Viên cùng Giang Diệu Hàm nhìn nhau, Liêm Viên làm việc ở vũ đoàn cũng không nghe tới tên này.
Cái tên này hình như là lần đầu cô nghe thấy.