Đừng Khóc Khi Không Có Anh - Queen Bảo Bối - Chương 32: Suy nghĩ chu toàn
Từ Phong “hừ” một tiếng rồi quay người đi vào trong nhà. Từ sau khi nhận tin Cảnh Thiên ở Los Angeles về lại Bắc Kinh, đồ dùng của bà hai đều đã được dọn hết về dinh thự. Bà ta và anh ấy sẽ sống ở tầng trên cùng, kế đến là Từ Phong rồi phu nhân, phòng khách bên hông có một nhà chứa sẽ dành cho người làm. Cảnh Thiên về nhà được chào đón rất nồng nhiệt, phu nhân cũng có thái độ rất ôn hoà nhưng chắc trong lòng rất khó chịu.
Anh ấy được đưa đến nhà thờ tổ tiên để thấp hương và tưởng nhớ, đó là những chuyện mà Từ Phong cảm thấy tẻ nhạt nhất. Hầu như những gì mà hắn không thích làm và không muốn làm, thì Cảnh Thiên đều làm nó một cách rất dễ chịu.
“Về đây rồi cứ tự nhiên. Bữa tối con nên đến chỗ mẹ con tâm sự nhiều một chút, hai mẹ con đã lâu rồi không gặp mặt.”
Phu nhân lên tiếng nói vài câu thâm tình, Cảnh Thiên liền lễ phép gật đầu với bà ấy. Từ Phong ngồi ở đối diện tự khắc xem mình là người vô hình, nhìn vở kịch này đang diễn ra một cách nhàm chán. Người trong gia tộc này ai cũng đều có một bộ mặt khác, hầu như đều biết cách để trưng nó ra cho người ta xem mà không sợ bị phát hiện. Hắn chỉ chú ý mỗi em trai mình, vì trông anh ấy không hề tỏ ra giả tạo, ngược lại còn ôn hoà đến phát chán.
Bà hai ngồi ở bên cạnh con trai, gương mặt hiền từ mỉm cười cảm ơn ý tốt của chị cả. Gương mặt của bà ta, đã rất lâu rồi Từ Phong mới nhìn thấy vì hầu như bà ta ở suốt trong biệt phủ ăn chay, niệm Phật. Lúc này, Thạch Ngọc Cầu cùng một vài cô ả người làm khác mang trà bánh ra phòng khách.
Cô mang trà đặt xuống cho từng người theo thứ tự lớn nhỏ.
“Phu nhân dùng trà!”
“Nhị phu nhân dùng trà!”
“Đại thiếu gia dùng trà!”
Thạch Ngọc Cầu vừa cầm ly trà chuẩn bị đưa đến tay Cảnh Thiên thì bỗng nhiên Từ Phong lên tiếng. Hắn ngồi ngã lưng ra ghế, nhướn mày ra hiệu với A Lôi.
“Cô! Mời trà em trai tôi!”
Cô ấy cúi đầu, bước đến thay cô cầm lấy ly trà rồi mời Cảnh Thiên dùng. Hành động khác lạ này của hắn, có lẽ người để tâm đến nhiều nhất chỉ có mỗi phu nhân và bà quản gia. Hắn chính là không muốn cô đến gần em trai mình, không muốn cô và anh ấy gần gũi nhau. Từ bao giờ mà hắn lại phải đắn đo nhiều như thế, làm chuyện gì cũng luôn thận trọng, tính toán kỹ càng. Hắn chỉ có một cô gái bên cạnh thấu hiểu, một người chưa từng nhìn vào gia cảnh của hắn để đánh giá. Nếu chẳng may cô lại vì sự ấm áp của Cảnh Thiên mà rời xa hắn, e rằng con đường trước mắt sẽ còn u ám hơn cả trước đây.
Buổi họp mặt gia đình kết thúc.
Trong lúc dùng trà Từ Phong có nhắc đến chuyện ra ngoài ở riêng. Hắn sẽ đến căn nhà mà trước đây ông nội tặng hắn năm sinh nhật 25 tuổi theo di chúc. Căn nhà ấy ở gần khu vực sầm uất của Bắc Kinh, khá nhộn nhịp lại có nhiều địa điểm ăn chơi nổi tiếng. Có điều phu nhân nhất mực phản đối, vấn đề là gì thì ai cũng hiểu rõ. Bây giờ Cảnh Thiên từ Los Angeles về đây định cư lâu dài, bà hai sẽ nghĩ đến chuyện thúc giục anh ấy tranh giành tài sản. Cơ ngơi của gia tộc này, vốn dĩ chỉ nên thuộc về đứa con trai hợp pháp là Từ Phong.
Chỉ tiếc là từ đầu đến cuối hắn không phải người ngồi yên mặc người ta sắp đặt. Việc dọn ra riêng chỉ là thông báo một tiếng để mọi người chuẩn bị tâm lý, còn về phần dọn dẹp hắn đã cho người sắp xếp cả rồi.
“Muốn ôm! Qua đây!”
Từ Phong ngồi trong phòng cởi áo ra, vậy mà lại gọi Thạch Ngọc Cầu đang xếp quần áo đến gần. Cô đứng ở cuối giường nhìn hắn ngồi đầu giường, ngượng ngùng hỏi.
“Thiếu gia gọi tôi?”
“Xem xem có phải mập hơn rồi không?”
Cô cạn lời. Cứ nghĩ hắn bảo cô làm việc gì đó rất quan trọng trên cơ thể hắn. Vậy mà hắn lại bảo cô nhận xét, xem xem có phải hắn đã mập lên không còn săn chắc nữa không. Cô cười gượng gạo.
“Không hề! Vẫn rất săn chắc!”
Từ Phong nheo mắt cười.
“Khá đấy nhỉ?”
Hắn cài lại cúc áo, sau đó lại đột nhiên nhắc đến chuyện sẽ dọn ra riêng.
“Đợi lúc tôi đi rồi, sẽ cho cô ra ngoài cùng.”
Thạch Ngọc Cầu vừa cho đồ đạc vào vali giúp hắn thì đã ngưng lại nhìn. Nếu như hắn rời khỏi căn nhà này, cô ở lại đây cũng sẽ không được yên ổn với phu nhân và bà quản gia. Bây giờ không chỉ họ, lại còn có thêm bà hai và Cảnh Thiên sống cùng. Cô không rõ tính khí của họ, có muốn làm việc cùng cũng rất dễ xảy ra việc ngoài ý muốn. Nhưng nếu ra ngoài cùng với hắn, cô chỉ e rằng hắn cũng sẽ bị người nhà kéo vào những rắc rối không đáng có. Dù hắn không nói ra, nhưng cô hiểu hắn vì cô mà đã trở nên đối nghịch với mẹ mình.
Thạch Ngọc Cầu nhỏ giọng hỏi.
“Thiếu gia! Như vậy ổn không?”
Từ Phong đi đến tủ kéo ra lấy một điếu thuốc ngậm lên môi, sau đó lại đi tìm bật lửa.
“Để cô về nhà. Tìm việc khác mà làm.”
Cô lập tức đứng dậy đi đến chỗ của hắn.
“Thiếu gia! Tôi làm sai ở chỗ nào thì anh cứ nói, tôi nhất định sẽ sửa. Anh đừng đuổi tôi!”
Hắn nhìn cô đang mếu máo mà buồn cười.
“Đuổi khi nào? Tôi có nói thế à? Tôi bảo cô đừng làm việc cho gia đình này nữa, tìm việc khác làm.”
“Tại sao vậy?”
“Bị đánh suýt chết còn hỏi tại sao? Lẽ nào chỉ có ở đây cô mới kiếm tiền được à?”
Hắn muốn cô tìm việc khác để làm, đừng dính dán đến gia đình này cũng đừng qua lại với hắn. Bản thân hắn có muốn hay không cũng không rõ, nhưng đây là lần đầu tiên hắn suy nghĩ vì người khác. Đến bản thân hắn còn không biết nên lo thế nào cho chu toàn, nhưng an nguy của Thạch Ngọc Cầu lại là chuyện hắn luôn nghĩ đến. Một cô gái còn quá tươi trẻ, chôn vùi mình cùng với gia tộc quyền thế, chịu cảnh hầu hạ thật uổng phí thanh xuân.
Hắn đã từng nghe cô kể về cha mình, và đương nhiên hắn sẽ không phạm vào sai lầm đó. Nếu đã muốn nghĩ cho cô, thì điều hắn nghĩ vẫn luôn là những gì tốt đẹp nhất. Dù rằng trong mắt hắn, đã chẳng bao giờ định nghĩa được hai từ ấy trông như thế nào.
…