Dục Vọng Tình Yêu - Phùng Linh Nhi - Chương 5: Lần đầu đến bar
Như Ý nói đợi năm phút xuống liền rồi cúp máy, cô nhanh chóng lấy chai nước hoa xịt vài cái rồi với lấy giỏ xách bước nhanh đến kệ giày. Như Ý lấy đôi giày cao gót mười một phân màu đen bóng rồi mang vào chân.
Oanh Oanh ngồi yên tĩnh trên xe chờ Như Ý, người nhỏ nghiêng ra trước đầu xe, hai chân mang bốt da màu đen duỗi thẳng xuống mặt đường. Chợt có tiếng bước chân “lọc cọc”, một bóng người đi từ trong khu thang máy ra, dưới ánh đèn đường lờ mờ là một cô gái có thân hình mảnh khảnh, chiều cao tầm trung của cô thoạt như người mẫu vậy.
Tóc cô được uốn xoăn nhẹ và xõa dài, tone màu trang điểm cùng với đôi hoa tai cũng rất hợp với chiếc váy ôm cúp ngực của cô. Chiếc váy đen ôm sát cơ thể, dài tới ngang đùi để lộ hai chân thon dài của cô. Bên ngoài cô khoác thêm một áo blazer đen, người khác nhìn vào không bị phản cảm mà có phần thu hút. Làn da trắng của cô càng khiến cho bộ “outfit” này thêm nổi bật, thật may mắn là người này không đi dụ dỗ đàn ông, nếu không nói quá thì chắc bọn đàn ông sẽ đổ rạp dưới chân cô ấy.
Oanh Oanh tròn mắt “Quao” một cái nhìn Như Ý, nhỏ khen Như Ý túm tắt khiến cho cô khoái chí hếch mũi dương dương tự đắc: “Chớ sao nữa, tớ cũng muốn đổ gục trước nhan sắc này rồi.”
Thật là ngu ngốc, từ trước tới giờ sao bản thân cô lại không biết đến cái nhan sắc trời cho này chứ, ngày nào cũng chỉ biết đi làm rồi về thẳng nhà nên không có cơ hội chưng diện. Nếu có cuộc thi lựa chọn hoa khôi của công ty thì bà đây cân tất nhá!
Như Ý nhìn qua Oanh Oanh cũng thấy Oanh Oanh trông rất là “chất”. Nhỏ mặc áo crop top hai dây trắng, bên ngoài khoác thêm chiếc áo khỉ đen và chân váy gấp đen. Nhìn tổng thể trông Oanh Oanh rất cá tính, rất ngầu, đi với nhỏ đến bar chắc chắn không ai dám ức hiếp làm càn.
Đi đến bar hai cô gái trẻ nhìn xung quanh tìm kiếm người đã mời hai cô đến. Cô gái thuộc dãy A kia mới uống xong một ly rượu, chợt nhìn thấy hai người liền vẫy tay gọi lại. Cô ta đưa ánh mắt nhìn từ trên xuống rồi “Ồ” lên khen: “Thật nhìn không ra hai người đó nha, khác một trời một vực khi ở công ty luôn. Hai người xinh đẹp như vậy, lại còn ăn mặc sành điệu nữa mà không đi quẩy cũng uổng.”
Nói rồi cô ta mời mọi người cùng ngồi xuống rồi giới thiệu hai cô gái này cho mọi người cùng biết. Sau khi cụng ly, một số lên sàn bắt đầu nhảy, một số ở lại ghế sofa trò chuyện, một số ít tách ra ngồi ngay quầy rượu.
Như Ý ngồi trên sofa nhìn mọi người ai ai cũng có người để nói chuyện, cô dừng ánh mặt lại chỗ Oanh Oanh rồi lắc đầu cười khổ. Vài phút trước còn ngồi nói chuyện với mình, vậy mà vài phút sau đã có anh đẹp trai nào đó vớt đi rồi. Không sao, rõ ràng lúc đầu là cô để cho Oanh Oanh tự tại đi một mình để cô ấy có cơ hội giao lưu nhân tiện tìm bạn trai nhưng vì cô đổi ý muốn đi theo nên trách ai được.
Như Ý đứng dậy bước sang dãy ghế ở quầy pha chế rượu. Một thanh niên mặc áo sơ mi trắng có thắc nơ đen đến gần hỏi muốn uống gì, cô liền nói loại nước gì ngon nhất mà uống có thể khiến người ta quên đi hết chuyện không vui thì đem ra.
Thanh niên kia nhìn cô có chút không vui và cô đơn, chắc là rất muốn mượn rượu giải sầu nhưng không biết tửu lượng của cô gái này bao nhiêu nên trước mắt cứ làm cho cô ấy ly cocktail vậy.
Thanh niên kia thao tác nhanh nhẹn, hai tay múa vài đường đã làm xong một lý cocktail. Đưa đến trước mặt Như Ý là “Old Fashioned Cocktail”.
Hình ảnh quen thuộc của Old Fashioned là được phục vụ trong ly rock, với đá viên lớn và vỏ cam, chanh trên miệng ly. Cô thường hay thấy trên phim ảnh nhưng không ngờ hôm nay có cơ hội uống nó.
Nhìn ly cocktail này trang trí khá đơn giản nhưng lại vô cùng bắt mắt. Cô với tay cầm lấy và từ từ kê lên miệng uống một ngụm, mùi vị nồng nàn, ấm nóng hòa quyện cùng chút ngọt nhẹ của đường cùng mùi thơm đặc trưng của tinh dầu cam, thật sự đem là một thức uống thơm ngon, không thể chối từ. Như Ý gật đầu cười với cậu thanh niên kia tỏ ý khen ngợi, cậu ấy rất hiểu ý khách.
Uống xong cô cho gọi thêm một ly nữa, uống xong ly thứ hai hình như cô vẫn chưa say mà có chút thêm tỉnh táo. Cô siết ly cocktail trong tay nhăn mặt nhìn cậu thanh niên, miệng hơi mở ra dường như muốn mắng người nhưng rồi lại nén xuống.
“Nè cậu lấy cho tôi loại khác đi, loại rượu nào mạnh mạnh chút.”
Cậu thanh niên cười cười gật đầu, ai nào biết rằng cái mụ này lại có tửu lượng cao như vậy, nếu là cô gái khác thì chắc bây giờ cũng có dấu hiệu say một chút rồi. Nói rồi cậu thanh niên mang ra chai whisky, cậu nhìn cô do dự một chút rồi hỏi: “Cô có muốn uống đá hay pha chung với loại nước nào khác không?”
Như Ý quơ tay nói “Không cần” rồi hối thúc cậu ấy lấy đưa nhanh ra đây. Cô ngồi một mình uống hết ly này đến ly khác, khi uống gần hết nửa chai lúc này rượu mới bắt đầu thấm vào người cô. Men rượu bắt đầu làm cô có cảm giác lâng lâng và trong người có chút cảm thấy nóng, cô cởi bỏ chiếc áo khoác ngoài ra đặt lên bàn rồi tiếp tục nâng ly uống tiếp thêm một ngụm.
Như Ý đang lâng lâng cầm ly rượu mân mê cảm nhận mùi vị ấm nồng của rượu thì từ đâu xuất hiện một người đàn ông lạ mặt đến ngồi cạnh cô. Anh ta nhìn cô cười rồi tự giới thiệu bản thân và tỏ ý muốn làm quen với cô. Thì ra anh ta thuộc trong nhóm bạn của cô gái dãy A kia, nhưng sao lúc nãy cô không để ý thấy sự có mặt của anh ta nhỉ.
Cô dương hai mắt chớp từng nhịp một nhìn anh ta, khuôn mặt cũng có chút khôi ngô nhưng lại không bằng Thế Vĩ. Chợt cô hơi sững người, trong lòng cô lúc này lại nghĩ đến anh ấy. Cô phì cười rồi đáp lời người đàn ông trước mặt.
Hai người vừa nói chuyện vừa uống với nhau một lúc lâu, lúc này cô đã bắt đầu say mèm, cả người rũ hết xuống bàn khiến cho mái tóc dài của cô che đi khuôn mặt.
Người đàn ông kia thấy vậy nhích lại gần hơn, sợ cô bị tóc làm khó thở nên anh ta đưa tay định vén tóc qua một bên. Nào ngờ còn chưa kịp vén hết thì có một bàn tay to dài khác bắt lấy cổ tay anh ngăn không cho anh đụng đến mái tóc đen bóng đó.