Dục Vọng Tình Yêu - Phùng Linh Nhi - Chương 4: Anh ấy thích người khác rồi
Anh vừa đẹp trai, vừa tài giỏi như vậy, đi đến đâu đều có biết bao cô gái vây quanh, thậm chí ngay cả đàn ông cũng ngưỡng mộ anh ấy. Nếu họ biết được cô đi chung xe với anh thì chẳng phải sẽ bàn tán nói xấu cô sao.
Nghĩ tới đây thôi cô lại thấy giận bản thân mình, cô sao lại vướng vào người vừa đẹp vừa giỏi như anh chứ, thật là phiền phức. Nhưng ai bảo anh ấy đẹp trai, còn đối xử tốt với cô làm gì, phải đành cam chịu chấp nhận thôi. Hai từ “cam chịu” này nghe có vẻ cô là người đã chịu rất nhiều thiệt thòi nhưng vẻ mặt bây giờ của cô lại bán đứng cô mất rồi.
Từ trên đường lái xe đến công ty, khoé miệng Như Ý lúc nào cũng hơi cong lên, lại còn hát ngân nga nữa chứ.
Oanh Oanh nhìn thấy dáng vẻ tươi tắn như hoa héo lâu ngày được tưới nước của Như Ý liền cười tủm tỉm hỏi có phải cô đã làm lành với ai kia rồi hay không. Như Ý gật đầu kể tất cả là do Thế Vĩ chủ động, anh ấy còn trực chờ ở trước cửa để xin lỗi cô nữa.
Nụ cười của Như Ý dần kéo giãn ra đến tận mang tai khi nghe Oanh Oanh chúc mừng cô vì đã tiến được thêm một bước. Như Ý nhướng mày liên tục liếc mắt ra oai với Oanh Oanh. Con cá mặn này đang đắc ý không thôi thì Oanh Oanh nhắc chuyện cũ làm cô tuột hết cả ý chí.
“Lần trước cậu chưa biết tên người ta đã là chuyện đáng buồn. Nhưng lần này thấy cậu vui như vậy, chắc là biết tên rồi nhỉ?”
Như Ý thốt lên “Ôi mẹ ơi” rồi hai tay ôm lấy đầu, hai mắt trợn tròn, mồm thì cứ há hốc ra như thể cô là bản sao của tác phẩm nổi tiếng “Tiếng Thét” vậy. Thật không thể tin là cô lại quên chuyện đơn giản đó lần thứ hai, bao năm yêu đương kinh nghiệm tình trường cũng dày dặn vậy mà.
Trong khi Như Ý còn đang trôi theo dòng nước dày vò thì một cô bạn thuộc dãy A chung phòng ban bất thình lình xuất hiện rủ đi bar quẩy vào tối nay. Như Ý và Oanh Oanh hết sức ngạc nhiên không phải vì bị hù cho giật mình mà là sao tự dưng lại rủ bọn này, bình thường bọn họ đâu có như vậy.
Nhìn thấy biểu cảm của hai người, cô bạn này liền giải thích đây chỉ là buổi tổ chức đi chơi nhằm mở rộng và xây dựng mối quan hệ đồng nghiệp. Cô bạn nhìn hai người hình như vẫn chưa có người yêu, nếu đi biết đâu nhìn trúng anh nào và thành đôi thì sao, ở đó có nhiều anh đẹp trai nhà giàu lắm.
Oanh Oanh nghĩ bạn mình đã có đối tượng rồi nên không cần phải đi. Còn về phần nhỏ thì nhỏ muốn đi thử cho biết, lại biết đâu thành đôi với anh nào thật. Oanh Oanh ngước lên nhìn Như Ý, đôi mắt long lanh ấy như muốn nhận được sự chấp thuận từ cô. Như Ý gật đầu nói Oanh Oanh cứ thoải mái, riêng cô thì không muốn đi vì còn có việc quan trọng phải làm. Nói rồi cô cùng Oanh Oanh tạm biệt cô bạn kia rồi đi ra ngoài.
Theo thói quen thì sẽ rẻ phải để đi thang máy xuống căn tin ăn trưa, vậy mà Như Ý lại rẻ trái sang phòng Marketing. Oanh Oanh đi quá trớn vài bước rồi đánh vòng theo sau Như Ý.
Như Ý hôm nay muốn chủ động mời Thế Vĩ cùng ăn cơm, tiện thể hỏi tên anh ấy. Vừa đi đến thì thấy một cô gái có mái tóc nâu tỏ vẻ lén lút, cô ta nhìn ngó xung quanh như thể đang kiếm ai đấy rồi nhanh chóng kéo tay Thế Vĩ đi qua sau bức tường.
Như Ý tò mò liền đi nhanh theo qua đó xem rốt cuộc hai người đó làm gì mà trông có vẻ rất mờ ám. Oanh Oanh đi phía sau mém không theo kịp Như Ý, cũng may chân nhỏ không đến nỗi ngắn.
Sau bức tường, cô gái tóc nâu đang chìa tay đưa hộp quà cho anh. Hộp quà nho nhỏ màu lam trông rất đơn điệu, thậm chí nó còn không được gắn nơ, trông xa xa chắc là chiếc hộp được bộc bên ngoài bởi vải nhung.
Cô đinh ninh chắc rằng anh sẽ không nhận món quà của cô gái kia, nhưng không ngờ anh lại nhận lấy hộp quà đó, còn tỏ vẻ rất vui mừng.
Như Ý vừa nhìn thấy lập tức bỏ đi thẳng một mạch xuống căn tin, cô không muốn phải nhìn thấy cảnh tưởng đó thêm một giây một phút nào nữa. Anh ta ngay từ đầu vốn dĩ đã không hề có ý gì với cô, tất cả đều do cô tự mình đa tình. Ông trời thật biết trêu người, đến lúc cô nhận ra bản thân mình thật sự thích anh ấy thì anh ấy lại đi thích người con gái khác. Cảm giác buồn khó tả này là gì đây, thất tình sao?
Cô thất thần bê khây đồ ăn ngồi xuống bàn, trên tay thì cầm chiếc muỗng đung đưa, mắt thì nhìn vô định giống như cảnh vừa nảy đã cướp lấy một phần hồn của cô vậy, trông thật ngớ ngẩn. Oanh Oanh thì ngồi đối diện ăn cơm, nhìn thấy Như Ý ngồi đó không chút đá động gì đến đồ ăn liền đau lòng thở dài. Oanh Oanh thầm mắng anh chàng không biết tên kia một mạch.
“Chết tiệt! Tên thối tha đó, dám làm cho ‘Em yêu’ mình buồn như vậy. Nếu lần sau còn vác mặt đến, bà đây không để yên đâu.”
Song nhỏ khuyên cô nên ăn cơm cho no, nếu đổ bệnh thì chẳng phải có lợi cho đôi cẩu nam nữ kia sao. Như Ý biết Oanh Oanh đang lo lắng cho cô nên cố gắng dùng lực ở cổ tay múc lấy thức ăn đưa vào miệng. Cô gượng ép ăn được phân nửa thì ngừng, không thể nuốt trôi nỗi.
Cô chợt đứng dậy đi đến tủ bán nước tự động, lấy ra lon nước trái cây rồi mở ra uống một ngụm thật lớn. Oanh Oanh vừa ăn vừa nhìn theo Như Ý, còn tưởng cô ấy đi đâu thì ra là đi mua nước.
Như Ý lấy thêm một lon đi đến đặt lên bàn cho Oanh Oanh rồi nói cô đổi ý rồi.
“Hôm nay tớ sẽ đi cùng cậu đến quán bar, cậu sang nhà đón tớ nhé!”
Oanh Oanh nhìn thấy nụ cười của Như Ý cũng cười lại gật đầu. Mặc dù Oanh Oanh biết Như Ý cô ấy trong lòng thật sự đang rất không vui, cô ấy chỉ đang cố gượng cười mà thôi. Cố ép bản thân mình thay đổi trạng thái tích cực hơn để không làm ảnh hưởng đến tâm trạng của người khác. Phải chăng trải qua quá nhiều thương tổn nên bây giờ cô ấy mới như vậy không.