Đứa Trẻ Hư - Hùng Tiểu Tiểu - Chương 82: Xuân ấm hoa nở
Lợi là duyên đào hoa của hai người cũng bớt đi kha khá.
Hại là có người lần ra trường học của Nghiêm Ngưng, có tay săn ảnh còn nhảy tường vào trong trường, đuổi chặn Nghiêm Ngưng, phỏng vấn bạn học, rình mò cuộc sống riêng tư của cô.
Nghiêm Việt nghiêm túc hỏi Nghiêm Ngưng: “Con muốn chuyển trường không? Châu Âu hoặc Bắc Mỹ đều được, ra nước ngoài sẽ bớt phiền phức.”
“Không cần.” Nghiêm Ngưng lạnh lùng đáp: “Con tự giải quyết được.”
Ngày hôm sau, tay săn ảnh lại lén chụp ảnh lớp học. Nghiêm Ngưng – một cô bé luôn tỏ ra lạnh lùng khí chất đột nhiên bưng mặt khóc oà trước cả lớp.
Cô khóc nức nở và nói rằng thực sự không thể chịu đựng được nữa. Cô đến đây là để học tập, để kết giao bạn bè, để nhận lấy tri thức từ thầy cô. Nhưng hiện giờ lại bị người lạ theo dõi chụp trộm, không có chút riêng tư nào cả.
Tay săn ảnh muốn có tin nóng thậm chí còn lục lọi bàn học sau giờ học, lén chụp vở bài tập của cô.
Cô chỉ là một cô bé mười bốn tuổi, sao lại phải chịu đựng sự bắt nạt như vậy.
Lời còn chưa dứt, cả lớp đã nháo nhác.
Các bạn gái thi nhau chạy đến an ủi, các bạn nam hô hào chủ nghĩa anh hùng, cầm chổi lông gà, không hề nao núng chặn đầu tay săn ảnh, đánh túi bụi.
Sau sự việc, giáo viên cũng nghiêm túc báo cáo với nhà trường, yêu cầu tăng cường an ninh trường học, nghiêm cấm người ngoài vào khuôn viên trường học khi chưa được phép.
Đoạn video được tung lên mạng, các cơ quan truyền thông lớn theo dõi và đưa tin, chú ý đến vấn đề quyền riêng tư của trẻ em tuổi vị thành niên.
Cũng có một số người phát hiện, cách đây vài năm, tên săn ảnh này vì độ thảo luận mà không từ thủ đoạn, bóp méo sự thật, bịa đặt ngôi sao nhí tiêm hormone, khiến người đó bị trầm cảm nặng.
Sự việc nổ ra, tất cả tay săn tin, săn ảnh của hãng truyền thông đó bị đưa lên đầu sóng ngọn gió.
Sau đó, hãng truyền thông đó đã đích thân đăng tải video xin lỗi, nói rằng sẽ lập tức chấn chỉnh nội bộ, đồng thời sa thải nhân viên đó mới khiến dư luận dần lắng xuống.
Về sau không còn tay săn tin nào dám đến trường chụp trộm nữa.
Vào một buổi tối của mấy ngày sau.
Nguyễn Tri Mộ lướt tin tức, nghiêm túc hỏi Nghiêm Ngưng: “Có phải diễn lố quá rồi không?”
Nghiêm Ngưng dửng dưng: “Con gái tuổi vị thành niên bị theo dõi chụp trộm, sụp đổ khóc lóc không phải rất bình thường sao.”
Nghiêm Việt đề nghị với Nghiêm Ngưng: “Lần sau không khóc được thì nhỏ thuốc nhỏ mắt hoặc ăn mù tạt vào. Bố thấy mấy cô người mẫu toàn làm thế.”
Ba người cùng nhìn nhau bật cười.
——
Một năm mới lại đến, Nghiêm Ngưng sắp vào cấp ba.
Nghiêm Ngưng đỗ trường cấp ba quốc tế trọng điểm của thành phố S, cách nhà hơi xa nhưng lại khá gần căn hộ lúc trước.
Hơn mười năm trước, khi họ gặp lại nhau, Nghiêm Việt sống ở một căn hộ trong khu dân cư cao cấp.
Sau đó kết hôn, nhận nuôi Nghiêm Ngưng thì chuyển sang một biệt thự mới toanh, đẹp đẽ. Tuy nhiên, Nghiêm Việt không bán căn nhã cũ hay chuyển đồ đạc sang căn mới.
Căn hộ đó vẫn giữ dáng vẻ ban đầu, để đấy mười mấy năm trời.
Bây giờ đã hơn mười năm trôi qua, giá nhà đã tăng gấp đôi, Nghiêm Việt vẫn chưa có ý muốn bán căn nhà cũ đó.
Nguyễn Tri Mộ và Nghiêm Việt thương lượng, có nên đưa Nghiêm Ngưng đến đó ở không, cách trường gần, cũng tiết kiệm tiền thuê nhà.
Nghiêm Ngưng lại rất có chủ ý riêng: “Tự con đến đấy ở là được rồi. Bình thường mọi người phải đi làm, nếu ở đó thì thời gian đi lại sẽ lâu hơn, không cần thiết. Nếu không yên tâm thì để cô đến ở cùng con, ngày ngày giúp con nấu ăn, giặt quần áo.”
Cô Lý là một trong những bảo mẫu chăm Nghiêm Ngưng từ nhỏ, là một người phụ nữ trung niên hiền lành, siêng năng.
Nguyễn Tri Mộ có chút không nỡ nhưng đây đúng là giải pháp thích hợp nhất.
Cuối cùng ba người thống nhất, tạm thời để cô Lý đưa Nghiêm Ngưng đến sống ở căn hộ đó.
Trước khi vào ở thì nên quét dọn, thông gió căn hộ.
Họ đã không đặt chân đến căn hộ này hơn một thập kỷ.
Xoay tay nắm cửa lần nữa, một khung cảnh quen thuộc hiện ra, giống hệt mười năm trước.
Cửa sổ trong nhà đóng chặt. Phần lớn đồ gia dụng đều được che đậy nên cũng không có nhiều bụi.
Chỉ là đã quá lâu nên hơi có mùi ẩm mốc.
Cô Lý nhanh nhẹn mở cửa sổ cho thoáng gió, lau dọn, bảo họ ngồi yên không cần động tay chân, nói nhà rất sạch, dọn dẹp một chút là được.
Lần đầu tiên Nghiêm Ngưng đến đây, rất hiếu kỳ ngó trước ngó sau, nhìn thấy cái gì cũng tỏ ra bất ngờ.
Lúc này, cô không giữ vẻ lạnh lùng, điềm tĩnh như thường ngày, trở về là một cô bé tuổi teen.
Đi từ phòng này sang phòng khác, thỉnh thoảng hỏi một vài câu.
“Đây là phòng sách ạ? Sao không có sách… À, đa số đều chuyển đến phòng làm việc rồi?”
“Rèm cửa hơi quê nha, màu be thường quá… Đây là thẩm mỹ của mười mấy năm trước sao.”
“Giường của phòng ngủ to thế. Con muốn chăn ga màu xanh ở phòng này.”
“Ấy, sao bức tường này có dấu chân… Trước đây hai bố đánh nhau à?”
Nguyễn Tri Mộ cẩn thận xem xét một hồi nhưng lại không nhớ mình đá vào lúc nào.
Có điều, dữ dội đến mức phải đá chân lên tường… cũng chỉ có mấy lần.
Rất có thể là trong khoảng thời gian mới gặp lại nhau, hai người đều không rõ tình cảm của đối phương, cảm xúc dâng lên, ngày nào cũng vật lộn.
Một lần như thế sẽ có một thứ gì đó gặp hoạ.
Có lúc tường bị đạp bẩn.
Có lúc cúc áo bị giằng ra, quần áo xé thành từng mảnh.
Có lúc bị Nghiêm Việt ôm hôn trên bàn, bút mực, thước kẻ, bút chì, tẩy trên bàn đều bị quét xuống, lăn lốc dưới đất.
…
Hiện giờ nhớ lại, mặt Nguyễn Tri Mộ vẫn nóng bừng.
Nghiêm Việt lại vô cùng bình tĩnh: “Trẻ con đừng hóng hớt chuyện người lớn.”
Nghiêm Ngưng bĩu môi, tiếp tục đi về phía trước.
Cô bỗng “ấy” một tiếng, nói: “Phòng này không mở được.”
Nguyễn Tri Mộ nhìn theo, thấy một căn phòng nhỏ khép kín ở cuối hành lang, cánh cửa gỗ rất dày màu nâu sẫm.
Các căn phòng khác đều có chỗ mở khoá nhưng căn phòng này lại dùng mật khẩu.
Những ký ức từ xa xưa mơ hồ hiện lên từ sâu thẳm tâm trí.
Anh nhớ, căn phòng nhỏ này…
Đột nhiên Nghiêm Việt ho một cái rõ to.
Ánh mắt hắn không tự nhiên, tay cũng bất giác nắm lấy quần, nói với Nghiêm Ngưng: “Là nhà kho mà thôi, lâu rồi không dùng.”
Nghiêm Ngưng nhạy bén nhìn bố mình: “Bên trong chứa gì ạ? Dụng cụ nhiếp ảnh à?”
Nghiêm Việt: “… Đại loại thế.”
Nghiêm Ngưng: “Vậy sao không mở cho con xem?”
Nghiêm Việt: “… Quên mật khẩu rồi.”
Nghiêm Ngưng: “Vậy có thể phá cửa rồi đổi khoá, cũng không thể cả đời không mở chứ, dù gì cũng một căn phòng to đùng, không dùng lãng phí lắm.”
Nghiêm Việt: “…”
Nguyễn Tri Mộ thấy vậy, nói với Nghiêm Ngưng: “Con đi xem cô Lý đi, hỏi cô ấy cần giúp gì, thiếu chất tẩy rửa, giẻ lau gì đó thì bố đi mua ngay.”
Nghiêm Ngưng “ò” một tiếng rồi chạy bình bịch xuống tầng.
Nghiêm Việt thở phào.
Nguyễn Tri Mộ quay đầu nhìn hắn: “Giờ có thể nói được rồi chứ.”
Nghiêm Việt: “…”
Hắn câm nín: “Em còn tưởng anh giải vây giúp em.”
Nguyễn Tri Mộ: “Giúp em giữ thể diện trước mặt con gái, không có nghĩa anh không tò mò.”
Anh nhớ ra rồi.
Căn phòng này, lúc mới gặp lại nhau anh cũng rất hiếu kỳ nhưng Nghiêm Việt chưa mở ra lần nào, về sau lại quên béng.
Có thể khiến Nghiêm Việt căng thẳng như vậy, có lẽ trong phòng chứa thứ gì đó rất quan trọng.
Két bảo hiểm? Vàng bạc? Đá quý?
… Rất có thể.
Nhưng có vẻ sai sai.
Nhìn dáng vẻ của Nghiêm Việt, trông hơi bối rối cùng ngượng ngùng, tựa hồ trong phòng có chứa thứ gì đáng xấu hổ lắm.
Đó là…
Bài thi trượt hồi đi học? Những bức ảnh khoả thân riêng tư chụp lúc trẻ? Tác phẩm đầu tay? Phim khiêu dâm lén sưu tầm?
Nguyễn Tri Mộ nhịn cười, nói suy đoán của mình ra.
Nghiêm Việt đen mặt: “Trong lòng anh em tầm thường đến vậy sao?”
“Xem một tí thôi mà, không có gì tầm thường cả.” Nguyễn Tri Mộ vô cùng khoan dung: “Em nói thật đi, anh không coi thường em đâu.”
Nghiêm Việt chần chừ, vẫn không muốn nói.
Nếu là trước đây, Nguyễn Tri Mộ cũng chẳng cố chấp đến thế.
Không muốn nói thì thôi, ai cũng có bí mật riêng của mình.
Nhưng với quan hệ hiện tại của anh và Nghiêm Việt, thân thiết đến độ quen thuộc nhịp thở của đối phương, anh thực sự không nghĩ ra Nghiêm Việt có việc gì mà anh không thể biết, cho nên vô cùng tò mò.
Nguyễn Tri Mộ đảo mắt, nói: “Em không nói, anh cũng không thể ép em…”
Nghiêm Việt lén thở ra một hơi.
Nhưng Nguyễn Tri Mộ lại quay xe, nói: “Nhưng hình như em còn nợ anh một chuyện.”
Nghiêm Việt: “?”
Nguyễn Tri Mộ nói: “Ba điều lúc đó, còn nhớ không, anh mới dùng hai, vẫn còn một.”
Nghiêm Việt trừng hai mắt.
Nguyễn Tri Mộ nhịn cười: “Không ngờ anh vẫn nhớ đúng không? Nói cho em hay, trí nhớ anh tốt lắm, vẫn nhớ, nhớ mười mấy năm, chỉ đợi ngày nào đó bắt thóp em để dùng thôi.”
Khi đó Nghiêm Việt vẫn học cấp ba, anh vẫn là người giám hộ của Nghiêm Việt.
Nghiêm Việt đồng ý với anh, cho anh ba cơ hội hỏi, mình sẽ đáp thành thật.
Ngày trước anh đã dùng hai lần, giờ còn một.
Nghiêm Việt giãy dụa mấy phút, cuối cùng cũng bất lực thở dài dưới cái nhìn đắc thắng của anh.
Hắn xoay người, chậm rãi ấn một dãy số lên khoá mật khẩu.
Cánh cửa mở ra.
Nguyễn Tri Mộ lập tức hứng khởi nhìn vào nhưng những gì thấy trước mắt khiến anh vô cùng kinh ngạc.
Không có két sắt cao cấp hay vàng bạc, ngọc ngà châu báu.
Giữa căn phòng đặt một chiếc hộp nhựa trong suốt, là hộp nửa trong suốt mà học sinh hay dùng, rất nhẹ, không dễ hư hỏng.
Bên trong đó có gì đó như cuốn sách, có thể mơ hồ nhìn thấy đường viền giấy từ ngoài chiếc hộp.
Nghiêm Việt mở cửa nhưng không bước vào mà đứng ở cửa, cúi đầu nhìn anh.
“Muốn xem thì tự vào xem đi.”
Nguyễn Tri Mộ thấy hơi hoang mang nhưng vẫn bước vào.
Anh cúi người trước chiếc hộp, chầm chậm mở nắp ra.
Trong hộp có rất nhiều tập giấy ghi nhận mượn sách.
Khi Nguyễn Tri Mộ còn đang học ở đại học A, người phụ trách thư viện là một ông lão rất già, là giáo viên nghỉ hưu của trường.
Ông cụ có tính cách cố chấp của một nhà văn thời xưa, quen viết tay, không thích dùng đồ điện tử.
Lúc đó thư viện đã được kết nối với hệ thống điện tử nhưng ông cụ vẫn quen với cách mượn sách trước đây, yêu cầu học sinh khi mượn sách phải giữ giấy ghi nhận, ghi rõ thời gian mượn, tên người mượn, khoa viện, tên sách.
Khi Nguyễn Tri Mộ đang học đại học, rất hay đến thư viện mượn sách, thỉnh thoảng mượn cả tiểu thuyết kiếm hiệp đánh đấm, yêu hận tình thù.
Bao lần nghe nhân viên kêu ca, nói lần nào cũng phải chép tay, rõ mệt.
Trong hộp có hàng trăm tờ giấy ghi nhận mượn sách.
Ngày tháng khác nhau, chữ viết khác nhau, mỗi tờ lại có ít nhất hai mươi mấy thông tin.
Nhưng dù là tờ nào, cũng đều có một điểm chung…
Người mượn đều là “Nguyễn Tri Mộ”.
Nguyễn Tri Mộ nghẹn thở, quay ngoắt đầu ra sau, ngơ ngác nhìn Nghiêm Việt.
Nghiêm Việt yên lặng nhìn anh rồi nói: “Anh biết không, lúc học đại học em cũng làm tình nguyện ở thư viện.”
Nguyễn Tri Mộ nghẹn ngào: “Em, em vì…”
Nghiêm Việt hơi quẫn bách nhưng vẫn thấp giọng nói:
“Rất ngốc phải không? Chỉ vì muốn thu thập tất cả bằng chứng về sự tồn tại của anh.”
“Sau thư viện đều được trang bị hệ thống điện tử, mấy tờ ghi nhận này đều sẽ bị vứt đi nên em nhặt từng tờ về.”
Nguyễn Tri Mộ trầm mặc, nắm chặt mấy tờ giấy trong tay, đột nhiên tiến đến, nhào vào lòng người đàn ông đó.
Nghiêm Việt hơi ngạc nhiên, cánh tay vô thức đón lấy anh.
Hai người đều lắng nghe hơi thở và nhịp đập của đối phương.
Một hành động là đủ, không cần nói thêm gì nữa.
Ngoài cửa sổ nắng chiếu rực rỡ, trong nhà xuân ấm hoa nở rộ.
Hết chương 82.