Đứa Trẻ Hư - Hùng Tiểu Tiểu - Chương 76: Cuộc sống ấm áp của người đã kết hôn
Nghiêm Việt ngồi bên phải anh, một tay lướt máy tính bảng, đọc tin tức kinh tế sáng nay, tay còn lại đan tay với anh.
Bọn họ đã nhận được giấy chứng nhận.
Hiện giờ… họ là người đã kết hôn.
Cảm giác này rất kỳ diệu, hai người vốn không liên quan gì tới nhau, từ lúc này đã có sự ràng buộc.
Nguyễn Tri Mộ về làm việc tại công ty, vẫn livestream và dẫn chương trình như trước, thỉnh thoảng mệt mỏi, thỉnh thoảng vui thích, cuộc sống êm đềm như nước chảy mây trôi.
Nhưng có một số việc, vẫn âm thầm thay đổi.
Chiếc nhẫn sapphire mà Nghiêm Việt cầu hôn quá khoa trương, Nguyễn Tri Mộ sợ ra ngoài đường dễ bị cướp nên để ở nhà và tìm một thợ thủ công khác làm một chiếc nhẫn tương tự bằng đá zircon, hằng ngày đeo đi làm.
Người không quen chỉ cho rằng đó là trang sức trên tay mà thôi.
Những người thân thiết như Nhược Nhược và Miêu Miêu biết rõ nguồn gốc, thông tin của chiếc nhẫn, rôm rả trêu chọc anh, gọi riêng anh là “bà vợ giàu có”.
Lần đầu tiên khi Nguyễn Tri Mộ nghe thấy danh hiệu này, đôi mắt tối sầm lại.
Trước sự phản đối mạnh mẽ, Nhược Nhược và Miêu Miêu đã thoả hiệp, đổi thành “bà vợ giàu có được tổng tài lạnh lùng cưng chiều bao bọc trong lòng bàn tay”.
Nguyễn Tri Mộ: “…”
Thật không thể hiểu nổi hai cô nhóc này đọc bao nhiêu tiểu thuyết kỳ lạ trên mạng nữa.
Một số người không quen biết với anh cũng từng phong thanh nghe vài tin đồn nhưng cũng lịch sự, không đến hỏi trực tiếp.
Nguyễn Tri Mộ cũng thuận theo tự nhiên, không cố tình giải thích, cũng không cố tình trốn tránh.
Một tuần sau khi trở lại công ty, vào một buổi chiều nọ, văn phòng đang mở cuộc họp thì ngoài cửa vang lên tiếng động.
Đông Lan xông vào, sắc mặt âm u hỏi Nguyễn Tri Mộ, trở về từ khi nào, sao không bảo anh ta.
Hoàng Đức Lượng rất nhanh nhẹn, lập tức thông báo dừng cuộc họp, mọi người nghỉ ngơi một chút.
Nguyễn Tri Mộ dẫn Đông Lan đến một quán cà phê gần đó.
Anh gọi một cốc latte vani cho mình, gọi một cốc sữa dâu cho Đông Lan.
Đông Lan không động vào cốc sữa, nhìn thẳng anh: “Tôi không phải trẻ con, anh biết rõ.”
Nguyễn Tri Mộ cầm thìa nguấy cà phê, bình thản đáp: “Một người trưởng thành sẽ không đột ngột xông vào cuộc họp của người khác.”
Đông Lan cắn môi dưới: “Anh biết rõ tôi đối với anh…”
Nguyễn Tri Mộ cắt ngang anh ta: “Cậu cũng biết, tôi với cậu chưa bao giờ có ý đó.”
Đông Lan bị anh từ chối một cách thẳng thừng, mặt thoắt hồng thoắt trắng, bỗng nói: “Nghiêm Việt đưa anh đi đâu?”
Nguyễn Tri Mộ: “Đây là chuyện riêng của bọn tôi.”
Đông Lan: “Hắn, hắn ép anh làm chuyện anh không muốn, đúng không? Anh nói cho tôi, tôi nhất định…”
Nguyễn Tri Mộ thở dài.
Anh không muốn nói lời tàn nhẫn nhưng tính cách ngang bướng này của Đông Lan, nếu không nói rõ thì anh ta sẽ tiếp tục làm loạn.
Nguyễn Tri Mộ giơ tay trái lên, cho hắn xem chiếc nhẫn ở ngón giữa.
Đông Lan nhìn một cái, không hiểu ý anh: “Nhẫn làm sao?”
Nguyễn Tri Mộ: “Vốn nên đeo ở ngón áp út nhưng ngón đấy của tôi hơi nhỏ, đeo không vừa nên đeo ngón giữa.”
Đông Lan sững sờ, bỗng ngộ ra ý anh, cứng đờ người.
“Bọn tôi kết hôn rồi.” Nguyễn Tri Mộ nói: “Cậu vẫn còn trẻ, không cần thiết lãng phí thời gian với tôi.”
Đông Lan ngây người một chốc, biết đã hết hi vọng nhưng vẫn cắn răng nói: “Đây chẳng phải loại đá quý gì, ở chợ bán đầy 10 tệ một viên. Loại này mà cũng đem tặng được, căn bản không yêu anh.”
Nguyễn Tri Mộ bình tĩnh đáp lời: “Đây là tôi tìm thợ làm.”
“Chiếc nhẫn cậu ấy tặng tôi quá quý giá, ngại đeo ra ngoài nên tìm thợ làm cái tương tự.”
“Nhưng hàm ý như nhau.”
“Tấm lòng của cậu ấy, tấm lòng của tôi, đều như nhau.”
——
Nguyễn Tri Mộ cảm thấy mình xử lý rất nhanh rất gọn gàng nhưng chuyện này vẫn truyền đến tai Nghiêm Việt.
Ngày hôm đó lúc tan làm, Nguyễn Tri Mộ đứng ở cửa công ty, đang định bắt taxi thì một chiếc Cadillac tiến đến, dừng ở chỗ anh.
Cửa xe hạ xuống, lộ ra vẻ mặt dưng dửng của Nghiêm Việt.
Nguyễn Tri Mộ hơi ngạc nhiên: “Sao cậu tới đây.”
Nghiêm Việt: “Đón vợ về nhà, có gì kỳ lạ sao.”
Giọng Nghiêm Việt không nặng không nhẹ nhưng vừa đủ cho đồng nghiệp xung quanh nghe thấy.
Nguyễn Tri Mộ cảm thấy may vì đứng bên cạnh là Nhược Nhược và Miêu Miêu chứ không phải đồng nghiệp không thân.
Nhược Nhược và Miêu Miêu cười thỏ thẻ.
Nguyễn Tri Mộ thấy xấu hộ, sợ hắn phát điên nên vội kéo cửa xe bước vào.
Nguyễn Tri Mộ ngẫm nghĩ liền hiểu vì sao Nghiêm Việt bỗng đến đón anh.
Còn có thể vì sao, chắc chắn là do việc Đông Lan đến tìm anh rồi.
Nguyễn Tri Mộ câm nín đỡ trán, biết sự việc này không thể trì hoãn, bèn kể hết mọi chuyện.
Nghiêm Việt nghe đến đoạn anh từ chối Đông Lan, đôi lông mày đang cau chặt cũng giãn ra.
Nghe tiếp đến đoạn anh cho Đông Lan xem nhẫn, lông mày nhướn lên, khoé miệng hơi nhếch.
Nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh, nói: “Em không hỏi anh, anh tự dưng đi giải thích làm gì.”
Nguyễn Tri Mộ: “…”
Sao hắn có thể thiếu đánh như vậy.
Thẳng nhóc thối, còn giả vờ, vừa vừa phai phải thôi.
Nguyễn Tri Mộ ngoài mặt vẫn nhẹ nhàng tình cảm: “Tôi sợ cậu hiểu lầm mà.”
Nghiêm Việt: “Cho nên, anh rất sợ em hiểu lầm.”
Nguyễn Tri Mộ: “Ừ.”
Nghiêm Việt: “Không muốn em buồn, không muốn em giận.”
Nguyễn Tri Mộ: “Ừ.”
Nghiêm Việt: “Anh từ chối quyết đoán như vậy, không cho gã bất kỳ cơ hội ảo tưởng nào, đúng không?”
Nguyễn Tri Mộ bất đắc dĩ: “Tôi đã nói rồi, nếu cậu ta còn đến tìm tôi, tôi sẽ tìm báo chí tung tin, nói cậu ta định làm kẻ thứ ba.”
Cuối cùng Nghiêm Việt không nhịn nổi nữa, bật cười.
——
Chuyện của Đông Lan cũng giải quyết xong nhưng hình như Nghiêm Việt vẫn không yên tâm hẳn.
Một buổi sáng sớm của mấy ngày hôm sau, hai người đang ăn sáng, đột nhiên Nghiêm Việt hỏi: “Hay là chiều nào em cũng đến đón anh nhé?”
Nguyễn Tri Mộ: “Hả?”
Nghiêm Việt: “Đề phòng mấy người có ý đồ không tốt… muốn tiếp cận anh.”
Nguyễn Tri Mộ: “… Không cần thiết. Hơn nữa, cho dù có người tiếp cận tôi, buổi sáng đi làm cũng có cơ hội, cần gì phải đợi đến chiều tan làm?”
Nghiêm Việt không đáp lại.
Trong giây lát, hắn muốn buột miệng bảo Nguyễn Tri Mộ đừng đi làm nữa, cũng không phải hắn không nuôi nổi anh.
Nhưng hắn hiểu anh, cũng biết anh không thể nào đồng ý yêu cầu này.
Hắn rất muốn nuôi anh, xuất phát từ sự yêu thương thuần khiết dành cho anh. Nhưng đứng ở góc độ của Nguyễn Tri Mộ, có lẽ anh sẽ hiểu lầm ý của hắn.
Nguyễn Tri Mộ có thể cho rằng, hắn coi thường công việc của anh, khinh thường giá trị xã hội của anh.
Năm đó, mẹ hắn không chịu nổi cuộc sống kiểu này nên đã ly hôn.
Hắn tôn trọng tất cả suy nghĩ của Nguyễn Tri Mộ, bao gồm sự nhiệt huyết, sự kiên trì, nỗ lực và mồ hôi của anh.
“Coi như em chưa nói gì.” Nghiêm Việt nín nhịn, nuốt lời xuống, nói: “Anh tự đi làm cẩn thận, gặp phải chuyện gì khó thì phải báo em ngay.”
“Biết rồi.” Nguyễn Tri Mộ cũng hiểu suy nghĩ của hắn, cười véo tai hắn: “Tôi lớn hơn cậu bốn tuổi đấy, đừng coi tôi là đứa nhóc thế.”
Mấy ngày sau, Nguyễn Tri Mộ không cười nổi.
Mặc dù Nghiêm Việt không đến đón anh tan làm, cũng không đưa ra đề nghị quá đáng nào, nhưng…
Việc gửi đồ ăn, cà phê, hoa, thẻ hội viên đến công ty là sao!
Người nhận không phải Nguyễn Tri Mộ mà là đồng nghiệp của anh.
Đồ ăn ở nhà hàng cao cấp chia mỗi người một phần, cà phê đặt đầy đủ các vị, những bó hoa tươi mọng nước, từng xấp thẻ hội viên ở thẩm mỹ viện, phòng tập gym hay siêu thị, tất cả lấp đầy bàn làm việc của đồng nghiệp.
Chữ ký đều là: Người nhà của Nguyễn Tri Mộ.
Nguyễn Tri Mộ chết lặng.
Quả thực không còn ai đến tỏ tình với anh nữa.
Sau đó anh có thêm một thân phận mới trong giới “anh chàng đẹp trai được một phụ nữ giàu có bí ẩn trong ngành bao nuôi”.
Hết chương 76.