Dư Vị Không Lối Thoát - Thanh Vy - Chương 43: Chàng trai dễ thương
_Hắn ta tên Hoàng Tấn Trường, 25 tuổi, là du học sinh từ ***** mới trở về được 1 tháng. Chúng tôi nghĩ kể từ lúc đó Vương tiểu thư và hắn ta bắt đầu có mối quan hệ bất chính với nhau.
_Xin ngài cứ giao phó cho chúng tôi.
*********
Cuộc sống yên bình nơi làng quê của Hỉ Ái vẫn tiếp tục diễn ra, bản thân cô cũng đã vực dậy tinh cần của chính mình, biết rằng nếu như bản thân đau buồn thì chẳng thể giải quyết được gì cả, cha cô ở trên trời trong lòng cũng sẽ không an lòng mà rời đi.
Một tháng sau, Hỉ Ái đã quyết định tìm việc ở một quán nước ngoài thị xã. Không gian quán không quá rộng lớn nhưng được thiết kế vô cùng tinh tế với màu sắc hài hòa và nhiều không gian để chụp ảnh, chủ đạo là màu trắng và hồng. Quán khá đông khách nhưng ít nhân viên nên Hỉ Ái được nhận việc ngay sau đó.
Hôm nay là một ngày làm việc vô cùng vất vả, Hỉ Ái đã nhận ca làm việc của mình vào buổi sáng nhưng mớ công việc khổng lồ vẫn ghì chặt lấy cô. Đợi mãi cho đến tận trưa quán mới vắng hơn một tí. Hỉ Ái tranh thủ nghỉ trưa một lát thì bỗng nhiên giọng nói quen thuộc của ai đó vang lên.
_Cho anh một ly đá xay nhé, một ly matcha đá say nhằm ánh mắt của em.
_Ủa… Anh… Anh Trường, sao anh lại ở đây.
_Sao vậy…bộ anh không được đến à~~
_Dạ không…ý em không phải thế…- Hỉ Ái bối rối đáp
_Thôi mà~ anh chỉ ghẹo em chút thôi, đừng quá căng thẳng, anh order rồi đó, anh ra bàn ngồi trước nha.
Nói xong, Tấn Trường nháy mắt với cô một cái để ra hiệu, chính Hỉ Ái cũng phải phì cười vì cái sự siêu cấp vô địch dễ thương của anh.
**************
Sáng hôm sau, Hỉ Ái lại tiếp tục công việc của mình. Bình thường cô sẽ là người đến quán nước đầu tiên để mở cửa và dọn dẹp quán.
Nhưng khi vừa đến nơi, Hỉ Ái đã thấy quán nước đã được ai đó mở cửa sẵn, còn chưng cả hoa hồng trước cửa quán trông vô cùng hút mắt.
Nghĩ là có quản lí đến kiểm tra, Hỉ Ái đành lật đật chạy vào để giúp đỡ mọi người.
_Em xin lỗi mọi người, em đến trễ!…Ủa….
Cả khu vực vắng vẻ khiến Hỉ Ái vô cùng ngạc nhiên, sao chẳng có ai ở đây hết vậy. Vừa nghỉ cô vừa thở liên tục vì sự gấp gáp ban nãy của mình. Lúc này một nam nhân đẹp trai bước ra, trên tay vẫn cầm cây chổi lau nhà vô cùng chăm chỉ.
_Xin kính chào quý khách xinh đẹp, mời quý khách vào trong.
_ Anh Trường! Sao anh lại ở đây? Rồi còn lau nhà nữa…
_À! Hôm qua anh vừa xin vào làm đây làm á, chị chủ quán tốt lắm, vừa thấy anh ngỏ ý là đồng ý liền nha.
Với diện mạo trời phú của mình, Tấn Trường muốn xin làm việc ở đâu mà chẳng được. Chỉ sợ những người xung quanh thay phiên nhau giành giật anh.
_Em…ý em là sao anh lại xin vào đây. – Hỉ Ái thắc mắc hỏi
_Phải nói sao ta, hôm qua anh có nói với cha rồi, cha bảo anh cũng nên đi làm á, mà anh hoang mang quá không biết làm ở đâu.
_Cái thấy em xin vào đây làm nè, cái anh đú đởn xin theo. À! Em biết không! Cha anh nghe hai đứa mình làm chung thì háo hức lắm á.
Tấn Trường vừa nói, miệng vừa mỉm cười vô cùng nguyện ý làm việc.
_Thì ra là vậy…
_Hỉ Ái à, em cứ yên tâm, anh sẽ giúp đỡ em hết mình trong công việc nhé!
_Em cảm ơn anh….cảm ơn anh…
Đã lâu lắm rồi, Hỉ Ái mới nhận được sự quan tâm nhiều đến như vậy. Cái cảm giác thân quen này làm cô nhớ đến người ấy…cái người yêu thương cô thật lòng mà bản thân đã nhẫn tâm từ bỏ.
Sau bao nhiêu sự việc xảy ra, trái tim Hỉ Ái giờ đây vẫn còn khép kín, cái sự đớn đau khắc sâu vào trong máu thịt khiến cho cô vẫn không thể nào quên. Phải chăng bây giờ Hỉ Ái đang dần dần hối tiếc vì quyết định của mình, nhưng dù có hối tiếc thế nào đi chăng nữa thì cũng đã quá muộn rồi….
***************
Tại công ty mô giới bất động sản Trương thị, dạo gần đây tung tích của Tuấn Hạo ngày càng bí ẩn, tâm trạng thì nóng lạnh thất thường khiến cho những người xung quanh ai nấy đều kinh sợ, đặt biệt là trợ lí Nhật Minh, cậu chính là người bị trút giận nhiều nhất trong tuần vừa qua khiến cho tâm trạng của bản thân ngày càng vụt mất….
Trong căn phòng tổng giám đốc rộng lớn, “nhân vật chính” thì đã đi họp, chỉ còn “nhân vật phụ” mà ai cũng biết ở lại chán trường mà ngắm nhìn xung quanh.
_Hazzzz, sao tên khốn kiếp đó đi lâu vậy nhỉ. Chờ hắn ta về thì chán chết mất.
Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa vang lên, một tên vệ sĩ bước vào như mọi khi để thông báo tình hình cho Tuấn Hạo.
_Thưa ngài, hiện giờ tôi đ….xin chào ngài Dạ, Trương thiếu gia có ở đây không.
_Không, tên khốn đó đi rồi.- Dạ Minh Sơn đáp
_Vậy xin chào ngài, tôi xin phép đi trước.
_Mau đứng lại!
_Ngài có chuyện gì muốn sai bảo tôi?
_ Ngươi là điều tra viên của tên mặt dày máu lạnh kia phải không?
_Tôi…
_Không cần giấu nữa, hmmm, gặp nhau rồi thật khó lìa xa…bao tâm sự còn đang dang dở
_Nếu như ngươi không khai ra thì đừng hòng rời đi
_Xin lỗi ngài, chuyện này tôi không thể nói.
_Ồh…không thể nói cơ đấy.
_Thôi nào ~ ta sẽ giữ bí mật mà
_Thành thật xin lỗi ngài, nếu như Trương thiếu gia biết sẽ giết tôi mất…
_Ngươi nghĩ chỉ có hắn mới giết ngươi, còn ta thì không thể ư?
Vừa nói, Dạ Minh Sơn vừa rút khẩu súng trong túi áo khoát ra. Đọc t?uyện tại { ???m??uy ?n.vn }
_Thưa ngài, xin ngài bình tĩnh!
_Tên rác rưởi như ngươi nghĩ bản thân có thể đọ súng với ta à, có muốn thử không?
Dạ Minh Sơn càng ngài càng bước đến gần người vệ sĩ ấy, gương mặt đùa giỡn ban nãy cũng chẳng còn. Nụ cười quỷ dị như hôm trước một lần nữa lại xuất hiện
_Mau khai ra nào, đừng bắt một người đẹp trai như ta phải sống ác chứ, nếu ngươi dám chạy thì đừng trách ta đập gãy chân.
_Tôi thật sự không thể nói, xin ngài tha cho tôi…
Người vệ sĩ ấy bị ép đến đường cùng, cả người lạnh hết cả lên vì run sợ, mồ hôi nhễu nhão chảy từ trán rơi xuống ướt hết cả áo. Ở bên cạnh Tuấn Hạo đã lâu, anh ta biết Dạ Minh Sơn là người không thể chọc giận được. Dù anh ta có làm gì đi nữa thì có 10 cái mạng cũng không đấu lại hắn ta.
_Vậy giờ chúng ta chơi một chút nhé.
Dạ Minh Sơn rút từ túi ra một con dao phẫu thuật, một con dao sắt lẹm đưa ra trước mắt.
_Ngươi có được chứng kiến cảnh tượng bác sĩ rạch thịt sống bao giờ chưa.
_Tôi cầu xin ngài…xin hãy tha cho tôi
Tình thế đang không thể nào nguy cấp hơn, tên vệ sĩ bị doạ chẳng dám nhút nhít, chỉ luôn miệng cầu xin sự thương xót đến từ vị trí của bác sĩ Dạ đây.
_ Dạ Minh Sơn, tránh xa người của tao ra một chút!