[DraHar] Lời Tuyên Thệ Với Chúa Cứu Thế - Avadale - Chương 70: Tình yêu và hơn thế nữa
- Trang Chủ
- [DraHar] Lời Tuyên Thệ Với Chúa Cứu Thế - Avadale
- Chương 70: Tình yêu và hơn thế nữa
Nguồn QT: Wikidth.com
Editor: Noelle
Beta: iamaanh
Ngọn lửa sáng rực xuyên qua bức tường ngoài trên tầng cao nhất của Lâu đài Hogwarts, ban đầu các học sinh tưởng là Tử thần Thực tử tấn công từ địa điểm khác — Merlin vẫn còn chiếu cố bọn nó, người đầu tiên bay về phía họ từ lỗ hổng bị nổ tung là Ron đang cưỡi chổi, sau đó là hai anh trai sinh đôi nổi tiếng của nó — Minerva McGonagal không thể chống lại bản năng giáo viên của cô, buột miệng thốt ra: “Ai trong số các trò đã làm điều đó, Weasley? Dám đốt lửa trong trường học!”
Ron bào chữa: “Không liên quan đến con! Là Malfoy! Khi chúng con đi ra từ quán Đầu Heo thì lửa đã cháy rồi, có Merlin mới biết Malfoy đã làm cái gì!”
George làm chứng cho nó: “Không sai, hai tên Carrow kia bị nướng thành toàn thân đỏ bừng, không ngừng la hét!”
“Carrow?” Cô McGonagal nhăn mày, “Severus có nói họ ở trong lâu đài, nhưng ta vẫn chưa tìm thấy họ.”
“Hai tên đó đã được trông trừng rồi.” Moody khàn giọng nói, “Severus có thực sự nói với cô rằng Voldemort đang lên kế hoạch chiếm lấy Hogwarts không?”
— Các thành viên của Hội Phượng Hoàng cũng đã đến. Bùa Im lặng chỉ được dỡ bỏ sau khi họ tiến vào đám đông, các Tử thần Thực tử canh giữ lối vào lâu đài rõ ràng đang sợ hãi trước sự gia tăng đột ngột của đối thủ, một số người trong chúng thậm chí còn có ý định muốn chạy trốn… Không, khi Harry đứng lên thì chúng đã bắt đầu sợ hãi, bọn chúng có lẽ còn để ý lời tiên tri kia hơn các thành viên Hội Phượng Hoàng: giữa Voldemort và Harry Potter chỉ có một người có thể chiến thắng.
Bên ngoài tòa lâu đài vang lên một tiếng gầm rất lớn, tựa như là một đám đông đang gào thét đến vỡ phổi, càng có nhiều ánh sáng xuất hiện, bọn họ là những Nhân mã, cầm cung tên và đuốc, xua đuổi đám người sói đang gào thét chạy tan tác. Những tên khổng lồ cũng bắt đầu lảo đảo lắc lư di chuyển loạn xạ, đội ngũ Tử thần Thực tử trở nên hỗn loạn vì những thay đổi này, chúng không thể thực hiện một cuộc tấn công hiệu quả trong vài phút… Lúc này gia tinh trong lâu đài lao ra, như một đội quân nhanh nhẹn và mạnh mẽ xông vào chiến trường, Hermione chạy giữa họ, mái tóc rối bù dán lên má, quần áo lấm lem bùn đất, chật vật như thể cô vừa lăn qua toàn bộ cống rãnh của London. Nhưng Ron lại phấn chấn lên ngay lập tức, vừa lao về phía cô vừa gọi tên cô (trên đường còn đánh bay hai Tử thần Thực tử cố gắng ngăn cản nó), Percy đành phải lớn tiếng nhắc nhở: “Ronald! Điều này không thích hợp!!!”
Ron không cảm thấy như vậy là không thích hợp. Harry cũng không.
Khi Cậu-bé-sống-lại đỡ được cây đũa phép từ trên trời rơi xuống, Voldemort lộ ra nụ cười, vẻ mặt khiếp sợ như nhìn thấy một cặp người sói thô lỗ đang nhảy múa với nơ bướm dưới chiếc bàn nhỏ chất đầy đồ trang trí ren trong quán trà của bà Puddifoot — Nhật báo Tiên tri hẳn là nên sắp xếp cho một phóng viên chụp lại cảnh này — con Vong Mã xông vào chiến trường với đôi cánh giang rộng, Draco nằm trên lưng nó, trên mặt và trên tay đều mang theo những vết bỏng, trừng mắt với Harry một cách hung dữ: “Anh cho rằng em sẽ bình tĩnh hơn một chút!”
Harry vẫy nhẹ cánh tay, cảm thấy cây đũa phép Draco đưa cho cũng thuận tay như cây của mình: “Em không thể nhìn thấy Neville bị thương vì em — chờ đã, thế là anh đã sớm ở đây rồi à, Malfoy!”
“Ờm…” Có lẽ chỉ là ảo giác thôi, vì ngay cả đôi cánh của con Vong Mã cũng chột dạ khựng lại một lúc.
Harry ngay lập tức hiểu tại sao Greyback lại buông tay một cách hoàn hảo như vậy, cùng với nguyên nhân thực sự khiến người sói không báo cáo với Chúa tể Hắc ám rằng Harry Potter vẫn còn thở — lúc trước cậu còn tưởng rằng não của Greyback đã bị tổn thương do sử dụng Lời nguyền Độc đoán quá liều, và Voldemort đã không chú ý đến tình trạng sức khỏe của gã ta khi trưng dụng người sói lang thang trong Rừng Cấm — nhưng hóa ra là Malfoy đứng ở sau lưng giở trò quỷ!
Voldemort dường như cũng đã nghĩ đến điều này. Đồng tử của hắn co lại thành một đường thẳng đứng, hắn nói với giọng điệu tức giận và đáng sợ: “Severus, giết nó.”
Trên mặt Snape không có bất kỳ biểu cảm gì, vững vàng giơ đũa phép lên, sau đó tấn công những Tử thần Thực tử khác đang cố gắng tiếp cận.
Con Vong Mã lợi dụng khoảng trống này để đưa Draco lên cao — Voldemort gần như là gầm lên: “Severus, ngươi đang làm gì thế!”
“Làm điều lẽ ra tôi nên làm từ lâu rồi.” Snape lại dùng một câu thần chú khác để đẩy lui Greyback (mặc dù Harry nghi ngờ rằng người sói kia chỉ muốn tìm Draco hơn là tham gia cuộc chiến).
Voldemort rít lên: “Vì sao?”
Snape nói: “Ông đã giết cô ấy.”
“Cô ấy —?” Voldemort tận lực tìm tòi, phân biệt trong trí nhớ, cuối cùng nhớ lại một vài chuyện trong quá khứ có liên quan đến tay thủ hạ đắc lực này của mình, “Ý ngươi là — chẳng lẽ ngươi vẫn còn tình cảm với ả —”
“Đúng vậy.” Snape dường như nhìn thoáng qua Harry, “Luôn luôn.” (Always)
Lửa giận của Voldemort và ma lực đồng thời dâng trào: “Ngươi dám lừa gạt chủ nhân của mình —” Cây đũa phép xoay trong tay gã, ngẩng đầu lên như một con rắn lạnh lùng. Hiển nhiên, Chúa tể Hắc ám muốn xử quyết kẻ phản bội trước… Việc này rất dễ dàng, không tốn nhiều thời gian, hơn nữa Snape dường như cũng không có ý định phản kháng, người đàn ông chỉ đứng đó, cúi đầu, vẫn mặc áo choàng Tử thần Thực tử —
“Protego.”
Voldemort bị chặn lại bởi một rào cản vô hình. Thật khó tin rằng ở Hogwarts có người có thể sử dụng phép thuật phòng ngự mạnh mẽ như vậy, nó không thể phá hủy, hoàn toàn ngăn cách khu vực này với trận hỗn chiến trước lâu đài, ngay cả Chúa tể Hắc ám vĩ đại cũng không thể phá hủy…
Harry Potter giơ đũa phép, nói ở phía sau hắn: “Đối thủ của ông là tôi, Riddle.”
*
“Severus, thế mà trước đây cậu lại không tiết lộ cho chúng tôi bất cứ điều gì!” Con mắt phép thuật của Moody xoay nhanh đến mức như sắp có tia lửa điện bắn ra, “Tin tưởng! Slytherin các cậu không hiểu niềm tin là gì sao!”
Snape ném một lời nguyền về phía người khổng lồ: “Đúng vậy, không hiểu.”
Hermione vội vàng nói: “Mình không sao! Sau khi ra khỏi thông đạo mình đã gặp Nhân mã, bọn mình cùng nhau giải quyết hạn chế trong nhà bếp, giải phóng gia tinh.”
“Nhưng trái tim mình vẫn luôn bị trói chặt.” Ron lẩm bẩm, “Mình thật sợ bồ sẽ bị bắt, bị tra tấn… Nhờ ông Aberforth giúp đỡ, chúng mình mới có thể đến nhanh như vậy — Merlin, bồ biết không, ông ấy cũng là Dumbledore! Ông ấy là em trai thầy Dumbledore!”
“Ý bồ là chủ quán Đầu Heo?”
“Đúng! Tên ông ấy là Aberforth Dumbledore!”
Con Vong Mã đập cánh hạ xuống giữa đám đông, Draco lăn ra khỏi lưng nó. Bây giờ hắn không có đũa phép trong tay, đành phải chạy vào đám đông giúp đỡ bằng một ít độc dược mình mang theo, cô McGonagall tranh thủ thời gian hỏi hắn: “Ronald nói trò đã cho nổ tung bức tường ngoài của trường, trò Malfoy.”
“Là anh em Carrow!” Draco nói, “Chúng phóng ra Lửa Quỷ, ngọn lửa nhấn chìm — tóm lại là ngọn lửa vượt quá tầm kiểm soát.”
McGonagall lắp bắp kinh hãi: “Lửa Quỷ! Nhưng trông trò…”
“Thật ra, tôi cũng cho rằng mình sẽ bị thiêu chết.” Draco liếc nhìn lòng bàn tay “Lúc đó, toàn bộ Phòng Cần thiết bị nhấn chìm trong lửa, tôi không còn cảm thấy gì cả, chỉ nhớ đã nhìn thấy một thứ gì đó — sau đó trên tường đột nhiên xuất hiện một cánh cửa, giáo sư Lupin dẫn mọi người ra ngoài và khống chế ngọn lửa.”
“Trò đã thấy gì?”
Draco suy nghĩ một lúc: “Chắc là Harry.”
Harry. Xung quanh chìm vào im lặng, chỉ còn âm thanh của phép thuật và nhiều đòn tấn công khác nhau tiếp tục diễn ra.
Draco nói với mọi người: “Tôi nhìn thấy Harry giành chiến thắng cuối cùng.”
*
Harry và Voldemort chĩa đũa phép vào nhau, giằng co trong không khí căng thẳng.
Trên khuôn mặt tái nhợt của Voldemort hiện lên một nụ cười giễu cợt: “Mi nghĩ mi có thể thắng sao? Thật nực cười! Mi phải biết rằng hiện tại không ai có thể giúp mi thêm bất kỳ cái gì nữa, kể cả Snape và Dumbledore.”
“Đúng vậy.” Harry vui vẻ gật đầu, “Không còn Trường Sinh Linh Giá nào nữa. Chỉ còn tôi và ông, người này không thể sống khi kẻ kia tồn tại, và một trong hai người chúng ta sắp ra đi vĩnh viễn.”
Khi nghe thấy ‘Trường Sinh Linh Giá’, vẻ mặt Voldemort nhất thời trở nên bất thường nên âm trầm: “Chỉ là con rối do Dumbledore giật dây… Dựa vào may mắn ngẫu nhiên trốn thoát được vài lần… Hoặc là núp váy người khác, để chúng chết hộ mi…”
Harry bình tĩnh nói: “Tôi không cho rằng những điều đó là ngẫu nhiên. Hôm nay cũng sẽ không có ai bị thương nữa, bởi vì tôi đã hạ quyết tâm.”
“Quyết tâm?”
“Quyết tâm chết.”
Voldemort nhìn chằm chằm cậu một cách mỉa mai: “Vậy tại sao ngươi không chết?”
Harry nhẹ nhàng nói: “Bởi vì còn có rất nhiều người yêu thương tôi.”
“Ồ, lại là cái mà Dumbledore gọi là vũ khí bí mật.” Voldemort vung vẩy đũa phép trong tay, nhưng vẫn chỉ vào Harry: “Đáng tiếc là lão đã chết rồi, ‘tình yêu’ còn có thể giúp gì được cho lão đây?”
Harry nhìn cây đũa phép của hắn, nhìn hắn với vẻ thương hại: “Hãy cố gắng ăn năn đi, Riddle, đây là cơ hội cuối cùng của ông. Cái chết không phải là một điều khủng khiếp như vậy.”
“Chết?” Voldemort ngạo mạn nói, “Mi thật sự cho rằng mi có thể giết chết ta sao, Harry Potter? Ta biết nhiều pháp thuật hơn Dumbledore, trừ khi mi có vũ khí lợi hại hơn — thật đáng tiếc, cây đũa phép mạnh nhất đã ở trong tay ta, mi còn có phần thắng sao?”
“Về phần vũ khí, tôi cho rằng đũa phép trong tay tôi lợi hại hơn một chút.” Harry suy nghĩ một lúc, “Ông biết đấy, cây đũa phép trong tay ông đến từ sự đe dọa và giết chóc, nhưng cây đũa phép trong tay tôi này lại đến từ tình yêu.”
Voldemort âm trầm hỏi: “Mi đắc ý như thế là vì có thể làm gia tộc Malfoy phản bội ta sao, Harry Potter?”
Harry có đức tính trung thực: “Đúng là có một chút.”
Biểu cảm Voldemort vặn vẹo: “Đủ rồi — bây giờ chúng ta hãy thử sức mạnh của Đũa phép Cơm nguội —”
Harry nói: “Nhưng cái trong tay ông không phải Đũa phép Cơm nguội.”
“Nói dối!”
“Nó thật sự không phải.” Harry nói, “Nó được thầy Dumbledore tạo ra bởi cây Đũa phép Cơm nguội trong những ngày cuối cùng của thầy, và sau đó thầy đã mang Đũa phép Cơm nguội thật xuống mồ.”
“Mi nói dối!” Giọng của Voldemort trở nên sắc nhọn, “Grindelwald là chủ nhân trước đây của Đũa phép Cơm nguội!”
Harry nói: “Tôi cho rằng mọi người đều biết thầy Dumbledore đã chiến thắng Grindelwald.”
“Ta lấy được từ chỗ của Grindelwald!” Voldemort cười lớn (trông quá điên rồ), “Ý mi là Grindelwald sẽ cấu kết với Dumbledore để lừa ta sao!”
Harry nói: “Ờm, đúng là như vậy. Không sai. Ông chưa đọc những bài báo của Rita Skeeter à?”
Đồng tử của Voldemort co lại thành một đường thẳng đứng và nhìn chằm chằm vào Harry với vẻ khiếp sợ.
Harry bắt chéo ngón tay, mô phỏng một nụ hôn đơn giản: “Tình yêu. Vũ khí bí mật của thầy Dumbledore. Grindelwald cuối cùng đã giúp đỡ thầy.”
“Không thể nào —!”
Voldemort rít lên một tiếng khủng khiếp, chói tai đến mức người ta tưởng phổi hắn đã bị xé rách — đám mây đen tích tụ trên lâu đài từ tối hôm qua đã bị đánh thức, cuộn lên dữ dội như một lốc xoáy dưới biển sâu — Voldemort giơ cao cây đũa phép trong tay, đôi mắt đỏ tươi như rắn nhìn chằm chằm vào Harry — Harry cũng giơ đũa phép của Draco lên —
“Avada Kedavra!”
“Expelliarmus!”
— Mọi ánh mắt đều tập trung vào họ. Các giáo sư và học sinh của Hogwarts, những chiến sĩ của Hội Phượng hoàng, những Tử thần Thực tử ngã xuống đất chưa kịp phản ứng, Nhân mã, những hồn ma, những con cú đậu trên tháp, những con quạ trên cành cây khô, gia tinh và những con dơi treo ngược trên mái hiên cửa sổ, lúc này mọi người đều đang nhìn về Harry và Voldemort.
Tiếng nổ vang to bên tai mọi người, ngọn lửa vàng bùng lên giữa Harry và Voldemort như những cánh hoa nở rộ — nơi hai lời nguyền chạm nhau, có thứ gì đó bị đánh bay, xoay tròn bay lên bầu trời — những đám mây nặng nề phía trên Hogwarts chuyển động, như thể một vết nứt đột nhiên xuất hiện trên tảng đá đang đè nặng trên đầu mọi người, một tia nắng ban mai yếu ớt chiếu xuống, đáp lên hàng mi bất động của Harry… Cặp kính của cậu bẩn và hư hại, nhưng đôi mắt lại sáng ngời tựa như một ngọn lửa… Thứ bị hất văng rơi xuống đám lá khô. Đó là cây đũa phép. Cây đũa phép mà Voldemort tin cậy nhất.
Thân thể Voldemort lảo đảo lui về phía sau, rơi xuống đất như một con rối bị đứt dây. Khuôn mặt rắn của hắn đông cứng vì nỗi sợ hãi của con người, đôi mắt mở ra một cái khe trống rỗng… Hắn đã chết, đã bị giết bởi lời nguyền phản phệ của chính gã, nằm trên nền đất như bao thi thể phàm tục khác, không chút nhúc nhích gì.
Tom Riddle đã chết.
— Harry ngơ ngẩn đứng đó, phải mất khoảng mười giây sau mới nghe thấy tiếng vỗ tay và cổ vũ xung quanh.
Cậu bắt đầu cảm thấy cánh tay đau đớn, còn có một số vết thương tạm thời không thể phán đoán chính xác… Chân phải thật lạnh, giày của cậu biến mất khi nào? Lúc trong Rừng Cấm sao? Những cơn gió trong lành bao quanh cậu, nhiều ánh sáng lọt xuống từ những kẽ hở trên mây. Có người đang hát lớn, có người đang huýt sáo, có thứ gì đó lạnh lạnh rơi vào chóp mũi Harry, cậu sửng sốt một chút mới nhận ra được đây là một bông tuyết.
Một người đàn ông đi về phía bên này, bước đi với tốc độ chậm rãi và khó chịu, nhưng lòng bàn tay bao trùm lên lưng Harry lại rất ấm áp.
Harry quay lại về phía người này, lập tức bị ôm thật chặt… Lần đầu tiên cậu nhìn thấy đôi mắt xám nhạt của Draco Malfoy tràn ngập ánh sáng lấp lánh không có bóng tối. Bầu trời phía trên lâu đài Hogwarts từ từ sáng lên, tuyết trắng rơi xuống, ngày càng nặng hạt hơn, từng chút một che phủ dấu vết còn sót lại của trận chiến trên mặt đất, như thể nhẹ nhàng vuốt phẳng góc vừa trải qua trận chiến khốc liệt.
Harry nắm lấy cánh tay của Draco, chậm rãi nhắm mắt lại. Họ trao nhau nụ hôn dài giữa những bông tuyết rơi.
Dài đến mức môi họ hòa tan, cánh tay đan vào nhau của họ dường như đã dài ra cùng nhau.
Đây không phải là cảnh tượng thích hợp để những phù thủy vị thành niên xem, có người quay đầu nhìn thi thể Tom Riddle nằm trên mặt đất. Đã bị tuyết bao phủ hoàn toàn.
– ————————————————————
Author’s Notes:
Tôi chưa có dàn ý đầy đủ trước khi viết bộ này nên tiết tấu hơi lộn xộn, các bạn tạm chấp nhận nhé!
* Chỉ đơn thuần muốn thử làm năm sáu tồi tệ của Draco tồi tệ hơn một chút.
* Nhưng áp lực mà Harry mang đến là áp lực tốt
* Một số đoạn hội thoại ở phần kết có liên quan đến nguyên tác. Nhiều thông tin bị lược bỏ nên tôi chỉ làm vậy thôi.
——
Ôi cuối cùng thì bọn mình cũng đã hoàn thành rồi, một chặng đường không hề ngắn chút nào. (Hehe cũng giữ đúng lời nói là sẽ hoàn trong tháng 3 đó, khen mình giỏi i)
Đầu tiên, bọn mình xin cảm ơn vì sự ủng hộ đến từ các bồ, bọn mình không thể cố gắng được nhiều đến thế nếu không có mọi người. Ban đầu bọn mình làm chỉ vì đam mê và tình yêu với Drarry thôi, nhưng sau đó là vì các bồ nhiều hơn cả.
Cũng xin cảm ơn các bồ vì đã giới thiệu truyện, đã vote, đã comment (mình luôn đọc hết á hehe), đã động viên, và vẫn luôn chờ đợi bọn mình.
Tuy mình và Noelle chưa có dự định cho project sắp tới, (có thể là không có luôn), nhưng vẫn hy vọng sẽ được gặp lại mọi người ở một nơi khác.
Zậy nka.
Yêu các bồ rất nhiều.
iamaanh – Noelle
(Mình thật sự đã khóc khi viết tới đây á.)
(Zẫn còn ngoại truyện, đừng có ngừng theo dõi nka trừi)