[DraHar] Lời Tuyên Thệ Với Chúa Cứu Thế - Avadale - Chương 67: Đi đến cái chết
Nguồn QT: Wikidth.com
Editor: Noelle
Beta: iamaanh
Harry là một trong những Trường Sinh Linh Giá của Chúa tể Hắc ám. Một trong số những thứ cần phải bị tiêu diệt.
Draco vẫn không thể tin vào những gì mình đã nghe được — nhưng Harry lại rất bình tĩnh tiếp nhận mọi thứ.
Vị cứu tinh trẻ tuổi của họ phủ quyết mọi lời đề nghị về Bảo bối Tử thần, chạy quanh lâu đài Hogwarts như một con hươu không biết sợ hãi: “Thanh kiếm — Thanh kiếm Gryffindor ở chỗ Ron. Chết tiệt, bồ ấy và Hermione đang ở đâu rồi… May mà chúng ta có cách khác để hủy diệt cái vương miện kia, nhớ không, Phòng chứa Bí mật Slytherin, xác của Tử Xà được để bên trong, chúng ta có thể mượn răng nanh của nó lần nữa.”
“Sau đó thì sao, dùng nó đâm vương miện trước, rồi tự đâm chính em sao?” Không, hắn không nên dùng giọng điệu gay gắt như vậy! Điều hắn thật tâm muốn nói là điều gì đó nhẹ nhàng hơn, cũng mềm yếu hơn…
Harry đáp trả như đang nói đùa: “Không được, nọc độc không có tác dụng với em. Anh cũng nghe thấy đấy, hung thủ phải để Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy sắm vai.”
Draco ước gì đây thực sự chỉ là một trò đùa! Hắn khống chế cổ tay run rẩy, chưa từ bỏ ý định mà nắm chặt trái Snitch kia, vẫn chưa từ bỏ ý định đào Viên đá Phục sinh ra: “Đoạn kí ức thầy Snape để lại đã nửa năm trước, có lẽ sau đó Dumbledore đã tìm ra cách khác, em không cần phải… làm như vậy.”
Harry nói: “Nhưng hôm nay thầy Snape đã cho em xem.”
“Thầy Snape không biết hết kế hoạch của Dumbledore!”
“Bây giờ ông ấy là hiệu trưởng Hogwarts. Bức chân dung của thầy Dumbledore cũng ở trong phòng hiệu trưởng.”
“Em có thực sự biết em đang cố chấp cái gì không, Potter!” Draco không thể tin được cậu trai Gryffindor này thật sự chuẩn bị chấp nhận kiểu sắp xếp vô lý đó. Chấp nhận cái chết.
Chết! Draco đương nhiên không đến mức cho rằng giết chết Voldemort giống như trong truyện cổ tích, chỉ cần một chiến binh giơ kiếm lên và hét ‘Tiêu diệt cái ác’ rồi lật sang trang khác và mọi người sẽ sống hạnh phúc mãi mãi về sau, thậm chí hắn còn từng nghĩ rằng cái chết là vũ khí tối thượng duy nhất có thể chấm dứt hoàn cảnh khó khăn giữa Khế ước Bảo hộ và Chúa tể Hắc ám. Trong dự đoán của hắn, Tử Thần sẽ dùng sự bi thương hoặc khủng bố giáng lâm, rồi mang hắn đi, hoặc là mang người thân cận hắn đi, hắn đã vì những suy nghĩ này mà khóc, tinh thần sa sút, và cùng quyết định chấp nhận kết cục này, nhưng cho dù là như vậy, ‘Cái chết’ vẫn nên là một lựa chọn bất đắc dĩ không thể phản kháng, là lựa chọn cuối cùng — chứ không phải là mình không chút giãy giụa chủ động đi về hướng nó!
Nhưng Harry lại ói với hắn: “Em biết. Nhưng em không thể chạy trốn… Chỉ có thể là em, phải là em. Chúng ta sẽ thắng thôi.”
Draco lườm Harry: “Em gọi đây là chiến thắng à! Em thực sự nghĩ rằng đó được tính là chiến thắng sao!”
Harry hắt xì một cái: “Đương nhiên đó là chiến thắng rồi. Ngẫm lại Quidditch đi, Malfoy, anh sẽ có cơ hội bắt được trái Snitch.”
Draco kêu to: “Ai để ý Quidditch chứ!”
“Vậy Cúp Nhà.”
“Cúp Nhà quỷ gì!” Draco tức muốn hộc máu, “Cho dù Merlin muốn trừng phạt vì anh là người xấu, cũng không nên dùng cách này!”
Harry lầm bầm: “Anh có thể coi như là em trừng phạt anh.”
Sống lưng của Draco oằn xuống như một con thú bị đánh đập. Hắn nhìn Harry.
Harry nói: “Chấp nhận nó đi, Malfoy.”
Sau đó, bọn họ nắm chặt tay đối phương, không nói một lời nào chạy lên tầng trên lâu đài. Qua bức tranh dẫn vào bếp, qua Đại Sảnh đường. Qua cửa sổ tầng hai, nơi họ từng giận dữ ném lời nguyền lên đầu nhau, qua bệnh xá trong khuôn viên trường, nơi đã từng có một đêm Draco chạy ra ngoài trong bộ đồ ngủ. Bọn họ đi qua bức chân dung ở cầu thang, qua phòng trưng bày giải thưởng mà họ đã hẹn đấu tay đôi hồi năm nhất, qua hành lang áo giáp sắt, qua vũ hội Giáng sinh mà giáo sư Slughorn tổ chức hồi năm ngoái, nơi Harry chạm vào một cái chuông trang trí. Một vài học sinh dường như đã phát hiện ra hai người, nhưng không ai trong số họ đưa ra bất kỳ câu hỏi nào, như thể bóng tối đang lan rộng, đồng thời, có một loại đồng thuận ngầm nào đó đang âm thầm lan truyền trong đám đông.
— Câu trả lời cuối cùng nằm trong Phòng Cần thiết.
Ngay khi Harry tìm thấy chiếc vương miệng rỉ sét bằng ký ức của mình, Draco nắm gáy cậu, ấn cậu trai Gryffindor này lên tủ, dùng đầu gối chống lên thân thể cậu, tuyệt vọng mà dùng môi đè lên vết sẹo giống như tia chớp kia. Không thể làm được. Không thể chấp nhận được. Hắn phát hiện lồng ngực Harry cũng đang run rẩy, đang phập phồng không ngừng. Vị cứu tinh trẻ tuổi của họ cũng không phải là không quyến luyến với cuộc sống như cậu đã thể hiện, Draco cảm thấy trái tim bị bổ ra đau đớn khi nhận ra được điều này.
Hắn không thể chỉ trích quyết tâm của Harry nữa, hắn cẩn thận chạm vào gò má của thiếu niên tóc đen, hỏi cậu: “Còn anh thì sao? Anh có thể giúp gì được cho em?”
Harry nói: “Yêu em.”
Thời gian dường như dừng lại ở giây này, họ hôn nhau vô số lần chỉ bằng một hơi thở. Hơi thở và ôm ấp hỗn loạn, thành phố đồ cũ cao ngất ngưởng phủ bóng lên lưng… Đương nhiên điều này không cản trở nụ hôn của họ, cho dù một tiếng hét làm rung chuyển lớp bụi tích tụ, họ vẫn đang hôn nhau.
Hai Carrow xuất hiện ở cửa vào, đôi mắt mở to kinh ngạc giống hạt đậu xanh, như thể đang chứng kiến một đám mực khổng lồ mặc váy ren ngắn và biểu diễn múa ba lê cổ điển một cách bài bản.
Mãi cho đến khi hai chàng trai rút đũa phép ra, Alecto mới giận dữ hét lên: “Tao biết ngay là Snape lừa gạt Chủ nhân mà! Chúng mày ngay lúc này mà vẫn… Lão ta làm sao có thể không bắt được chúng mày lêu lổng với nhau!”
Lỗ tai Harry nóng lên, hổ thẹn ném cho ả một cái Sectumsempra.
*
Amycus Carrow càng lúc càng cảm thấy nôn nóng.
Đại khái một giờ trước, Chúa tể Hắc ám đã đích thân liên lạc với gã và em gái, giao cho bọn chúng một nhiệm vụ quan trọng: Canh giữ căn phòng bí mật trên tầng tám và sử dụng Dấu ấn Hắc ám để thông báo cho Ngài khi Potter xuất hiện.
Một nhiệm vụ đơn giản — thậm chí không cần chúng bắt được Potter. Nhưng Alecto cho rằng chúng có thể làm được nhiều hơn thế: Harry Potter chỉ là một học sinh chưa tốt nghiệp Hogwarts, và giờ đây cả Dumbledore lẫn Hội Phượng hoàng đều không thể bảo vệ nó, vì sao bọn chúng không thể bắt Potter dâng cho Chủ nhân chứ?
Mọi chuyện diễn ra thuận lợi hơn chúng nghĩ: Potter xuất hiện, chỉ có thằng nhóc Malfoy đi cùng, thậm chí còn không có hai người bạn Gryffindor của nó. Không thể nghi ngờ thắng lợi đã ở trước mắt! Ngay sau đó, hai Carrow không chút do dự dùng Bùa Tan ảo ảnh đi theo sau Potter vào căn phòng kì quái kia… Sau đó thấy Potter và thằng nhóc Malfoy ôm nhau hôn môi.
Bọn nó điên rồi sao — hay là nói lão Malfoy đúng thật là bị con lão làm tức chết — tại sao thằng ranh Potter lại thực hiện được một phép thuật hắc ám mạnh mẽ như vậy chứ!!!
Rõ ràng đã báo cho Chúa tể Hắc ám, nhưng vẫn chậm chạp không có phản ứng, vết thương trên bả vai không ngừng chảy máu… Không, không thể để Potter trốn thoát được! Chủ nhân sẽ giết bọn chúng, không thể để Potter trốn thoát!
Lúc này Alecto niệm chú ngữ, ngọn lửa rít gào lập tức phun ra từ cây đũa phép của ả, nôn nóng quay cuồng trong không trung cho đến khi nó tụ lại thành một con rắn khổng lồ và lao thẳng về phía Potter và Malfoy. Amycus dừng tấn công, cười to vì trí tuệ của em gái gã: Không sai, đây là ngọn lửa do Phép thuật Hắc ám triệu hồi, Harry Potter tuyệt đối không có cách nào dập tắt được nó!
Núi tạp vật phát ra âm thanh lách tách đáng ngại dưới sức nóng lớn do ngọn lửa gây ra, tay áo của hai thiếu niên đã bị cháy xém, chỉ kém chút nữa là bị rắn lửa cắn vào lưng. Potter còn đang giãy giụa: Thử những câu thần chú nhỏ mà rõ ràng là vô dụng, nhưng thằng nhóc Malfoy dường như đã bỏ cuộc, ném cây đũa phép của mình xuống trước khi con rắn lửa có thể nuốt chửng cả hai — mà Potter thế nhưng bị ném về phía cửa như một trái Bludge!
Không thể nhận ra chuyện gì đã xảy ra. Alecto sững sờ trong nháy mắt, một tiếng hét chói tai phát ra từ trung tâm của con rắn lửa, sau đó nó phát nổ từ trung tâm, những tia lửa bắn tung tóe ngay lập tức đốt cháy đống tạp vật vốn đã tràn đầy nguy cơ, sau một tiếng vang lớn, bốn phía tức khắc biến thành biển lửa.
— Ngọn lửa từ cây đũa phép của ả đã mất kiểm soát.
*
Harry ngồi dưới đất, nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng kín trước mặt.
Đầu tiên cậu cố gắng phân tích xem Draco đã sử dụng thứ gì với mình: Hẳn là một loại đạo cụ nào đó, có lẽ được mua từ George và Fred — có ai đã từng sử dụng thứ này để chống lại Umbridge trước đây chưa? Khôg nhớ được.
Tiếp theo cậu lại nghĩ tới cái vương miện kia, cậu mới vừa tìm được nó không lâu đâu, đã bị Malfoy lấy đi rồi. Malfoy thích lấy đồ vật của cậu như vậy sao? Nhưng lần này Harry sẽ không tức giận, dù sao cái vương miện kia cũng sẽ bị hỏng nếu bị Lửa Quỷ đốt cháy. Malfoy biết Carrow dùng Lửa Quỷ sao?
Sau đó cậu mới bắt đầu không vui. Cậu khó mà tin được Malfoy lại chạy trốn như vậy — chạy khỏi Harry để đi chịu chết. Harry còn tưởng rằng có thể nhìn thấy tên tóc vàng này khóc: Draco Malfoy khóc thút thít vì Harry Potter sắp chết! Một chiến thắng tuyệt vời cho Gryffindor vĩ đại!
Harry đứng dậy khỏi sàn gạch lạnh lẽo, cảm thấy tay áo mình vẫn còn mang dư âm của ngọn lửa. Cậu không nhìn rõ, vì thế đã tháo kính ra và lau bụi trên đó… Vẫn không thấy rõ. Cậu nhận ra mình phải dụi mắt.
Mặt cậu hơi ướt, nhưng khi cậu đến cầu thang thì đã khô hoàn toàn. Lúc này, cậu nghe thấy giọng Voldermort vang lên bên tai: “Cứ thoải mái phản kháng một cách vô ích đi! Nhưng sớm muộn các ngươi sẽ hiểu, những thủ đoạn nhỏ này căn bản không thể ngăn cản Chúa tể Voldemort tiến vào Hogwarts!”
Harry giật mình ngẩng đầu, ngay sau đó mới ý thức được đây không phải là linh hồn liên hệ tạo ra âm thanh, mà là Voldemort đích xác đang nói với toàn bộ trường Hogwarts. Giọng nói của Chúa tể Hắc ám cao vút, tràn ngập sự tức giận lạnh lùng, với sự căng thẳng khó phát hiện… Đương nhiên, hắn chắc chắn đã phát hiện ra mình không thể liên lạc với anh em Carrow, mà nhóm phù thủy trong lâu đài đã tổ chức nổi lên chống cự (từ cửa sổ Harry nhìn thấy cô McGonnagall đang dẫn đầu họ), mọi việc vẫn luôn vượt qua khống chế… Harry sử dụng một câu thần chú triệu hồi, một mảnh giấy da dê bọc bút lông chim bay vào tay cậu từ một lớp học trống.
Giọng Voldemort vẫn đang vang lên: “Trước khi máu của các ngươi vấy bẩn mặt đất, Chúa tể Voldemort nhân từ ban cho các ngươi cho thêm một giờ ân sủng: Chỉ cần các ngươi giao nộp Harry Potter.”
“Harry Potter, bây giờ ta nói thẳng với ngươi. Ngươi đã để cho bạn bè của ngươi chết thay vì đứng lên chống lại ta. Ta sẽ đợi trong Rừng Cấm một giờ. Nếu sau một giờ ngươi không đến, không chủ động đầu hàng thì trận chiến còn tiếp tục. Lần này, ta sẽ đích thân ra trận, Harry Potter, ta sẽ tìm được ngươi, ta sẽ trừng phạt mọi đàn ông, phụ nữ và trẻ em cố gắng che giấu ngươi, không một ai được tha.”
Harry lẩm bẩm một câu: “Tôi còn đang tự hỏi không biết nên tìm ông ở đâu đây.”
Nhưng còn một điều cậu cần phải nói với Hội Phượng Hoàng; cậu viết lên tờ giấy da dê “Tôi là Trường Sinh Linh Giá cuối cùng & sau khi tôi chết, Voldemort sẽ thực sự bị giết” và gấp mảnh giấy thành một con hạc giấy.
Cậu dùng một phép sao chép, vì thế khi cậu tiếp tục đi về phía lối ra lâu đài, một đàn hạc giấy trắng lớn phành phạch bay theo cậu… Crabbe và Goyle đứng ở góc hành lang, còn có Pansy, lập tức nhảy ra ngay khi thấy cậu xuất hiện.
Harry không ngạc nhiên khi họ không bảo vệ Hogwarts cùng với những người khác. Cậu bình tĩnh nói: “Tôi muốn tới Rừng Cấm, các cậu muốn cản tôi sao?”
Pansy hỏi: “Vì sao chỉ có một mình cậu?! Draco đâu!”
Goyle giữ chặt cánh tay cô.
“C- Carrow…”
“Anh em Carrow bảo các cậu canh chừng ở đây phải không?” Harry đại khái cũng đoán được, “Bỏ qua mệnh lệnh đó đi. Chạy đi hoặc làm gì khác tùy thích. Đám Carrow đã chết rồi.”
Crabbe nói: “Có thật không, Draco… Thật sự chọn cậu?”
Harry trả lời: “Gryffindor chúng tôi sẽ thay ‘chọn’ bằng ‘yêu’. Anh ấy yêu tôi.”
Pansy che mặt lại, phát ra một tiếng nức nở từ khe hở ngón tay.
Harry tiếp tục đi về phía trước. Đây là chặng cuối của cuộc hành trình. Những con hạc giấy trắng tản ra từ sau lưng cậu, Harry sờ thấy một vật tròn tròn trong túi mình… đó là trái Snitch vàng, Draco đã đưa cho Harry khi cậu cướp lấy chiếc vương miện. Viên đá Phục sinh. Tên Slytherin kia đến cuối cùng vẫn kiên trì rằng Harry vẫn nên cố gắng thu tập Bảo bối Tử thần, thật là tệ mà.
Đáng tiếc hiện tại Harry hoàn toàn không có hứng thú mở nó ra. Cậu chỉ muốn đến Rừng Cấm, cậu muốn chấm dứt nỗi kinh hoàng do Voldemort mang lại, để mọi phù thủy không còn phải đối mặt với sự mất mát và cái chết lạnh lẽo. Cậu hy vọng Ron và Hermione có thể an toàn, đám cưới của Fleur và Bill không thể bị hoãn lại nữa! Lupin vừa mới có vợ, đã đến lúc một cuộc sống mới bắt đầu… Cậu nhớ đến căn phòng khách ấm áp ở Thung lũng Godric, James ôm cậu chơi đùa, Lily mỉm cười đẩy cửa bước vào… Cậu cũng nhớ lại những gì thầy Dumbledore đã nghịch ngợm nói với cậu trước Tấm gương Ảo ảnh ‘Thầy thấy mình đang cầm một đôi tất len’, nhớ tới Draco đứng trên ghế nhỏ chờ được đo kích cỡ… Sirius nói với cậu: “Chú là cha đỡ đầu của con… Nếu chú khôi phục được danh dự, nếu con muốn một ngôi nhà khác…”
Cậu không ngừng đi về phía trước, đi và đi. Không quay đầu lại. Voldemort đứng ở cuối đường, lạnh lùng giơ đũa phép lên: “Avada Kedavra!”
Cậu đã ngã xuống mặt đất.