[DraHar] Lời Tuyên Thệ Với Chúa Cứu Thế - Avadale - Chương 63: Trái Snitch vàng
Nguồn QT: Wikidth.com
Editor: Noelle
Beta: iamaanh
Hì,
Theo thông lệ thì mình hay up truyện mùng 1 như lộc đầu năm, nma năm nay mình bận quá nên hơi trễ tý. Chúc các bồ và gia đình năm mới vui vẻ, OTP luôn real, cuộc sống hằng ngày cũng thuận lợi và như ý nhoé.
Cảm ơn vì đã đồng hành cùng bọn mình thêm một năm nữa. Chắc đây sẽ là lời chúc năm mới cuối cùng trong Lời Tuyên Thệ, vì bọn mình đã hứa sẽ hoàn thành truyện trong năm nay để các bồ không phải ngóng nữa hehe.
Thân ái,
iamaanh – Noelle
“Tôi không soi gương mặt mà soi điều ước muốn trong tim.” Draco chậm rãi đọc ra ý nghĩa thực sự của dòng chữ đó.
“Đúng. Thầy Dumbledore nói với em nó sẽ chiếu ra những ước muốn sâu sắc nhất và mạnh mẽ nhất của mọi người.” Harry nhìn chăm chú tấm gương, thấy mình đang đứng trong một khu vườn nhỏ xinh xắn… Là khu vườn nhà cậu, cái ở Thung lũng Godric… Bọn họ đang có một bữa tiệc, những món điểm tâm ngọt và ấm trà xinh đẹp trên thảm cỏ, một bụi hoa hồng Windermere trắng tinh đang nở rộ trong yên bình.
Tất cả mọi người ở đó. Đúng vậy, mọi người. Các thành viên của Hội Phượng hoàng ngồi cùng nhau và cười đùa, một nhóm lớn đang chơi Quidditch ở phía xa; Hermione đang đọc sách, Ron cố gắng quấy rầy cô nàng bằng Crookshanks; khoé môi Draco treo lên nụ cười chọc người chán ghét đang ôm bả vai Harry, thầy Moody ở phía sau lập tức ném ra một ánh mắt sắc bén, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng biến Malfoy bất trung thành con chồn sương.
Harry quan sát cẩn thận, không tìm thấy James và Lily trong gương, cả chú Sirius hay cụ Dumbledore. Những người đó đã không còn nữa, ngay cả trong ảo mộng do Tấm gương ảo ảnh ban cho Harry cũng đã rõ ràng tiếp nhận ý nghĩa của cái chết, và giờ đây, tấm gương bày ra cho cậu một khát vọng thực sự, điều mà cậu muốn đạt được bằng cả trái tim vào lúc này, thế giới sau khi tiêu diệt Voldemort…
Harry dời ánh mắt đi chỗ khác, vỗ nhẹ vai Draco: “Mặc kệ anh nhìn thấy gì, đừng sa vào nó.”
Cậu đoán Draco sẽ nhìn thấy Lucius còn sống, sẽ nhìn thấy một vài tình cảnh vĩnh viễn không có khả năng xảy ra nhưng lại vô cùng đẹp đẽ… Harry đã trải qua điều này, cậu biết nó sẽ có sức hấp dẫn mạnh mẽ như thế nào, cậu có chút lo lắng Draco sẽ bị ảo giác tấm gương bịa đặt ra mê hoặc, từ đây bắt đầu cho rằng hết thảy hiện thực đều không đủ viên mãn… Nhưng Draco nói với cậu: “Anh thấy một trái Snitch vàng.”
Một trái Snitch vàng.
Snitch vàng.
“Snitch vàng?!” Mắt Harry mở to. Cậu chưa bao giờ biết Malfoy lại là một Truy thủ chuyên nghiệp như vậy! “Ờm, này — em không ngờ là anh lại để tâm đến việc thua em trong thi đấu nhiều như vậy, thậm chí vào lúc này —”
Draco không thể không giải thích: “Đó là biển chỉ dẫn tôi dùng khi tôi luyện Bế quan Bí thuật. Một trái Snitch vàng đứng yên trong cơn bão. Nếu Chúa tể Hắc ám hoặc ai đó nhìn thấy nó trong lúc thăm dò ký ức của tôi thì sẽ không cảm thấy gì lạ, nhưng chính tôi cũng sẽ bị nhắc nhở: Thứ ngươi muốn che giấu sắp sửa bị chạm đến, ngươi nhất định phải tỉnh táo mà quay đầu.”
“Tại sao lại chọn biển chỉ dẫn như vậy, Malfoy?”
Draco vẫn cứ nhìn chăm chú vào tấm gương, chậm rãi nói: “Anh không ‘chọn’. Nó chỉ tự hiện ra trong đầu thôi, anh cũng cho rằng nó thích hợp. Anh cũng chưa bao giờ nghĩ tại sao lại là nó.”
Một thứ rung động đột nhiên nảy lên trong lòng Harry. Cậu không chắc trái Snitch vàng này có liên quan gì đến Harry Potter hay không. Chắc là vậy. Cậu cảm thấy mặt mình nóng lên.
Draco với lấy Tấm gương Ảo ảnh, nói ra đáp án: “Có lẽ đúng thật là do Harry Potter chết tiệt bắt được trái Snitch trong cơn bão. Chính Harry Potter khiến anh quay đầu.”
Hắn nhẹ nhàng thực hiện một động tác nắm bắt — tựa như thật sự muốn bắt lấy trái Snitch vàng trong gương — ngay sau đó, trong tay hắn thật sự xuất hiện một trái Snitch vàng!!!
Trên mặt Draco nhất thời tràn đầy kinh ngạc, trái Snitch còn sống động vỗ cánh ở trong lòng bàn tay hắn; hắn kinh ngạc nhìn vật nhỏ, sau đó lại nhìn về phía Harry, phát hiện chúa cứu thế của bọn họ cũng ngây ngẩn cả người.
“Anh… anh không biết sao lại thế này, nó như chạy ra từ trong gương vậy!”
“Có lẽ, có lẽ ai đó đã giấu nó trong gương? Trước đây thầy Dumbledore từng dùng Tấm gương Ảo ảnh để giấu Hòn đá Phù thủy.”
“Dumbledore giấu một trái Snitch vàng ở đây? Tại sao chứ?”
“Cũng có thể là người khác. Ý em là đúng thật có thể giấu đồ ở trong gương…”
“Đợi đã, đó thật sự có thể là Dumbledore.”Vẻ mặt của Draco đột nhiên trở nên nghiêm túc, “Bản thân trái Snitch vàng có thể được dùng để che giấu một số vật nhỏ, hơn nữa, bởi vì nó có kí ức nên nó có thể nhận ra người đầu tiên bắt được nó — nói cách khác, chỉ một số người nhất định mới có thể mở nó ra.”
“Anh cho rằng, thầy Dumbledore giấu thứ gì đó trong trái Snitch với ý đồ đưa nó cho chúng ta sao?” Harry tự hỏi, “Quả thật có khả năng, thầy ấy biết rằng cuối cùng chúng ta nhất định sẽ đến Hogwarts để tìm Trường Sinh Linh Giá…”
Gryffindor nắm lấy cổ tay Draco khi nói, để sát vào, cúi xuống đặt môi lên trái Snitch trên tay người kia.
“Potter!” Draco gần như không cầm được trái Snitch vàng trong tay nữa!
Nó không mở ra. Harry thất vọng đứng thẳng người: “Em chỉ là nghĩ tới em từng dùng miệng bắt được Snitch. Nhưng có vẻ như nó không nhớ môi của em.”
Draco nhìn chằm chằm (môi) Harry, tựa như tự lầm bầm lầu bầu với bản thân mình: “Có lẽ chúng ta nghĩ nhiều rồi, nó ở đây chỉ là trùng hợp thôi.” Nhưng hắn vẫn đút trái Snitch vào túi cho chắc: “Hoặc là chúng ta cũng có thể dò hỏi về bức chân dung Dumbledore để lại trong văn phòng hiệu trưởng.”
“Điều kiện tiên quyết là chúng ta phải đến được phòng hiệu trưởng đã.”
Kế tiếp, bọn họ thảo luận về cách hành động lén lút trong trường: Búa chú trên cầu thang đã chứng minh rằng những chuyến đi đêm mà Harry giỏi nhất đã trở nên rất nguy hiểm, nhưng do thần chú giám sát của Alecto không thể phân biệt ai đã kích hoạt nó (Ngay cả một Giám ngục cũng có khả năng dẫn phát cảnh báo), thì nó chắc chắn sẽ vô dụng vào ban ngày khi có hoạt động của học sinh.
Bọn họ cần giúp đỡ, hoặc đúng hơn là người yểm hộ. Draco gợi ý rằng ‘xã hội ngầm’ mà Harry từng thành lập sẽ giúp họ, nhưng Harry không muốn liên lụy đến các thành viên DA… Cậu đã thấy rằng tình hình trong trường nghiêm trọng hơn những gì Luna nói, cậu không thể để bất cứ ai gánh vác nguy hiểm nhiều hơn cho mình được.
Draco không thể thuyết phục Harry để bạn mình mạo hiểm, với tư cách là một Slytherin xấu xa, hắn cũng không thể cung cấp một nguồn trợ giúp nào đáng tin cậy hơn (trừ khi hắn sử dụng Lời nguyền Độc đoán lên Pansy), vì thế chuyện này chỉ có thể tạm thời gác lại, Harry lấy Bản đồ Đạo tặc ra, bắt đầu tìm kiếm nơi Ron và Hermione tới.
Quá kì lạ, họ xem xét từng căn phòng, từng cái tên, nhưng không thấy Ron Weasley hay Hermione Granger ở đâu cả. Nhưng đây không phải là tin xấu, điều đó có nghĩa là họ chắc chắn chưa bị bắt và đang trốn ở một nơi bí mật nào đó. Giống như Harry và Draco vậy.
Một tia sáng chiếu vào căn phòng tối tăm này qua những ô cửa sổ cao, dần dà những đường nét của thành phố kỳ quái được xếp thành bởi những tạp vật cổ xưa từ nhiều thời đại này trở nên rõ ràng. Potter và Malfoy, hai phù thủy, hai con người duy nhất trong thành phố bí ẩn này, ngồi cạnh nhau trên một chiếc rương loang lổ, nhìn đám bụi bồng bềnh bay múa dưới ánh nắng ban mai.
“Bình minh.”
“Đúng vậy, bình minh.”
Bọn họ đứng lên, đẩy cửa ra. Rời khỏi sự che chở của Phòng Cần thiết.