[DraHar] Lời Tuyên Thệ Với Chúa Cứu Thế - Avadale - Chương 62: Hồ Đen cho phép hôn
- Trang Chủ
- [DraHar] Lời Tuyên Thệ Với Chúa Cứu Thế - Avadale
- Chương 62: Hồ Đen cho phép hôn
Nguồn QT: Wikidth.com
Editor: Noelle
Beta: iamaanh
Kể từ khi cụ Dumbledore mất tích, Snape theo sự bổ nhiệm của Bộ Phép thuật (cùng với một đám Giám ngục) tiếp nhận chức hiệu trưởng, toàn bộ Hogwarts đã bị bao phủ bởi bóng ma u ám. Những gì đã xảy ra vào đêm cuối tháng sáu đó là điều cấm kỵ, và Harry Potter đã chạy trốn, bọn học sinh bị cấm bàn luận về cậu — trừ khi đó là lời tuyên bố, theo như Amycus Carrow và Alecto Carrow, rằng cậu là một kẻ giết người điên rồ.
Dưới bầu không khí này, Hồ Đen như trở nên lạnh hơn bao giờ hết. Đã bảy giờ tối, sắc trời hoàn toàn tối đen, hai tên Giám ngục tuần tra vừa mới bay ngang mặt hồ, tiếng gió lạnh rít gào vang vọng, như vô số quỷ hồn tụ tập cùng nhau tru lên một cách quỷ dị, khiến người ta hoài nghi liệu bề mặt của hồ nước đen tối này có liên thông với vực thẳm hay không.
Draco trừng mắt nhìn hồ nước: “Chúng ta thật sự phải bơi qua như vậy sao!”
“Nếu còn cách nào khác, em cũng không muốn như vậy đâu.” Harry lẩm bẩm, niệm Bùa Chống Thấm Nước lên mắt kính, “Từng viên gạch ở làng Hogsmeade đều bị Tử thần Thực tử theo dõi, chúng ta không thể tiếp cận lối đi bí mật.”
Draco nói: “Chúng ta có thể đợi thêm một thời gian nữa, có lẽ giáo sư Snape sẽ nghĩ cách giúp chúng ta có chút sơ hở. Ông ấy hiện tại là Hiệu trưởng, đồng thời là cánh tay phải đắc lực của Chúa tể Hắc ám.”
“Anh biết đấy, em đã cố gắng liên lạc với ổng, nhưng vô ích.” Harry bắt đầu cởi quần áo — bọn họ cần mau chóng tới bờ bên kia, quá nhiều quần áo hiển nhiên sẽ tạo thành trở ngại, “Không thể chờ đợi nữa, nếu hồ nước trở nên lạnh hơn hoặc là kết băng, chúng ta sẽ mất luôn con đường này.”
Draco theo thói quen thêm Bùa Giữ ấm cho Gryffindor này: “Anh phải nhắc nhở em, dù cho em tránh được Giám ngục thì trong hồ còn có —”
“Người cá và mực ống khổng lồ. Em đã từng ‘chào hỏi’ với chúng rồi.” Harry thậm chí còn cởi quần của mình — thành thật mà nói, điều đó có cần thiết không? Chỉ mặc một chiếc quần đùi?
“Những sinh vật đó cũng không thân thiện, rất nhiều học sinh Slytherin đều từng bị dọa qua cửa sổ — mẹ kiếp, Weasley!!!”
Draco không thể tin được Gryffindor chính trực cũng sẽ đẩy người khác xuống nước ở sau lưng! Hắn tức giận đứng dậy khỏi hồ nước, áo khoác trên người đã ướt đẫm, treo ở trên vai nặng trĩu như chì.
Ron cười hì hì nói: “Cả ba chúng tôi đều đã từng xuống Hồ Đen. Cậu cũng nên thử một lần đi, Malfoy.”
Được rồi, hắn nhớ lại, đó là lúc Thi đấu Tam Phép thuật. Dũng sĩ nhỏ tuổi nhất Harry Potter. Draco thở dài cởi chiếc áo khoác chì, sau đó là áo len cổ cao… Nhưng áo sơmi thì không được. Quần dài lại càng không được!
Harry nhét vào tay hắn vài cây màu xanh xám trông giống như đuôi chuột, ra hiệu cho hắn ăn: “Cỏ mang cá. Lúc trước em đã từng dùng cái này, hiệu quả không tồi.”
“Ở đâu thế?”
“Trong rương của anh, em mò rất lâu mới thấy đó.”
“Anh — được rồi, thật mừng là anh có cái này.”
Nhóm Gryffindor đã sẵn sàng, Ron bày ra một tư thế tiêu sái nhảy vào trong nước, Hermione một bên trách cứ động tĩnh của nó quá ồn ào, một bên liên tục sờ sờ cái mang mới mọc sau tai: “Cảm giác cứ là lạ.”
Ron nhiệt liệt ôm lấy cô: “Không lạ, phải là cực kỳ xinh đẹp, giống như tiên nữ trong hồ vậy.”
Draco nhíu mày: “Weasley, đây là lập trường của cậu đấy à? Cậu thế mà có thể khen cái mang giống quái vật này đẹp!”
Ron căm tức nhìn hắn: “Cậu thì biết cái méo gì, Malfoy!”
Harry vuốt mang của mình, chọc chọc phía sau lưng Draco: “Thật sự khó coi như vậy sao?”
Draco khoanh tay, nói chắc như đinh đóng cột: “Khó coi cực kỳ. Tôi cũng không biết hồi năm bốn những nữ sinh kia hoan hô em cái gì!”
Biểu cảm của Harry trở nên kì lạ.
Bốn người họ lặn xuống đáy hồ trước khi những tên Giám ngục bay đến nơi này vào lần tiếp theo, bắt đầu bơi về phía lâu đài. Dưới đáy làn nước tối đen, những chùm ánh sáng trắng phát ra từ đũa phép của họ, trôi nổi như những con sứa biển sâu, dẫn đường cho những thiếu niên đi đúng hướng. Thực vật thủy sinh và nước bùn bị nhiễu loạn, những đàn cá phát sáng tò mò lướt qua họ… Bọn họ tựa hồ cũng biến thành cá, dùng mang hô hấp, tồn tại trong nước… Cá nhỏ chỉ cần trôi theo dòng hải lưu, không cần lo ngày mai bị bắt giết hay sông biển sẽ cạn…
Đương nhiên cũng có một bộ phận cá nhỏ có những ý tưởng đặc biệt. Draco, bơi cuối cùng, la lên một tiếng: “Má! Áo sơmi của tôi!”
Harry quay đầu lại, buồn cười phát hiện Slytherin này bị bầy cá hoạt bát tập kích. Những kẻ nhỏ bé năng động đó đang đồng tâm hiệp lực cắn tay áo trái của Draco, gần như giật lấy một nửa chiếc áo sơ mi của hắn, Draco một bên chật vật đuổi chúng đi (đuổi cá dưới nước thực sự rất khó), một bên hướng ánh mắt xin giúp đỡ về phía Harry: Merlin mới biết một đám cá nhỏ tập hợp lại với nhau lại có sức lực lớn vậy!
Vì thế Harry tách dòng nước, xoay người quay trở lại — và giúp nhóm cá ngu ngốc xé áo của Draco.
Draco trơ mắt nhìn một đàn cá nhỏ màu đỏ nhạt đang bơi đi với chiến lợi phẩm của chúng, một cái tên bật ra khỏi cổ họng hắn: “Harry Potter!”
Harry cười với hắn: “Bơi là không mặc áo sơmi!”
Draco phẫn nộ trừng mắt với cậu, nhưng không thể khống chế được bản thân không bị cậu hấp dẫn. Potter giống như một nguồn sáng trong làn nước tối tăm của hồ… Không, hẳn là hình chiếu của những cụm phép thuật ánh sáng đó… Tròng kính của Potter trong suốt, màng của cậu cũng trong suốt, làn da của cậu trông như cũng sắp trở nên trong suốt… Draco không thể tức giận, hắn nhìn chằm chằm cánh tay Harry, hầu kết, đôi mắt xanh lục, sau đó là mang sau tai, khi Harry bật cười nó sẽ đập giống như cánh bướm trong suốt.
Tiếc là Harry đã ngừng cười. Cậu bơi lại gần, đặt tay lên lưng Draco, rầu rĩ nói: “… Để lại vết sẹo lớn như vậy.”
Draco phản ứng một lúc mới nhận ra cậu đang nói về món quà lưu niệm hình chữ thập mà con Chimaera để lại cho hắn: “Vết thương do sinh vật huyền bí gây ra rất khó mà không để lại dấu vết sau khi lành.”
Harry trông như muốn nói thêm điều gì đó, nhưng Draco không muốn lãng phí thời gian để nhớ về một con động vật. Hắn bắt được eo Harry, tựa như bắt được một con cá nhẵn; hắn tưởng tượng Harry Potter chính là một con cá ở Hồ Đen, mà Draco Malfoy mười một tuổi năm ấy vừa mới vào Hogwarts liền nhìn thấy cậu bên cửa sổ tầng hầm.
Con cá này kỳ lạ, đặc biệt, với đôi mắt xanh như đá quý và mái tóc rối bù như thực vật dưới nước. Lucius đã cảnh cáo Draco không được phản ứng với bất kỳ sinh vật nào trong Hồ Đen, nhưng Harry thì khác, hắn nguyện ý phá cửa sổ, nguyện ý để dòng nước lạnh lẽo của hồ cứ như vậy tràn ngập toàn bộ hầm Slytherin —
Hiện tại Draco cũng là cá, giữa ngón tay có màng, có mang sau tai. Hắn tiếp tục kéo Harry về phía mình, tiếp tục hôn cậu một cách vô cùng nóng bỏng, vô cùng tự nhiên… Tại sao lại không chứ? Hiện tại bọn họ đều là cá, thở bằng mang sau tai, môi họ có thể dùng để làm gì khác hơn là hôn nhau?
Cá Potter nghĩ thầm trong nụ hôn ướt át: Bây giờ anh ấy không quan tâm đến cái mang đó sao?
Con mực khổng lồ chầm chậm lướt qua đầu họ.
Angus Filch đêm nào cũng mang theo một ngọn đèn dầu trên hành lang, Bà Norris theo sát chân lão, thỉnh thoảng dừng lại ở một xó xỉnh nào đó để cọ xát trong chốc lát.
Lão đương nhiên sẽ không thúc giục nó vào lúc này… Lão cũng rất hiếm khi nhất thời mất đi nhiệt tình với quản lý trật tự và bắt học sinh vi phạm nội quy trường học. Rất có thể là bởi vì, kể cả hiệu trưởng mới Severus Snape, hay là những người được Bộ Phép thuật bổ nhiệm, Alecto Carrow và Amycus Carrow, đều thật sự không quan tâm đến việc quản lý học sinh, mục đích duy nhất họ hỏi về tuần tra ban đêm là yêu cầu Filch báo cáo ngay khi tìm thấy Harry Potter.
Harry Potter.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên, Filch đã khẳng định rằng cậu ta đang trái với nội quy trường học hoặc là chuẩn bị trái với nội quy trường học. Một nhân vật phiền phức, giống như cha cậu, đương nhiên rất nhiều người gọi họ là anh hùng, nhưng đối với giám thị trường học mà nói thì chỉ là vô cùng phiền phức….
Lão cũng không nghĩ Harry sẽ quay lại trường đâu. Điều đó có khác gì tự chui đầu vào rọ chứ? Snape đã kiểm soát hoàn toàn nơi này với giám ngục, với cả anh em Carrow, đừng tưởng rằng không ai biết chúng sử dụng Lời nguyền Tra tấn đối với những học sinh không vâng lời, nhưng ai cản được đây? Toàn bộ giới Phù thủy Anh quốc đã sụp đổ, Hogwarts đương nhiên cũng thế, không có thiên đường, trên thế giới cũng chưa từng có bất kỳ thiên đường nào.
Bà Norris kêu lên một tiếng chói tai, như thể nó nhìn thấy thứ gì đó. Filch liếc ra ngoài cửa sổ một cái, thấy một vài bóng đen lấp lóe bên hồ, rồi biến mất ở đâu đó. Chà, Giám ngục. Mèo không thích điều này.
Filch bế Bà Norris lên, tiếp tục cuộc tuần tra hôm nay. Dãy phòng học rộng lớn trống trải trên tầng năm khiến lão không muốn kiểm tra nó, nhưng ngay khi lão sắp đến cầu thang, Bà Norris sợ hãi co rúm người lại trong quần áo lão, sau đó là tiếng bước chân ầm ĩ, Amycus Carrow mặt âm trầm, công khai cùng hai Giám ngục chạy lên lầu, như là đuổi theo cái gì, mà em gái Alecto của gã thì dừng lại, dữ tợn chất vấn Filch: “Bọn nó ở đâu!”
Filch chịu đựng sự không thoải mái, khàn giọng hỏi: “Ai cơ?”
Alecto nói: “Vừa mới có người ở trên cầu thang, có thể là Harry Potter!”
“Harry Potter không có ở đây. Cô có chắc là cô nhìn rõ không?”
Biểu tình của Alecto chứng mình ả cũng không thật sự thấy rõ. Ả nói với giọng điệu khó chịu: “Chỉ mong không phải con mèo chỉ đáng chết của lão đang làm trò quỷ — sao lão còn ở đây? Lão hẳn là phải đang kiểm tra đến Ravenclaw!”
“Tôi đang định đi.” Filch trấn an Bà Norris, “Tôi còn phải nói, Harry Potter sẽ không tới Phòng sinh hoạt chung của Ravenclaw, nó là Gryffindor! Ở Slytherin có khi còn có khả năng bắt được nó hơn, dù sao nó cùng Draco Malfoy —”
“Các ngươi nửa đêm đánh thức ta, chỉ là để nghị luận quan hệ không chính đáng giữa Potter và cậu Malfoy thôi sao?” Sắc mặt khó coi của Snape xuất hiện, ông nhìn về phía Alecto, “Đương nhiên, để ta đi công cốc một chuyến cũng không sao, nhưng mà nếu ngươi tùy tiện làm phiền Chủ nhân thì…”
“Ta sẽ không!” Alecto lớn tiếng nói, “Phép thuật giám sát mà bọn ta thiết lập đã phản ứng, chỉ là không thấy ai ở gần đó.”
Snape chậm rãi gật đầu: “Ta đã nói với các ngươi, cho phép Giám ngục vào lâu đài không phải là một ý kiến hay.”
“Bọn chúng vậy mà dám cho Giám ngục vào lâu đài!” Harry dán ở trên cửa, mãi đến khi xác nhận bên ngoài Giám Ngục và Amycus đã rời đi, mới nhỏ giọng kêu lên.
“Tử thần Thực tử luôn cảm thấy Giám ngục là trợ thủ tốt của chúng.” Draco giơ đũa phép lên, “Lumos.”
“Chỉ mong Hermione và Ron không sao, may là em đã đưa cho họ Áo choàng Tàng hình trước đó.”
Vừa rồi trên cầu thang, bọn họ không biết như thế nào lại kích hoạt bùa chú giám sát, anh em Carrow nhảy xuống như vừa ở trên trần nhà… Cũng may có Áo choàng tàng hình và Bùa Tan ảo ảnh đủ để đối phó trong vài giây quan trọng, nhưng cả bốn người họ vẫn buộc phải tản ra, Giám ngục dường như cảm nhận được điều gì đó, dẫn Amycus đuổi theo Harry và Draco cho đến khi họ lặp lại ‘cần một nơi tuyệt đối bí mật’ rồi đâm sầm vào Phòng Cần thiết.
Hiện tại, nương theo ánh sáng từ đầu cây đũa phép của Draco, họ có thể nhìn rõ ‘nơi bí mật’ được Phòng Cần thiết cung cấp: Đó là một không gian cao lớn và rộng mở như trong một nhà thờ, nơi có vô số đồ lặt vặt được chồng hết đống này đến đống khác, Harry cần phải ngẩng đầu lên mới miễn cưỡng nhìn thấy đỉnh đống đồ, chúng cao gần bằng những tòa nhà nhỏ… Những ‘tòa nhà nhỏ’ như vậy nối tiếp nhau lặng lẽ đứng trong căn phòng này, Harry và Draco đi ở giữa, giống như đang đi trong một thành phố xa lạ… Bọn họ có thể khẳng định ở đây thậm chí còn có những món đồ rách nát từ hàng trăm năm trước, một ít vạc độc dược thất bại (đã khô), kiếm rỉ sét, những chiếc mũ và đĩa bay hành động kỳ lạ, đương nhiên còn có sách cấm, những chồng sách cấm chất như núi.
“Tôi có thể nhìn ra chủ nhân của những thứ này đang tìm cách phá hủy chúng.” Draco giơ đũa phép lên, cau mày xem xét đống tạp vật, “Anh có thể đoán đại khái những gì họ đã nói: ‘Một nơi mà sẽ không bao giờ bị người khác phát hiện!'”
“Kết quả là nơi này có ít nhất mấy ngàn người phát hiện.” Harry nói thầm, lướt qua mấy cây chổi có vẻ còn tốt, dừng lại trước một cái tủ vàng đen hỏng hóc, “Đương nhiên là, cũng có thể phần lớn trong số họ không biết đây là đâu, chỉ là đang cấp bách cần một chỗ giấu chứng cứ phạm tội lúc bị giám thị đuổi theo tóm hàng cấm, sau đó căn phòng này được mở ra cho họ.”
Draco có chút kinh ngạc nhìn cái tủ kia: “Nó trông có chút quen mắt, hình như anh từng thấy một chiếc tủ tương tự như vậy đã biến mất ở tiệm Borgin và Burkes.”
Harry xấu hổ nói: “… Nó đúng thật là một cái tủ biến mất, George và Fred đã từng nhét đội trưởng Quidditch của anh vào đó.”
“Được rồi, giờ thì anh đã biết tại sao Montague lại mắc kẹt trong phòng tắm ở tầng năm.” Draco gõ cửa tủ, “Nếu sớm biết nó ở đây, chúng ta đã có thể lợi dụng nó để lẻn vào trường, mà không cần phải bơi lội trong Hồ Đen.”
“Nó bị hỏng rồi.” Harry ngồi trên một chiếc rương gần đó, đẩy một bộ tóc giả cũ và một chiếc vương miện rỉ sét trên nắp sang một bên, “Nếu em nhớ không lầm, việc nó hỏng cũng có dính líu đến em. Chỉ một chút thôi.”
“Harry Potter vĩ đại.” Draco thờ ơ mở tủ, “Có lẽ chúng ta có thể thử sửa nó xem, nếu có một con đường ra khỏi trường học — đây là cái gì?”
Đôi mắt xám của cậu trai Slytherin kia mở to, đứng chết trân tại chỗ như cả người bị đông lại — Harry vội vàng nhảy khỏi cái rương và chạy tới, lo lắng hắn nhìn thấy một Ông kẹ hay thứ gì đó — đều không phải, được cất giữ bên trong Chiếc tủ biến mất bị hỏng là một chiếc gương, một chiếc gương viền vàng hoa lệ, với một dòng chữ mà Harry đã biết khắc trên đó:
Erised stra ehru oyt ube cafru oyt on wohsi