[DraHar] Lời Tuyên Thệ Với Chúa Cứu Thế - Avadale - Chương 60: Thái ấp Malfoy
Nguồn QT: Wikidth.com
Editor: Noelle
Beta: iamaanh
Một cảm giác khó chịu mơ hồ đã ghì chặt lấy da thịt Harry kể từ khi cậu bước lên tấm thảm của ngôi nhà chính ở Thái ấp Malfoy.
Nơi này… Quá quen thuộc. Trong suốt cuộc phiêu lưu dài dằng dặc vừa kết thúc, Harry đã vô số lần nhìn thấy nơi này qua đôi mắt của Voldemort, hay nói đúng hơn là ‘hắn’ đã từng đứng ở đây. Đã có hơn một lần hành quyết trên bàn ăn thoang thoảng mùi máu, vết máu trên tường là do một Tử thần Thực tử trung niên văng ra… ‘Hắn’ ham thích và tận hưởng cảnh tôi tớ nơm nớp lo sợ quỳ gối dưới chân ‘hắn’, đây là một cách rất tốt để điều chỉnh tâm trạng, ‘hắn’ có thể tận hưởng sự thống trị do quyền lực mang lại, tận hưởng sự vĩ đại và độc nhất vô nhị của ‘hắn’, cho dù ở trong các phù thủy “hắn” cũng đặc biệt nhất, được ưu ái, trở nên bất tử —
“… Potter?”
Harry lấy lại tinh thần, vẫn trốn dưới tấm Áo choàng Tàng hình, dán chặt lấy Draco. Cậu chợt nhận ra rằng mình vừa chủ động dẫn vào ý thức của Voldemort, cảm giác đó… Thật giống như cậu cũng là một con quỷ tràn ngập dục vọng bất chính. Cậu không thể khống chế mà né tránh ánh mắt lo lắng của Draco, cậu không dám nói trong nháy mắt kia cậu đã cho rằng mình, với tư cách là Người được chọn, cũng nên có đặc quyền, đặc quyền có thể ra lệnh Draco đi theo cậu không được rời bỏ, và đặc quyền cấm Slytherin này trong tương lai dưới bất luận tình huống gì yêu người khác (và tiếp tục mua bánh mì nguyên cám).
Vết sẹo trên trán hình như hơi nóng, nhưng không đau. Harry nhắm chặt mắt lại, sau đó lại mở ra: “Em không sao, tiếp tục đi thôi.”
“Trông em không có vẻ ổn chút nào. Cuối cùng thì tôi cũng biết tại sao hầu như năm học nào em cũng đưa mình vào bệnh xà của trường.”
“Làm gì mà ‘năm học nào cũng đưa’!”
Một ông lão trông có vẻ khắc nghiệt trong bức tranh trang trí bên cạnh (Harry đoán rằng đây là ông nội hoặc ông cố của Draco) đột nhiên kéo giọng: “Draco, hãy chăm sóc những người bạn nhỏ mà con mang về, những người sói bên ngoài hình như ngửi được gì đó.”
Draco lo lắng hỏi: “Chúa tể Hắc ám cho phép họ vào nhà ư?”
“Đương nhiên không cho phép.” Ông lão cứng rắn nói, “Nhưng cũng không bố trí cấm chú người sói. Chỉ cần đám tạp chủng kia muốn, tùy thời đều có thể xông vào.”
“Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy khinh thường người sói —” Harry lẩm bẩm, “Không, hắn khinh thường tất cả phù thủy, đến nỗi đối với người sói và gia tinh, trong mắt hắn có lẽ cũng không khác gì đồ vật.”
Draco nói một cách trào phúng: “Thật vui vì hắn đã khinh thường Malfoy, hoàn toàn không tiêu phí một chút phép thuật nào lên phòng ngự của gia tộc chúng ta.”
Harry nói: “Hắn ta sẽ phải trả giá đắt cho sự khinh thường của mình.”
Hai thiếu niên tăng tốc độ. Không biết Ron và Hermione bên kia thế nào, nhưng Lucius (miễn cưỡng) hứa cũng sẽ nhờ các bức chân dung khác nhắc nhở họ. Họ vô tình bị một Tử thần Thực tử phát hiện trên tầng hai — Harry phát hiện gã ta chính là Thorfinn đã làm Draco bị thương ở cửa hàng Martha sau khi đánh gục gã, vì thế căm giận mà cho cánh tay tên này một lời nguyền; Draco, người đã chứng kiến tất cả điều này, do dự một lúc, rồi cho Thorfinn bất tỉnh Bùa lãng quên thứ hai trong năm nay.
Tầng thứ ba từng được Voldemort sử dụng, sau khi bước vào hành lang, không ngừng có những bức chân dung nhắc nhở họ về bất kỳ cạm bẫy hoặc phép thuật hắc ám còn sót lại. Cách bố trí không thể nhận ra của Thái ấp khiến Lucius im lặng kì lạ, đôi khi Harry không thể biết liệu ông ấy đã đi đến một bức tranh khác hay chỉ đang ngẩn người. Ở trong mắt ông Malfoy, việc Voldemort phá hủy ngôi nhà được ông bố trí tỉ mỉ còn nghiêm trọng hơn tội tùy tiện giết người — Harry vừa cảm thấy vớ vẩn đồng thời lại có một loại cảm khái kỳ lạ: Cậu rất vui vì đã vãn hồi được Draco trước khi chàng trai này dám giết người.
Harry cảm thấy ghê tởm khi đi ngang qua một bàn tay người bị ghim vào tường… Đây là ‘hắn’ ghim ở chỗ này để cảnh cáo những thuộc hạ không đủ cần mẫn. Do Voldemort đã cắt xẻ linh hồn nhiều lần nên trở nên mất lý trí, rất có thể hiện tại hắn đang hành hạ Muggle đến chết để tìm niềm vui — ý nghĩ này vừa xuất hiện, Harry cảm thấy vết sẹo trên trán nóng lên, hành lang trước mắt biến mất, biến thành một ngôi làng bị phá hủy, ‘hắn’ đạp lên đống phế tích cười lớn, vừa lòng lay động cây đũa phép trong tay… Không, cậu không thể như vậy, cậu phải cắt đứt cái này… Người bên cạnh ôm lấy cậu, dùng sức hôn một cái lên trán cậu: “Harry Potter?”
Harry trở lại hành lang tầng ba Thái ấp Malfoy, trở lại trong ngực Draco. Cậu cảm thấy ớn lạnh từ trải nghiệm tích cực kết nối với Voldemort này. Mối liên hệ của vết sẹo kia đang hoạt động mạnh hơn — có phải vì cậu thường xuyên đến thăm tâm trí của Voldemort trong thời gian hôn mê sao? Cảm giác này quá tệ, Hermione nói đúng, vấn đề này tuyệt đối cần mau chóng giải quyết… Có lẽ có thể hỏi Draco về kinh nghiệm Bế quan Bí ẩn của hắn, dù sao thì Harry cũng đã dạy hắn cách sử dụng Phép triệu hồi Thần hộ mệnh.
Một cánh cửa sang trọng xuất hiện phía trước, căn cứ vào cái chốt cửa trị giá mấy ngàn Galleon, Harry lập tức đoán ra đây là căn phòng họ cần tìm. Những đồ trang trí khảm đá quý phát sáng yếu ớt trong bóng tối dày đặc, chiếu sáng một con dơi khổng lồ treo ngược ở cửa. Nó trông không giống bất kỳ chủng loài tự nhiên nào, ngón chân và răng nanh sắc nhọn, Lucius không hài lòng nói: “Đó là Travers làm ra, trông như lỗ chó vậy.”
Harry nghiêm túc đánh giá vài lần con dơi kia, hạ giọng hỏi Draco: “Cái này có phải Travers có ý kiến gì với Snape không?”
Draco nói: “Tử thần Thực tử không gọi thầy Snape là dơi.”
“Nghĩa là anh nghĩ Snape cũng giống dơi à?”
“Là một Slytherin, từ chối chửi bới chủ nhiệm chúng tôi trước mặt Gryffindor.”
Harry hít một hơi, biết rằng đã đến lúc phải uống lọ thuốc khẩn cấp mà cậu để trong túi. Draco nắm lấy tay Harry, rất chắc chắn.
Đột nhiên, những tiếng rít đinh tai nhức óc vang dội khắp Thái ấp, như thể có vạn người cá đang đồng thanh gào thét trên trần nhà! Cảnh báo, nhất định là cảnh báo nào đó, sắc mặt Draco tái nhợt: “Chúng ta đụng tới cái gì sao!” — tất cả giá cắm nến đồng thời tự động đốt cháy, Thái ấp trong đêm đen nháy mắt đèn đuốc sáng trưng, con dơi khổng lồ treo ngược phía trước đột nhiên đang cánh — Harry giơ đũa phép lên: “Sectumsempra!”
Bức chân dung Lucius lo lắng kêu lên: “Là Weasley! Weasley và đám người sói đánh nhau dưới tầng hầm rồi!”
Không. Không có thời gian suy nghĩ Ron và Hermione gặp cái gì. Trong phòng Travers đã bị đánh thức, trong thời gian rất ngắn gã đã tiến vào trạng thái chiến đấu lao ra khỏi phòng, vừa lúc nhìn thấy con dơi mà hắn bố trí làm thủ vệ bị cắt lấy một cánh rơi xuống, kêu thảm thiết.
“Severus?” Gã kinh ngạc nhận ra chú ngữ này — Harry nhảy ra khỏi Áo choàng Tàng hình: “Expelliarmus!”
“Harry Potter?!” Cánh tay Travers tê rần, không tự chủ được buông đũa phép ra, “Mày học chú ngữ của Severus ở đâu?” Vẻ mặt của gã đột nhiên biến thành mừng như điên: Harry Potter ở đây! Gã có thể bắt được nhân vật khiến chủ nhân phiền lòng này! Có lẽ gã còn có thể báo cáo với chủ nhân Snape là phản đồ, gã rất nhanh có thể trở thành thuộc hạ được trọng dụng nhất trước mặt chủ nhân!!!
Tuy rằng đũa phép gã đã bị đánh bay, nhưng không sao, để bảo vệ phần thưởng của chủ nhân, gã đã đặt nhiều hơn một lời nguyền xung quanh căn phòng, một thiếu niên mười bảy tuổi tuyệt đối không thể chạy thoát —nhưng mà, ngay khi Travers chuẩn bị kích hoạt lời nguyền đầu tiên, gã nghe thấy một giọng nói lạnh lùng vang lên phía sau: “Imperio.”
Nụ cười của Travers đông cứng lại trước khi gã hiểu chuyện gì đang xảy ra. Một phần linh hồn của gã ta bị lấy đi như dòng nước bởi một cây đũa phép khác, gỗ táo gai, lõi lông Bạch kì mã… Tên Tử thần Thực tử tóc xám đứng tại chỗ ngơ ngác trong chốc lát, rồi ngoan ngoãn nhặt đũa phép lên như một con rối, trở về phòng, giải trừ bùa chú bảo vệ vừa được đặt lên chiếc hộp thủy tinh.
Draco cởi áo choàng tàng hình, vẻ mặt phức tạp nói với Harry: “Không nghĩ tới em thật sự để tôi dùng lời nguyền độc đoán đối với gã.”
“Anh khá giỏi câu thần chú này, không phải sao?” Harry đi về phía chiếc tủ cạnh giường, “Nếu nơi này chỉ có một mình em, em chắc chắn sẽ tự thi chú với gã ta, không có gì nhanh hơn và hiệu quả hơn là sử dụng nó trong hoàn cảnh hiện tại.”
“Tôi nghĩ tôi cần đánh giá lại tinh thần của Gryffindor?”
Harry đã mở chiếc hộp thủy tinh, chiếc cúp vàng của Hufflepuff hoàn toàn hiện ra trước mắt cậu, không lớn, có hai cái quai tinh xảo, chờ đợi vận mệnh của nó trên tấm đệm nhung. Quá thuận lợi. Hiện tại chỉ cần cầm lấy nó, sau đó lập tức đi tìm Hermione và Ron…
Nhưng khi Harry cầm lấy quai trái, ngón tay cậu đột nhiên đau đớn, tiếp theo chính là vết sẹo của cậu, cơn đau dữ dội như thiêu đốt trực tiếp xé rách cậu từ nơi đó… Giữa đống đổ nát của ngôi làng một con chó nhỏ đeo vòng cổ sủa lớn về phía một bàn tay không thể vuốt ve nó một lần nào nữa, ánh sáng xanh lục hiện lên, nó gục xuống bên cạnh bàn tay đó mãi mãi… Cảm giác bỏng rát bắt đầu lan từ trán xuống toàn thân, Harry biết mình phải chống lại cái này, cậu cần cầm lấy cúp vàng rời khỏi đây ngay bây giờ — cậu không thể đứng dậy!
“Potter!” Draco dường như chạy tới giúp đỡ, nhưng vô ích, Harry không những không thể nhặt chiếc cúp lên, mà thậm chí còn không thể nhấc tay ra khỏi cái quai nhỏ xíu. Chiếc cúp vàng nhỏ trong hộp thủy tinh tựa như hòa vào một thể với toàn bộ Thái ấp, còn có Harry, Harry cũng bị chúng nó bắt được, giống như một cục nam châm bị tách ra, một khi họ lại gần lập tức dính vào nhau —
Một cổ ác ý khổng lồ từ vết sẹo đau đớn nhằm phía Harry, quả thực giống như có một cái ống kim loại cắm vào não cậu — cả thế giới bị đảo lộn trước mặt Harry — sau đó chính là cảm giác nghẹt thở và rơi xuống, giống như cậu là một tách trà bị đẩy từ trên cao xuống — cậu đã tan vỡ sao? Cậu chết rồi sao? Không, cậu đứng trong đống đổ nát của ngôi làng đã bị bọn Tử thần Thực tử giày xéo, trước mặt cậu là cơ thể vẫn còn ấm của chú chó con —
Snape đứng ở cách đó không xa, gọi cậu một tiếng: “Chủ nhân?”
Cậu theo thói quen sờ sờ trán của mình… Không có vết sẹo, da thịt trơn như bò sát… Cậu đột nhiên hoảng loạn, cậu vì sao lại ở đây, cậu không nên ở đây!
— “Potter, ngươi có khỏe không?”
Không! Không tốt! Đừng nói chuyện với tôi, đừng tới gần tôi!
… Cậu lại bắt đầu xoay tròn, cậu bị lộn ngược trở về, cậu thấy tay mình vẫn đang đặt chắc chắn trên chiếc cúp vàng, cậu thấy đôi mắt xám của Draco đang nhìn mình đầy tình cảm… Cậu nghe thấy tiếng Voldemort gầm lên tức giận: “Harry Potter!”
Harry thở phì phò, phát hiện toàn thân mình đều là mồ hôi lạnh, cái ống kim loại đang vận chuyển vô số thứ buồn nôn vào não cậu, cậu cố ngăn nó lại, nhưng không tìm thấy cái van, cậu gào lên với Draco: “Rời khỏi đây! Đi tìm đám Ron, rời khỏi Thái ấp mau!”
“Em thì sao?”
“Em sẽ tìm cách đối phó với cái cúp này.” Cái ống kim loại dường như trở nên dày hơn, Harry liều mạng khống chế nó; nhưng phòng tuyến của cậu dường như đã bị xuyên thủng, cậu cơ hồ có thể nhìn thấy, trong chiếc cúp vàng nhỏ dính chặt trên ngón tay cậu có cái gì đang kêu gọi thứ ở đầu kia của ống kim loại…
“Quên cái cúp đó đi! Potter!”
“Em không thể buông nó ra…” Đầu Harry ong ong, khiến cậu cảm thấy như giọng nói của mình vọng đến từ một nơi rất xa, “Đi đi, Draco. Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó sẽ đến ngay thôi, ngay sau khi hắn kết thúc cuộc nói chuyện với Snape…”
… Gã đã tới, Độn thổ ở cửa Thái ấp… Gã vô cùng tức giận lại vô cùng vui mừng, tức giận vì Harry Potter dám trộm chiếc cúp vàng của gã, vui mừng vì lần này nhất định có thể giết chết Harry Potter….
Draco nắm thật chặt cánh tay Harry: “Cùng nhau đi, tôi dẫn em Độn thổ…”
Làn sương đen kỳ lạ tràn ra từ chiếc cúp vàng, từ từ quấn lấy cơ thể Harry, Harry biết mình đã bị kẹt chặt ở đây… Cậu bẻ tay Draco đang nắm lấy tay mình ra: “Anh phải rời đi! Anh cần nói cho người khác biết chuyện gì xảy ra ở đây!”
“Em có thể tự mình nói với họ!”
“Malfoy!” Harry mất bình tĩnh gào lên, “Chúng ta không có thời gian nữa! Voldermort đã thấy những gì chúng ta đang làm! Giống như em đã thấy hắn trước đây!”
Mặt trăng hoen ố bị nuốt chửng bởi những đám mây đen.
Thanh âm Draco bỗng nhiên trở nên run rẩy. Hắn tuyệt vọng lại bi thương mà nói: “… Vậy thì để ông ta nhìn đi.”
Tiếp theo, Slytherin này ôm lấy mặt Harry, không màng tất cả mà hôn cậu. Nụ hôn này ban đầu chỉ giống như một chiếc lông vũ rực lửa áp vào môi Harry, nhưng rất nhanh biến thành dung nham, nóng bỏng xâm chiếm khoang miệng Harry. Nụ hôn sâu, ngọt ngào, cái chết đằng sau họ, ngọn núi Pennines sụp đổ, Bắc Anh đang chìm, nhưng những thiếu niên trong nụ hôn nồng nhiệt không quan tâm.
Đầu óc Harry chấn động… Voldemort càng thêm tức giận… Draco dùng sức dây dưa với cậu, loại dây dưa vô cùng tốt…. Voldemort hét lên mà không báo trước, vô cùng đau đớn: “Không thể nào! Chiếc mề đay của ta —”… Harry để mình và Draco đắm chìm trong những nụ hôn như thể họ đang biểu diễn vĩnh cửu trước Tử Thần… Cái chết là vĩnh cửu… Yêu cũng là vĩnh cửu…
Có lẽ nụ hôn của Draco cũng có phép thuật chữa lành vết thương, Harry thực sự cảm thấy vết sẹo của mình dịu đi. Ống kim loại vẫn còn đó, nhưng nó đang trở nên mỏng hơn — không phải ảo giác, hắn thật sự có sức mạnh để chống lại thứ ở đầu kia của ống kim loại —
Một tiếng thét chói tai phát ra từ chiếc cúp vàng, màn sương đen đang quấn lấy Harry lập tức thu vào lại trong chiếc cúp — không, không thể để nó chạy thoát!
“Harry! Malfoy!” Cùng lúc đó, Ron vọt vào từ cửa, người bê bết máu, cầm trong tay một thanh kiếm sáng loáng — Thanh kiếm Gryffindor!
“Ron, cúp vàng!”
Không cần nhiều lời để giải thích, Ron giơ kiếm lên chém về phía chiếc cúp vàng nhỏ — lưỡi kiếm bạc giơ cao, sau đó như một tia chớp dừng trên chiếc cúp vàng Hufflepuff, dễ dàng chém nó thành từng mảnh, cuối cùng cũng trở nên không thể sửa được nữa.
“Đi!” Harry vội vàng nắm chặt những mảnh vỡ của chiếc cúp vàng, Draco thì nắm lấy cậu.
Vặn vẹo, đè ép, cuối cùng họ cũng rời khỏi Thái ấp Malfoy, lại xuất hiện trở lại trong khu rừng gần nơi tổ chức Quidditch Thế giới.
Bọn họ thành công rồi!
Mề đay Slytherin bị ném trên mặt đất mở ra, hai cái cửa sổ nhỏ cũng bị phá vỡ, hiển nhiên tà vật bên trong đã không còn. Vì thế Harry ném mảnh vỡ của chiếc cúp Hufflepuff vào cùng với nó, hai Trường Sinh Linh Giá, họ đã làm được, giờ chỉ còn một cái cuối cùng cần tìm!
Harry nhìn về phía Draco với ánh mắt lóe sáng. Draco cũng đang nhìn cậu. Harry vẫn có thể cảm nhận được Voldemort — người kia đang giận dữ vì tới chậm một bước mà không thể bắt được Harry — nhưng điều đó không còn ảnh hưởng đến Harry nữa, trong lòng cậu tràn ngập vui sướng, tràn ngập tình yêu; cậu choàng tay qua cổ Draco, nhẹ nhàng hôn lên môi Slytherin này một cái, biết mình đã học được cách nhốt Voldemort ở ngoài đầu.
Voldemort phát hiện tất cả tù nhân trong ngục đều đã được giải cứu… Hermione đến sớm hơn, kích động chạy đến ôm lấy cổ Ron, Ron lập tức ném Thanh kiếm Gryffindor đi. Nó bế Hermione lên, xoay người và hôn cô ấy, họ dính đầy máu người sói, nhưng không ngại, không gì trở ngại.
Voldemort giận dữ đối mặt với hộp thủy tinh trống rỗng… Draco đột nhiên chặn lại môi Harry, nghiêm mặt chuyển bức tranh Lucius qua phía sau, rồi mới một lần nữa ôm lấy Harry, hôn cậu một cách hung tợn trong tiếng cười của Gryffindor này.
Voldemort bóp chặt cổ Travers, điên cuồng trừng phạt bất cứ thuộc hạ nào mà gã nhìn thấy, đồng thời vừa kinh hoàng vừa lo sợ liệu bí mật về Trường Sinh Linh Giá đã bị bại lộ hay không… Ông Ollivander vừa được cứu ra tựa vào thân cây nói thầm cái gì đó, Luna cư nhiên cũng ở đây, vỗ tay cười vui.
Harry và Draco ôm nhau thật chặt, trao cho nhau những nụ hôn và nhịp tim đập. Cậu không rảnh lo Voldemort đang làm gì, cậu cũng không hề cảm thấy hứng thú, ống kim loại đã hoàn toàn biến mất, Harry dùng sức ném Draco xuống đất, hai mắt sáng ngời ngồi ở trên đùi hắn: “Malfoy, anh thế mà không sợ hãi một chút nào khi chết cùng Harry Potter!”
Draco nắm eo cậu lôi xuống đất: “Sống sót một mình còn đáng sợ hơn! Malfoy không phải người dũng cảm như vậy!”
Harry nằm ngửa trên mặt đất, cảm thấy sức lực rút cạn khỏi cơ thể — tác dụng phụ của độc dược, cậu biết, cậu không sợ chút nào — cậu lẩm bẩm: “Em không thể dậy được, Malfoy.”
Draco kéo cánh tay cậu lên, ôm lấy, cau mày nói: “Cha anh sẽ phát điên lên mất, anh yêu Harry Potter.”
Harry treo ở trên người hắn: “Em cũng không nghĩ tới em sẽ yêu cái tên Draco Malfoy chết tiệt đó.”
Draco gật đầu tán đồng: “Cậu ta có gì đáng để yêu đâu?”
Harry nói: “Anh ta đã làm một việc mà rất ít người có thể làm được. Anh ta sám hối.” Cậu nghĩ nghĩ, lại nghiêm túc bổ sung: “Hơn nữa kĩ thuật hôn của anh ta không tồi.”
Bọn họ lại bắt đầu hôn nhau, như thể họ chỉ có thể lấy không khí từ đối phương. Hermione và Ron đều đã bình tĩnh lại, bắt đầu thu dọn những mảnh Trường Sinh Linh Giá trên mặt đất, hai người họ vẫn đang hôn nhau. Luna chống cằm ngồi dưới đất, Ollivander đã dựa vào thân cây ngủ rồi.
Họ vẫn đang hôn nhau.
———
Và thế là chỉ còn mười chương cuối nữa thôiiiiii.