[DraHar] Lời Tuyên Thệ Với Chúa Cứu Thế - Avadale - Chương 59: Di sản của tổ tiên
Nguồn QT: Wikidth.com
Editor: Noelle
Beta: iamaanh
“Thanh kiếm Gryffindor!” Hermione kích động nói, “Mình hiểu tại sao cụ Dumbledore muốn đưa nó cho chúng ta rồi, thầy muốn nói với chúng ta biết có thể sử dụng nó để phá hủy các Trường sinh linh giá! Nhớ lại xem, thanh kiếm Gryffindor được yêu tinh chế tạo, lưỡi kiếm của nó vĩnh viễn không bao giờ dính bụi, mà chỉ hấp thụ những gì cường hóa nó: Nó đã hấp thụ nọc độc của Tử xà!”
“Ý là, chúng ta có thể thoát khỏi cái mề đay đáng chết này?” Draco cũng lấy ra chiếc mề đay vàng tạm thời cất trong túi, đặt nó cạnh thanh kiếm bạc nạm hồng ngọc. Di tích của Gryffindor và Slytherin, một bên lung linh và ngày càng mạnh mẽ, bên còn lại đã bị vấy bẩn bởi phép thuật hắc ám độc ác…
Ron nói: “Chúng ta thử xem.”
Nó không chút do dự rút thanh kiếm ra và chém xuống — loảng xoảng — lưỡi kiếm bạc và mặt dây chuyền vàng tiếp xúc nhau, một vài tia lửa tóe ra, nhưng không có gì đặc biệt xảy ra, ngay cả một dấu vết cũng không. Dù trên lưỡi dao hay trên mặt mề đay.
Hermione nhíu mày: “Không thể nào, Thanh kiếm Gryffindor tuyệt đối có thể phá huỷ Trường sinh Linh giá.”
Draco cẩn thận hỏi: “Các cậu có chắc đây thực sự là Thanh kiếm của Gryffindor không?”
“Em có thể chắc chắn.” Harry nói, “Em đã từng dùng nó chém Tử xà. Em có thể cảm giác được… Nó đúng là thanh kiếm ấy.”
Draco chậm rãi nói: “Có thể suy xét đem giám định viên ở Gringotts vào lựa chọn nghề nghiệp đó, Potter.”
— Gringotts — Harry nảy ra một suy nghĩ khác — chắc chắn không phải ngồi giữa một bầy yêu tinh với chiếc kính lúp pha lê để nghiên cứu xem chiếc vòng cổ bằng đá quý vừa được chuyển đến có phải là hàng thật hay không.
Hermione nói: “Cho mình chút thời gian, để mình đọc kỹ lại quyển sách kia. Có lẽ muốn phá hủy Trường Sinh Linh Giá cần phải có điều kiện đặc biệt nào đó. Chúng ta nên theo kế hoạch ban đầu đi Thung lũng Godric tìm Cây đũa phép Cơm nguội, đồng thời nghiên cứu cách thức sử dụng Thanh kiếm Gryffindor.”
Harry nói: “Không.”
Draco lộ ra vẻ kinh ngạc: “Potter?”
“Bây giờ chúng ta có lựa chọn thứ hai.” Harry đưa mảnh giấy mà Snape để lại, “Chúng ta có manh mối về Trường Sinh Linh Giá.”
Ron hỏi: “Harry, bồ có chắc ‘phần thưởng’ này là một Trường Sinh Linh Giá không?”
“Mình nghĩ vậy. Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy sẽ giao Trường Sinh Linh Giá cho thủ hạ của hắn bảo quản, điều này đã có tiền lệ — đương nhiên, hắn không có khả năng nói cho đối phương biết đây là một thứ quan trọng như tính mạng của hắn, nhiều nhất chỉ biết nói đây là một vật phẩm pháp thuật lợi hại thôi.”
Draco – con trai theo tiền lệ – Malfoy làm như có thật gật đầu: “Quả thật rất lợi hại. Không có vật phẩm phép thuật nào có thể kê chân bàn tốt hơn cuốn sách đó.”
“Dùng mảnh linh hồn của Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy kê chân bàn, đúng là Malfoy xa xỉ.”
“Em không thể mong đợi vào bất kỳ phù thủy năm tuổi nào sử dụng được Bùa Phục hồi, Potter ạ.”
Hermione hỏi: “Có thể hỏi ba cậu không, Malfoy?”
— Đương nhiên. Ngài Lucius Malfoy lúc nào cũng có thời gian nhàn rỗi tiếp con ông (cùng thằng máu trong phản bội và Máu Bùn và Harry Potter đáng sợ nhất).
Tấm màn nhung trên tường được kéo ra, một bức chân dung — đang ở tạm số 12 quảng trường Grimmauld — lộ ra. Bức họa Lucius tựa hồ vừa mới bị đánh thức, bất mãn hừ hừ: “Draco, nếu như con lại nói cho ta biết con lo lắng Harry Potter như thế nào —”
Harry ho khan một tiếng.
Lucius lập tức quay lại dáng vẻ đoan chính: “Ồ, Harry Potter. Rất vui khi thấy ngươi vẫn còn sống.”
Harry ôn hòa nói: “Cảm tạ gia tộc Malfoy đã cung cấp một bộ tài liệu về dược liệu trân quý, tôi hiện tại cảm giác rất tốt.”
Draco – phản đồ trong gia tộc – Malfoy không thể không thông qua màn giới thiệu đơn giản về tình huống hiện tại để lảng tránh lửa giận của cha hắn: Travers có thể đã được Chúa tể Hắc ám ra lệnh bảo quản một Trường Sinh Linh Giá.
“Travers là tên điên!” Sắc mặt Lucius khó coi, hét to với con mình, “Gã giống như dì con, đã ở Azkaban mười mấy năm, hoàn toàn điên rồi. Đừng tiếp cận gã, Draco, chắc chắn gã rất hận con!”
Harry rốt cuộc hiểu ra — điều mà cậu cảm thấy như thể mình đã xem nhẹ — rằng một mảnh nhỏ ký ức mờ nhạt trở nên rõ ràng trong tâm trí cậu, chính xác mà nói, là một ký ức mà cậu có được từ Voldemort. Nó quá nhỏ, không có hoàn cảnh, thoạt nhìn không có gì khác với mỗi lần Voldemort vô cớ làm khó dễ thuộc hạ, nhưng Harry hiện tại nhận ra rằng nó rất quan trọng.
Cậu hỏi Lucius: “Travers có phải là một người đàn ông cao lêu nghêu không? Tóc xám, mũi nhọn.”
“Đúng, ngươi đã gặp hắn?”
Harry nắm chặt tay, lập tức quay đầu nhìn đồng hồ treo tường — mười một giờ tối: “Sáng mai mấy giờ Gringotts mở cửa?”
“Chín giờ. Làm sao vậy?”
Harry nhanh chóng nói: “Đừng hỏi làm sao mình biết: Tóm lại Travers sáng mai sẽ gửi một thứ quan trọng ở Gringotts. Trước đó Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy rất phẫn nộ vì gã không bảo quản nó cẩn thận. Mọi người nghĩ nó là gì?”
“Trường Sinh Linh Giá.”
“Chắc chắn rồi, Trường Sinh Linh Giá.”
“Bồ định cướp Gringotts sao?” Hermione cũng nhìn thời gian, “Rất khó, đầu tiên chúng ta không biết cụ thể gã nhận được Trường Sinh Linh Giá gì, nếu là chiếc cúp Hufflepuff còn nhận ra được, nhưng trong trường hợp đó là di vật của Ravenclaw, chúng ta thậm chí còn không biết nó là gì.”
Ron nói: “Vậy đợi gã tự mình lấy ra đi, mình cá là gã sẽ nâng niu phần thưởng chủ nhân ban như nâng niu trứng của mình.”
“An ninh ở Gringotts rất hoàn hảo,” Draco nghiêm túc nói, “Một khi Travers đã đặt quả trứng vào trong hầm, gần như không thể lấy nó ra được.”
Ron nói thầm: “Mình nhớ bác Hagrid đã lấy được Hòn đá Phù thủy từ trong hầm. Chắc chắn có cách chứ.”
“Bắt một con yêu tinh dẫn đường cho chúng ta?”
“Đừng đùa như vậy, Malfoy.” Hermione nghiêm túc nói, “Từ xa xưa tới nay thái độ của phù thủy đối với yêu tinh luôn có vấn đề.”
Harry đột nhiên nói: “Tại sao chúng ta không thể cướp quả trứng của gã trước khi nó được cho vào trong hầm? Mình cá là Travers hiện tại không an toàn bằng Gringotts.”
“Nhưng gã hiện tại ở đâu?”
Harry cố hết sức nhớ lại: “Trông giống như một căn phòng sang trọng, nhưng tôi không thấy bất kỳ đồ trang trí nào… Bên ngoài cửa sổ trông giống như một khu rừng, ừm, trên tua rèm cửa có trang trí màu bạc, hình như là hoa thủy tiên —”
Lucius ở trên tường kêu to, “Thằng khốn! Đó là nhà của ta!!!”
*
“Draco, cha anh chỉ có bức chân dung này thôi sao? Ông ấy, ờm, có giữ một bức dự phòng ở Thái ấp không?”
“Có một cái khác trong thư viện, treo cùng với cái của mẹ tôi. Có chuyện gì vậy?”
“Draco, anh cho rằng tổ tiên của Malfoy sẽ nguyện ý thay anh tạm thời làm trinh sát không? Cha anh có thể chạy hai nơi báo tin tức cho chúng ta.”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ở Trọ Cùng Nhà
2. Bé Alpha Này Có Chút Ngọt Ngào
3. Ở Ké Nhà Diêm Vương
4. Viết Lại Những Vì Sao
=====================================
“Harry Potter! Ta đang treo ở đây, ta nghe thấy đấy!”
“Bom mồi. Đầm lầy di động. Bom khói tàng hình.”
“Mang pháo hoa theo, có thể dùng làm tín hiệu phòng khi đi lạc.”
“Potter, vì sao em cứ xông lên trước, tình trạng thân thể em căn bản không cho phép em mạo hiểm như vậy!”
“Chính anh nói, bình độc dược này có thể giúp em kiên trì ít nhất hai tiếng.”
“Tôi nói là chỉ có thể uống vào lúc bất đắc dĩ, bởi vì hai tiếng sau em một bước cũng không thể đi!”
“Dù sao thì anh đã đưa nó cho em, Malfoy.”
“Tôi đương nhiên không có khả năng từ chối em!”
“Hai người nhất định phải cãi nhau lúc lẻn vào sao? Tôi còn tưởng rằng Malfoy cậu thật sự trở nên bình tĩnh!”
“Cảm ơn. Tôi không phải lẻn vào, tôi về nhà mình.”
“Chết tiệt, tại sao khu rừng này lại lớn như vậy! Chúng ta không thể Độn thổ gần hơn sao!”
“Cha cậu chắc chắn Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy hiện tại không ở Thái ấp sao?”
“Cha?”
“Không! Ông cố của con nói Chúa tể Hắc ám không thường xuyên ở Thái ấp Malfoy kể từ khi lũ người sói bẩn thỉu đó biến hoa viên thành doanh trại. — Đám dã thú đầy lông kia, chúng dám ăn sạch khổng tước ta thích nhất!”
“Con mang hai con ra rồi, cha à.”
“Travers còn ở phòng ngủ chính phía đông chứ?”
“Còn nằm trên giường ta, là giường của ta và Cissy! Tên khốn ghê tởm! Đừng để gã lưu lại một cái trứng nào!”
“… Chúng tôi không thực sự muốn trứng của gã…”
“Ta biết, ta đương nhiên biết. Các ngươi muốn cái cúp vàng kia, có hình con lửng ngu ngốc của Hufflepuff trên đó, được bảo vệ trong hộp pha lê trên chiếc bàn cạnh giường ngủ của gã. Tên ngốc này không ngờ lại để đồ vật Chúa tể Hắc ám đưa cho bên người… Ta dám cá là gã hắn bởi vì muốn ôm thứ này đi ngủ nên mới chậm chạp không chịu đưa nó tới Gringotts. Điên rồi.”
“Nghe này, hãy nhớ kĩ bản đồ mà ta đã đưa cho các ngươi, trong trường hợp xảy ra tai nạn, có ba phòng an toàn chỉ Malfoy biết.”
“Đợi đã, Draco, nhà anh còn có hầm ngục?”
“Là tầng hầm ngầm. Tôi tin rằng phía dưới nhà ăn gia tộc Black cũng có, làm sao vậy?”
“Vậy rất có thể là ông Ollivander cũng bị nhốt ở đây!”
“Ollivander mất tích?”
“Phải, em đã thấy Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy tra tấn ông ấy trong ngục tối để bắt ông kể về Cây Đũa phép Cơm nguội.”
“Một cơ hội tốt! Vừa rồi phu nhân Cronus nói cho ta, tên kia ngủ rồi!”
“Chúng ta hãy phân ra hành động. Mình và Draco sẽ đi lấy cúp vàng, Ron, bồ và Hermione sẽ đi đến nhà ngục để giải cứu những người bị nhốt bên trong.”
“Không được, Harry, cơ thể của bồ —”
“Hai tiếng, chắc chắn là đủ. Draco sẽ không để mình gặp bất cứ trở ngại nào.”
“Đừng nhìn tôi như vậy, Potter!”
“Anh sẽ không để em gặp vấn đề, đúng không?”
“… Đúng.”
*
Trong Thái ấp Malfoy tối om, những bức chân dung lặng lẽ mở mắt, quan sát từng cánh cửa, từng căn phòng. Thảm treo tường đong đưa, trang trí oa thủy tiên màu bạc phát ra ánh sáng nhạt trong đêm khuya như những ngôi sao lạnh băng.
Travers nằm trên giường mà không hề hay biết, mơ một cách yên bình… Gã mơ thấy chiến thắng hoàn toàn của Voldemort, Dấu hiệu Hắc ám treo trên mọi ngôi nhà như biểu ngữ nối tiếp biểu ngữ. Gã mơ thấy những người phản kháng đó, đám người dơ bẩn, một đám khóc lóc quỳ rạp xuống đất, điên cuồng sám hối vì đã từng bất kính với Chúa tể Hắc ám. Nhưng cũng có những kẻ không phục, chẳng hạn như Harry Potter chết tiệt, Travers mơ thấy Đứa bé trong lời tiên tri bị treo lên cao, chúng bắn những lời nguyền tàn ác vào nó, cười lớn trong khi nó đau đớn gào thét…
Travers cười vui vẻ trong giấc ngủ ngon lành, chiếc cúp vàng tinh xảo trong hộp pha lê lẳng lặng đứng ở đầu giường, trên tường bên cạnh treo một bức tranh phong cảnh cực lớn. Trong rừng cây khô cằn hoang vắng, bóng dáng của một bà lão ngày càng rõ ràng… Bà ấy tóc bạc phơ, con ngươi sáng màu hờ hững nhìn chăm chú vào gã.
Gã trở mình trong giấc mơ.