[DraHar] Lời Tuyên Thệ Với Chúa Cứu Thế - Avadale - Chương 58: Tiếp tục
Nguồn QT: Wikidth.com
Editor: Noelle
Beta: iamaanh
“Malfoy! Không phải là tôi không thể hiểu được các cậu.” Hermione khiển trách, “Nhưng dù sao thì cậu cũng nên cho chúng tôi biết rằng Harry đã tỉnh, dù chỉ bằng một tin từ Thần hộ mệnh!”
Ron khoác vai, xoa má cô: “Thả lỏng đi, Mione, thả lỏng đi. Không cần nghiêm túc như vậy, chỉ là muộn vài phút mà thôi, nếu Malfoy không kích động chút nào mới đáng lo.”
Hermione trừng mắt liếc nhìn dấu vết trên cổ Harry: “Vài phút? Nếu vừa rồi mình không mở cửa ra, bọn họ thật sự có thể kết thúc sau vài phút sao?”
Harry di chuyển một cách không được tự nhiên. Thật là xấu hổ. Vừa rồi cậu đã thật sự kết thúc trong vài phút, nhưng điều đó là bình thường! Mọi chàng trai đều như vậy, Ron không có khả năng biểu hiện tốt hơn cậu đâu… Không sai, Hermione không hiểu biết về phương diện này!
Draco cứng đờ giải thích: “Chúng tôi chỉ đang kiểm tra định kỳ thôi.”
Hermione chỉ ra: “Nếu kiểm tra định kỳ sẽ để lại dấu răng trên cổ bệnh nhân của cậu, Malfoy, cậu sẽ bị thu hồi giấy phép vào ngày mai.”
Ron cười to: “Cậu ta không quan tâm đâu. Cậu ta sẵn sàng mất việc chỉ vì một sai lầm nhỏ như thế.”
“Thật là kiểm tra mà!” Draco tạm dừng một chút, cuối cùng dưới ánh mắt dò xét của hai Gryffindor chật vật nói ra, “Được rồi tôi thừa nhận trước đó có một chút… Các cậu cũng biết, cái mề đay kia luôn làm cho người ta mất khống chế cảm xúc của mình… Nhưng hoàn toàn không đời nào dưới tình huống như vậy chúng tôi sẽ…”
Harry ho khan một tiếng, nhắc nhở họ rằng vẫn còn một Potter đang ngồi ở đây, vừa mới thức dậy, xấu hổ quấn trong chăn, hầu như không nhận thức được tình hình.
Hermione bước đến trước mặt ngài Potter đang xấu hổ, nhìn xuống, rồi đột nhiên ôm chầm lấy cậu.
“Bồ đã tỉnh, thật tốt quá.” Nữ phù thủy tóc nâu nhẹ nhàng nói, “Nếu không bọn mình thật sự sẽ đến St. Mungo bắt cóc một Lương y nào đó mất.”
Harry nói: “Mình xin lỗi.”
Draco nhướng mày: “Granger, dạy cho em ấy biết rằng người bình thường không xin lỗi vì ‘bị thương trong khi bảo vệ người khác’.”
Ron sửa hắn: “Không, cậu phải nói: ‘Đừng ôm bạn trai tôi nữa, Granger.'”
Draco giả cười một chút: “Cậu có thể trực tiếp nói với bạn gái cậu, nếu cô ấy không quay lại ôm cậu, Ronnie bé bỏng của cô ấy sẽ lại khóc mất.”
“Tai nạn, là tai nạn! Tất cả là do cái mề đay đó!”
(Hermione thật sự xoay người ôm Ron một chút.)
Harry hơi kinh ngạc khi phát hiện ra sự thay đổi nào đó trong bầu không khí: Draco thật sự bắt đầu tham gia cùng họ với tư cách là bạn đồng hành. Một dấu hiệu tốt.
“Mình xin lỗi vì đã làm mọi người lo lắng,” Harry lầm bầm: “Mình đã ngủ bao lâu rồi?”
“Năm mươi sáu ngày.” Draco trả lời cậu, “Đã có thể nhìn ra hình dáng đứa bé.”
“… Nếu em thật sự có một bào thai trong bụng.” Harry nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, “Thế đúng là đã tháng mười.”
“Các chàng trai,” Hermione vỗ tay, “Đừng thảo luận vấn đề sinh sản nữa, Ron và mình vừa gõ cửa vì Phineas đột ngột xuất hiện trong khung ảnh, đề nghị chúng ta chuyển đến nơi khác càng sớm càng tốt.”
Draco hỏi: “Ông ấy có nói nguyên nhân không?”
Hermione lắc đầu: “Chúng mình đoán thầy Snape bảo ông ấy đi báo tin, giống như ông ấy bảo chúng ta đi đường Bàn Xoay lấy độc dược.”
Vẻ mặt của Harry trở nên nghiêm túc: “Phineas vẫn còn trong bức chân dung chứ?” Khi nói những lời này cậu cũng lập tức đứng lên từ trên giường — nhưng mà cậu thất bại, ngay khi dẫm xuống sàn Harry phát hiện tình trạng thân thể mình còn tệ hơn cả cậu nghĩ, hai chân cậu thậm chí không thể đứng vững.
“Potter!” Draco vội vàng đỡ lấy bụng dưới Harry tránh cho cậu ngã quỵ, “Em nằm ở trên giường quá lâu, cần một chút thời gian mới có thể khôi phục. Hơn nữa lời nguyền vẫn còn gây thương tổn —”
Harry nói: “Em có một điều rất quan trọng muốn hỏi Phineas.”
“Ông ấy đã rời đi ngay sau khi nói xong.” Hermione ra hiệu cho Ron, “Đi lấy bức chân dung đi. Bức tranh hầu như không có ai, Phineas đã ở lại Hogwarts trong một thời gian dài. Ông ấy không muốn nói về việc có liên quan đến thầy Snape.”
Harry đã uống hết ba lọ độc dược mà Draco đưa cho cậu, cau mày đáng thương khi lọ thứ tư xuất hiện (nhưng vẫn uống hết): “Sự thận trọng của thầy Snape là điều dễ hiểu, bây giờ Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy là một kẻ điên đáng thương, mình đã nhìn thấy hắn ta tra tấn thuộc hạ của mình mà không có lý do, bất kỳ chuyện vặt vãnh nào cũng khiến hắn nghi ngờ.”
“Bồ nhìn thấy ư?”
“Ừm… Mình đã tiếp xúc với tâm trí của Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy trong lúc hôn mê. Nó cũng tương tự như tình huống trước đó, nhưng mình không thể rời khỏi đó để trở về, cho đến hôm nay.”
Hermione nghiêm túc nói: “Harry, bồ phải cắt đứt cái này đi. Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy sẽ lợi dụng nó.”
“Mình biết. Mình đã trả cái giá quá lớn.” Harry gật đầu, “Nhưng hiện tại mình không thể khống chế… Hơn nữa lần này cũng không tính là xấu. Mình nghĩ mình biết một ít chuyện rất quan trọng.”
Draco bực bội nói: “Potter, không có gì quan trọng hơn tính mạng của em!”
Harry trả lời một cách mơ hồ: “Em biết.”
Ron đưa đến bức chân dung của Phineas Nigellus Black được để lại ở số 12 Quảng trường Grimmauld, vị hiệu trưởng cũ cư nhiên lại xuất hiện trong khung hình: “Harry Potter thật sự tỉnh rồi sao? Nếu mi dám lừa gạt một bức chân dung —”
Harry trực tiếp nói: “Phineas, có phải cụ Dumbledore đã yêu cầu ngài bảo chúng tôi rời đi không?”
Phineas sững người một lúc, rồi thở dài: “Ai, thầy ấy nói mi sẽ đoán được. Mi quả nhiên đoán được.”
Ron kinh ngạc xen lẫn chờ mong hỏi: “Thầy ấy đã trở lại sao?”
Tuy nhiên, không ai cười với nó, thậm chí, Hermione còn bóp chặt lấy cánh tay nó, sắc mặt trở nên rất khó coi.
Harry trầm mặc, biết suy đoán của mình là sự thật. Những cuộc trò chuyện xuyên qua màn sương trắng kỳ lạ đó đều là thật. Không phải mộng, không phải ảo giác, là hiện thực cậu phải đối mặt sau khi tỉnh dậy.
Draco chạm vào mu bàn tay cậu: “Potter.”
Harry gian nan hỏi: “Khi nào thầy Dumbledore… tỉnh lại từ bức chân dung của mình?”
“Chiều nay.” Phineas do dự một chút, nhưng vẫn chọn nói cho cậu, “Con trai, cụ Dumbledore đã rời đi và ông ấy sẽ không tỉnh lại nữa. Chúng ta chỉ là bức chân dung.”
Harry nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.”
Phineas dường như không biết an ủi các thiếu niên như thế nào, ông bắt đầu lùi lại từng bước trong bức chân dung: “Tất nhiên, ngôi nhà này không an toàn đến mức… Nhưng tốt hơn hết bọn mi nên rời khỏi càng sớm càng tốt. Hiện tại ít nhất có hai mươi người bên Dumbledore biết vị trí nơi này sẽ tự động trở thành người giữ bí mật — ta không nói rằng bất kỳ ai trong số họ sẽ tiết lộ bí mật, nhưng hiệu quả của Bùa Trung tín đã bị suy yếu, khả năng xảy ra việc ngoài ý muốn hiển nhiên sẽ gia tăng.”
Bức chân dung trong tay Ron cuối cùng chẳng là gì ngoài một nền trống. Giống như bầu không khí trống rỗng trong phòng lúc này.
Draco thấp giọng nói: “Có khả năng đây chỉ là một an bài của Dumbledore…”
Hermione đột nhiên nhớ tới điều gì, bắt đầu tìm kiếm trong thư viện di động của mình: “Quyển sách kia, quyển sách trống kia…”
Cô nhanh chóng lấy nó ra, vẫn là chiếc bìa có nếp gấp như lần trước, với ảnh chụp của Grindelwald kẹp bên trong, biểu tượng Bảo bối Tử thần được vẽ trên trang tiêu đề — cô ngơ ngác nhìn chằm chằm chữ viết đang dần hình thành phía dưới biểu tượng kia, nước mắt tràn đầy hốc mắt.
“Cuốn sách này chứa đựng Phép thuật Hắc ám vô cùng tà ác, nếu có thể, ta không muốn để bất kỳ học sinh nào của mình đọc nó. Nhưng hiển nhiên, sự hiện diện của những dòng chữ này đã nói lên sinh mệnh của ta không cho phép ta hoàn thành mọi thứ một mình, ta không thể không giao trách nhiệm nặng nề này cho các con… Hy vọng những tri thức này có thể trợ giúp các con, mà không phải thương tổn các con.”
— là bút tích của cụ Dumbledore.
Hermione cẩn thận lật sang trang thứ hai, thấy những trang sách đó không còn trống nữa… Dumbledore nói không sai, nó ghi lại đủ loại tà thuật khiến da đầu tê dại, bao gồm, những mô tả chi tiết về Trường sinh linh giá. Có lẽ điểm khởi đầu của sự điên cuồng của Tom Riddle là cuốn sách này.
Cô nhanh chóng tìm thấy thứ mình đang kiếm: “Cách phá hủy một trường sinh linh giá… ‘phá hủy nó ngay lập tức cho đến khi phép thuật cũng không thể sửa chữa được’… Thế nên những lần thất bại trước đây là do cái mề đay kia còn có năng lực tự mình chữa trị… ‘sử dụng thứ gì đó có khả năng phá hủy mạnh mẽ’… Lúc nãy mình đã nghĩ đúng, răng của Tử xà chắc chắn có hiệu quả, Harry đã sử dụng nó để phá hủy cuốn nhật ký của Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy…”
Giọng nói của Ron chưa bao giờ khàn đến thế: “Thầy có lẽ chỉ đang nghỉ ngơi ở đâu đó, nếu đúng như vậy, thầy ấy có thể chỉ nói với chúng ta thông qua Phineas thay vì yêu cầu chúng ta giải câu đố. Thầy không muốn chúng ta quá ỷ lại thầy, cho nên mới thiết kế quyển sách này… Tựa như trước kia vậy, một cuộc khảo nghiệm, có phải không?”
Không. Chỉ là bởi vì khi an bài cuốn sách này, cụ Dumbledore không biết tính mạng của mình khi nào sẽ kết thúc, cũng không thể đoán được đám Harry sẽ trở lại Quảng trường Grimmauld vào lúc này. Harry nhắm mắt lại, phảng phất nhìn thấy thân thể tiều tụy của Grindelwald giống như một con rối đứt dây ngã trên giường gỗ, nhìn thấy cái tên Albus chậm rãi xuất hiện bên cạnh Ariana trên bia mộ, giống như một người đi xa cuối cùng đã trở về nhà. (“Tôi sẽ mang nó xuống mồ.”) Một cơn gió bất tận thổi qua nghĩa trang ở Thung lũng Godric.
Cậu mở to mắt: “Đũa phép của Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy gãy rồi.”
“Cái gì?”
“Đũa phép của Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy gãy rồi.” Harry lặp lại một lần nữa, biết rằng mình phải làm gì đó để mọi người phấn chấn lên. Cụ Dumbledore đã đi, và cậu vẫn phải tiếp tục đi, bất kể cho con đường trước mặt có dẫn đến đâu…
Rất có hiệu quả, bầu không khí trong phòng lập tức chuyển từ áp lực bi thương biến thành ngưng trọng, đồng thời còn bao hàm ý chí chiến đấu. Mọi người nhìn Harry, ngay cả Draco cũng thẳng lưng.
“Ngày đó ở Thung lũng Godric, đũa phép của hắn đã bại dưới tay mình, hắn không rõ vì sao, vì thế hắn sợ hãi, không dám tự sử dụng bùa chú với mình, cho nên chúng ta mới có cơ hội trốn thoát.” Harry tiếp tục nói, “Lần đó sau khi thất bại, Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy thề sẽ thay thế nó bằng một cây đũa phép mạnh hơn, một cây đũa phép bất khả chiến bại, hơn nữa vì vậy tra khảo Ollivander, sau đó giết hại Gregorovitch.”
“Gregorovitch? Hình như mình đã nghe ở đâu đó.”
“Nhà sản xuất đũa phép nổi tiếng nhất ở Đức, ông ấy đã làm đũa phép cho Krum.”
“Đợi đã,” Draco đưa ra nghi vấn, “Nếu Chúa tể Hắc ám cần một cây đũa phép mới mạnh mẽ, tại sao ông ta lại giết Gregorovitch? Căn cứ theo hiểu biết của tôi, so với Ollivander, quý ngài kia quan tâm nhiều hơn đến việc tăng cường sức mạnh phép thuật bằng vật liệu của cây đũa phép.”
Harry nói: “Bởi vì Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy muốn một cây đũa phép mạnh, chứ không phải một cây đũa phép mới.”
“Có ý gì?”
“Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy muốn cây đũa thần trong truyện cổ tích.” Harry nhìn vào cuốn sách trong tay Hermione, “Anh đã thấy biểu tượng của Bảo bối tử thần chưa, cụ Dumbledore vẫn luôn gợi ý cho chúng ta: Thứ Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy muốn chính là cây đũa phép Cơm nguội vĩnh viễn không bao giờ thất bại trong truyện cổ tích.”
Hermione lật cuốn sách trở lại trang tiêu đề: “Nhưng các bồ đều nói đó chỉ là một câu chuyện cổ tích!”
“Đương nhiên là truyện cổ tích!” Ron nói, “Nếu Cây đũa phép Cơm nguội thật sự tồn tại, nhất định còn có một viên đá Phục sinh có thể hồi sinh người chết phiến đá và áo choàng tàng hình vĩnh viễn không mất hiệu lực —” vẻ mặt của nó cứng đờ, ngón tay run rẩy: “Trời ạ, áo choàng tàng hình vĩnh viễn không mất hiệu lực.”
Draco như nhớ tới điều gì: “Potter, áo choàng tàng hình của em đã dùng bao lâu rồi?”
“Từ khi ba em còn trẻ — chết tiệt, áo choàng tàng hình vĩnh viễn không mất hiệu lực!”
Hermione nhìn chằm chằm vào biểu tượng trên tờ giấy da, cố gắng không đọc di ngôn của cụ Dumbledore được viết bên dưới: “Có thể không phải những điều trong truyện cổ tích đã trở thành hiện thực, mà là ai đó đã viết truyện cổ tích dựa trên những vật phẩm phép thuật tồn tại trong thực tế… Ông Doge cũng nói rằng cụ Dumbledore đã nghiên cứu Bảo bối Tử thần khi còn trẻ…”
Draco nhíu mày: “Có một truyền thuyết rằng: Trong giới phù thủy hắc ám lưu truyền một cây đũa phép kỳ lạ qua mấy thế kỷ, có người gọi nó là Cây Gậy Tử thần, Cây Đũa Phép Định mệnh, nó có được sức mạnh bị nguyền rủa, mỗi một đời chủ nhân đều sẽ chết thảm.”
Ron vẫn có hơi không thể tin tưởng: “Ý của bồ là cây đũa phép kia chính là cây đũa phép Cơm nguội trong truyện?”
Harry nói: “Nếu mình không đoán sai, cụ Dumbledore là chủ nhân hiện tại của cây đũa phép đó. Thầy có thể khẳng định Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy sẽ tìm kiếm nó, là bởi vì cây đũa phép kia thực sự có sức mạnh đặc biệt.”
“Sức mạnh đặc biệt…”
“Nó rất đặc biệt, tất cả chúng ta đều đã thấy nó trước đây.” Harry cảm thấy như thể cậu đã xem nhẹ cái gì, hơn nữa đó là một điều quan trọng, “Bẻ gãy đũa phép của phù thủy và cấm mua lại là một hình phạt nặng nề, cây đũa phép đã bị gãy của Ron được báo là không thể sửa được… Đũa phép của Hagrid đã bị Bộ bẻ gãy cách đây năm mươi năm, nhưng tất cả chúng ta đều đã thấy bác ấy sử dụng chiếc ô của mình để thi triển phép thuật — ô che mưa có thể dùng để thi triển phép thuật sao?”
“Cụ Dumbledore đã sửa nó — bằng Cây đũa phép Cơm nguội!”
“Đúng vậy, cụ Dumbledore có cây đũa phép Cơm nguội.” Harry chậm rãi kể cho bạn bè tất cả những gì cậu biết trong suốt quãng thời gian dài trôi nổi, bao gồm cả việc Voldemort đã giết người như thế nào, dựa trên những thông tin về việc tạo ra cây đũa phép, cho đến khi hắn có được những gì hắn muốn trong phòng giam của Grindelwald.
Hermione ngập ngừng nói: “Nhưng chúng ta vừa mới suy đoán rằng cụ Dumbledore mới là chủ nhân của Đũa phép Cơm nguội,”
“Cho nên cái Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy lấy được là giả.” Harry lại lần nữa nhắc tới đối thoại giữa Grindelwald và Al, “Rita Skeeter thế mà có thể nói đúng một điều, đó chính là giữa Dumbledore và Grindelwald quả thật có đoạn tình nghĩa mà công chúng không hiểu, đến nỗi Grindelwald nguyện ý giúp Dumbledore dùng một cây đũa phép giả lừa gạt Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy. Và chỉ một thời gian ngắn sau khi Grindelwald bị giết bởi Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy, cụ Dumbledore cũng qua đời, cây đũa phép chân chính đã được đặt trong mộ thầy: Nghĩa trang ở Thung lũng Godric.
Draco suy tư: “Em cho rằng cụ Dumbledore đã để lại những biểu tượng này nhiều lần với hy vọng rằng chúng ta sẽ đi tìm Bảo bối Tử thần sao, Potter?”
“Hẳn là vậy, chủ nhân của Bảo bối Tử thần mới có thể thoát khỏi tử thần — từ góc độ hiện thực suy xét, chúng nó khẳng định có sức mạnh cường đại, có thể trợ giúp Harry đánh bại Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy!”
“Vậy chúng ta nên quay lại Thung lũng Godric và lấy Cây đũa phép Cơm nguội ư?”. Tì? t???ệ? ha? tại ( T? ??t???ệ?.?N )
Harry lại lần nữa sinh ra cảm giác bị xem nhẹ — nhưng tất cả suy luận đều không có vấn đề, có lẽ chỉ là trong tiềm thức cậu không muốn trở lại Thung lũng Godric, cũng không thật sự muốn nhìn thấy mộ phần cụ Dumbledore…
Nhưng mà tất cả mọi người đồng ý quay lại Thung lũng Godric. Ron và Hermione đã bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình, Draco mời lương y trong bức tranh tiếp tục kiểm tra cơ thể của Harry. Bốn lọ thuốc đó đã có tác dụng, bây giờ Harry có thể đi lại xung quanh, điều khiến cậu rất vui là khả năng niệm chú của mình vẫn không bị ảnh hưởng (cậu suýt đốt cháy áo khoác của Draco bằng ngọn lửa dữ dội!), bức họa phu nhân Belvina lạnh như băng khích lệ cậu “May mắn còn có một linh hồn khá mạnh mẽ”.
Harry lấy Áo choàng Tàng hình của mình ra, nhưng vẫn không thể coi nó là một vật phẩm phép thuật vĩ đại trong truyền thuyết. Cậu đã quá quen thuộc với nó, nó sẽ luôn là món quà của ba dành cho Harry, một trợ thủ đắc lực bất chấp rủi ro (hoặc vi phạm nội quy của trường), nếu Harry phải kí thác thứ gì đó lên chiếc áo choàng tàng hình này, đó chính là đêm đầu tiên cậu nhận được nó, mặc nó rồi tìm được Tấm gương Ảo ảnh, lần đầu tiên thấy được ba mẹ mình…
Harry vẫy tay: “Draco.”
Draco đi tới: “Sao vậy?”
Hắn cùng Harry mở cửa phòng Sirius.
Căn phòng trên tầng cao nhất này đã bị phong ấn suốt thời gian qua, Draco không biết tại sao Hội Phượng hoàng không sử dụng nó, nhưng đối với hắn, Sirius dần trở thành một người đặc biệt, mặc dù, quý ngài khinh thường gia tộc kia tuyệt đối sẽ không thích một Malfoy, nhưng Draco, với tư cách là người thực hiện Khế ước Bảo hộ, luôn cảm thấy rằng mình có trách nhiệm phải báo cáo với Sirius về tình hình của Harry Potter ngày hôm nay. Thế cho nên hắn không dám vào đây khi Harry hôn mê bất tỉnh.
Căn phòng của Sirius giống với chính ông ấy, đều không hợp với gia tộc Slytherin của ông. Khắp nơi đều là trang trí của Gryffindor, trên tường thậm chí còn có những tấm áp phích của những cô gái Muggle gợi cảm (dĩ nhiên Draco cho rằng một mảnh vải nhỏ chỉ có thể che những bộ phận riêng tư không phải là quần áo!), hình ảnh mô tô Muggle là nhiều nhất, còn có một bức ảnh cũ, phù thủy — bốn Gryffindor đang kéo tay đứng cùng nhau, người đeo kính là ba của Harry, chính Sirius và Lupin trẻ tuổi, cùng với, Peter.
Draco kinh ngạc khi thấy Peter trong bức ảnh nở một nụ cười ngượng ngùng mà phấn khích, vô cùng vui vẻ, hoàn toàn khác hẳn với Đuôi Trùn trong bộ áo choàng Tử thần Thực tử. Liệu phù thủy phản bội bạn mình, con chuột đã lẩn trốn hơn mười năm này, liệu một lúc nào đó sẽ nhớ đến đoạn thời gian bức ảnh này được chụp không?
Harry nhìn chằm chằm vào bức ảnh một lúc lâu, như thể nhìn thấy thêm điều gì đó trong đó. Chàng trai này đưa tay gỡ bức ảnh chụp ba mình thời niên thiếu khỏi bức tường — ngay khi ngón tay cậu chạm vào mép bức ảnh, hoa văn trên giấy dán tường đột nhiên bơi đến tạo thành một ổ khóa, rắc một tiếng bật ra khỏi bức tường.
Draco giơ đũa phép lên ngay lập tức — nhưng Harry cho rằng có thể là một trò chơi khăm nào đó của chú Sirius. Cậu ấn vào ổ khóa, mở nó ra một cách dễ dàng, từ bức tường rơi ra một thứ gì đó nặng trịch, bị một cái áo chùng phù thủy bao lấy; còn có một cái phong thư rất mới, mới đến mức như là trước đó không lâu vừa mới được bỏ vào.
Hiển nhiên, Sirius không thể đặt một phong thư như vậy. Lần đầu tiên Draco mạnh mẽ ra lệnh cho Harry: “Đưa nó cho tôi! Đừng tự mình mở nó ra, bên trong rất có thể chứa một lời nguyền!”
Harry cư nhiên thật sự đưa phong thư cho hắn: “Anh sẽ mở nó cho em chứ? Nếu bên trong thật sự có một lời nguyền thì sao?”
Draco nổi giận đùng đùng mà xé mở phong thư: “Vậy thì có!”
— nửa bức ảnh lộ ra.
Điều đầu tiên mà Draco nhìn thấy là một đứa bé đang cưỡi trên cây chổi, mắt lục, tóc đen, cười khanh khách: Đó là Potter còn chưa đầy một tuổi! Tấm ảnh này hẳn là có ba mẹ Potter, nhưng hơn phân nửa đã bị xé đi… Ảnh chụp phía dưới là một phong thư, chỉ còn lại một nửa, có vẻ là mẹ Potter viết. Cuối cùng là một mảnh giấy, Draco dễ dàng nhận ra nét chữ của Snape: “Ta đã lấy đi một thứ. Để đền bù, một tin tức mà ta nghĩ ngươi rất cần: Chủ nhân đã ban cho Travers một phần thưởng quý giá.”
Harry đang ở bên cạnh hắn đã lấy ra thứ được bọc trong áo chùng phù thủy.
“Merlin.” Harry khó có thể tin mà nhìn thứ trong tay mình, “Đây là… Thanh kiếm Gryffindor.”