[DraHar] Lời Tuyên Thệ Với Chúa Cứu Thế - Avadale - Chương 57: Đốt cháy không trọn vẹn
- Trang Chủ
- [DraHar] Lời Tuyên Thệ Với Chúa Cứu Thế - Avadale
- Chương 57: Đốt cháy không trọn vẹn
Editor + beta: iamaanh
Warning: chương này có yếu tố 18+, mình không khuyến khích các bạn nhỏ đọc
Harry tìm thấy lại cảm giác thực tại đã mất từ lâu trong cái ôm thật chặt của Draco.
Cậu không còn là ý thức trôi nổi, không còn là linh hồn không nơi trở về, tay cậu có thể chạm vào chất liệu mềm mại của chăn lông, mắt cậu có thể nhìn thấy những trang trí màu bạc trên rèm giường, miệng cậu có thể phát ra giọng nói của chính cậu: “… Em đã trở về.”
“Em đã đi đâu thế?” Draco nắm lấy vai cậu thật chặt, nghẹn ngào hỏi, “Em muốn một mình đi đâu?”
Harry có hơi đau vì hành động của hắn — nhưng lúc này, một chút đau đớn là tốt, nó giúp Harry càng mau thức tỉnh, càng mau hoàn toàn điều khiển tri giác của mình — cậu cảm thấy mình đang ở trong một căn phòng ấm áp, với tiếng chuông cơ học nhẹ nhàng của chiếc đồng hồ cũ, mùi độc dược khó chịu bao quanh cậu… Harry tựa đầu vào Draco, và cảm thấy may mắn khi phát hiện bạn trai mình không bị vương mùi độc dược, hắn vẫn có mùi của khu rừng vân sam mà cậu thích.
“Đi một chuyến du lịch nhỏ đặc biệt.” Mặc dù cổ họng Harry đau như có một cái dùi cắm vào khi nói một câu dài như thế, nhưng cậu vẫn cố gắng diễn tả sự mất mát vô tận trước đó một cách nhẹ nhàng, “Tóm lại em còn sống. Em nhớ anh.”
Nhưng Draco vẫn không yên tâm. Slytherin kia nghiến răng nghiến lợi nói: “Harry James Potter, em là tên khốn kiếp.”
Yếu hầu Harry trượt lên xuống: “Tại sao — ưm.”
Cậu bị ấn lại trên gối, là Draco đã làm điều đó. Đôi đồng tử xám bạc của người kia vô tình trở nên quá u ám, giống như một vòng xoáy không ánh sáng… Harry bị hút vào đó, vào một cái ôm còn nồng nàn hơn trước… Draco hôn cậu một cách quyết tuyệt, như thể việc Harry tỉnh dậy vẫn chỉ là một giấc mơ sắp tan biến. Trên mặt số của đồng hồ để bàn, kim giờ và kim phút chồng lên nhau trong giây lát, sau đó kiên quyết tách ra và lao tới cuộc chạm trán tiếp theo, những đồ trang trí bằng bạc trên màn giường lắc lư va vào nhau, leng keng.
Harry bị đè ở trên giường, lần đầu tiên được hôn theo cách này. Một quả cầu lửa lấp đầy giữa môi và răng cậu, hừng hực thiêu đốt, dưỡng khí trong phổi cậu nhanh chóng cạn kiệt. Cậu muốn ôm lấy Draco, nhưng ngay khi cậu giơ cánh tay còn chưa hồi phục sức lực lên thì cổ tay đã bị nắm lấy và ấn trở lại chỗ cũ. Sau đó, cổ tay của cậu được vuốt ve một cách thô bạo, rồi cả cánh tay, bả vai, gương mặt; cổ áo cậu bị kéo ra, Draco ôm chặt lấy cậu, cái hôn hỗn loạn biến thành một hồi gió lốc, áp lực suốt một thế kỷ cuối cùng cũng bùng nổ như trận gió ngày tận thế… Khóe môi và cổ Harry đều bị cắn thành vết thương, còn có bên trên xương quai xanh, ngọn lửa ban đầu rời đi, thân thể Harry bắt đầu thức tỉnh một thứ khác, vừa không đúng lúc lại tự nhiên.
Harry bắt đầu thống hận cơ thể mình hồi phục không đủ mau, thân thể khuyết thiếu sức lực không thể biểu đạt đủ yêu cầu của cậu, cậu choáng váng, cũng không biết là do tình cảm mãnh liệu, hay là vì mình còn bệnh, cậu hít thở khó khăn sau một nụ hôn dài, nói đầy khó nhọc: “Draco, em muốn…”
Draco đột nhiên cầm nơi phía dưới đang nửa cương của cậu.
Không có bất cứ một pháp thuật nào có thể so sánh với khoảnh khắc thơm ngọt này, Harry nín thở như một con thú bị nắm lấy cổ. Tay Draco tay bắt đầu cử động, không hề dịu dàng, bàn tay khô ráo liên tiếp tạo thành kích thích đau đớn ở nơi mẫn cảm của Harry… Cậu bé sống sót ngã xuống nệm và dang rộng thân thể, để Draco một bên xoa bóp thứ ở giữa hai chân một bên hôn cậu, khiến hơi thở Harry trở nên không gấp gáp như một lọ độc dược không ổn định, cậu nắm lấy quần áo Draco, cảm thấy tất cả sức lực mà mình có được từ khi tỉnh lại đến giờ đều dồn hết về phía nơi đó, hoàn toàn cương cứng, chọc vào bàn tay Draco, che lại đôi mắt khi người con trai kia siết chặt bàn tay, và cậu bắn ra.
Không giống như nệm, gối, hay là bất cứ thứ gì mà một cậu trai trẻ có thể sử dụng để mua vui có thể mang đến cảm giác sung sướng được đến vậy, Harry đã bị nhấn chìm trong ngọn lửa thiêu đốt. Draco lại dồn toàn bộ trọng lượng lên cơ thể cậu, Harry cảm nhận được rõ ràng trong quần bạn trai cậu có thứ gì đó cứng rắn ép vào người người… tất cả những thứ khác đều không thể so sánh được với thứ cứng rắn đang cộm vào bắp đùi cậu. Tay Harry tay bị nắm lấy, bị kéo xuống và nhanh chóng ấn vào dương v*t đang căng cứng kia, như là cái mồi lửa thứ hai.
Trong phòng đã không còn đủ dưỡng khí để duy trì cho ngọn lửa của bọn họ, Harry cảm thấy ý thức mình như chậm lại, toàn bộ thế giới đều chậm lại… Không thể thở nổi. Thứ cứng rắn trước ngực Draco như nảy lên, giống như một trái tim nhỏ còn sống. Vết sẹo trên trán cậu nhwc nối. (Một tên Tử thần Thực tử lêu nghêu nói một cách lo lắng: “Rất xin lỗi chủ nhân. Sáng mai tôi sẽ đem nó đến đi Gringotts ngay.”) cậu cố đẩy Draco ra một chút, nhưng vẫn bị áp trở về chỗ cũ. Càng nhiều vuốt ve hơn. Hai kim của đồng hồ lại tương ngộ. Pháp lực thoải mái chảy vào cơ thể Harry, làm cơ thể và hơi thở cậu dần trở lại bình thường.
Draco không biết từ lúc nào đã đứng dậy, sắc mặt tái nhợt, trong tay nắm chặt đũa phép, hắn lại dùng một bùa chữa trị cho Harry, sau đó nhanh chóng rời đi mà không nói một lời.
Harry ngơ ngác nằm trên cái giường bừa bộn, chỉ mặc môt bộ đồ ngủ đứt cúc, hai chân dính bết và trên người có những vết cắn khó coi.
Cậu kéo chăn lông đắp lên người, lúc này mới nhận ra nơi mình đang ở thông qua tờ giấy quen thuộc bạc màu có hoa văn màu xanh lục trên tường: 12 Quảng trường Grimmauld. Những chiếc lá vàng mong manh treo trên cành cây ngoài cửa sổ, hiển nhiên mùa hè đã kết thúc thật lâu. Hiện tại đã là tháng mấy? Tháng chín? Hay là tháng mười?
Harry ngồi dậy, phát hiện đũa phép của mình được đặt ở đầu giường. Cây gỗ nhựa ruồi, lõi lông đuôi phượng hoàng, mười một tấc Anh, sau khi đánh lui Voldemort vẫn hoàn hảo không hư tổn gì.
Ngoài ra, trong phòng còn có dấu vết của pháp thuật, một lọ thủy tinh đã qua sử dụng đặt ở đầu giường, cùng mấy bình độc dược màu sắc khác nhau được xếp gọn gàng, Harry dùng ngón tay chạm vào nó, có hơi chột dạ khi suy đoán phiền phức mà mình tạo nên cho các bạn mình trong lúc hôn mê.
Lúc này, cửa phòng bật mở, Draco đã trở lại. Chỉ vài phút ngắn ngủi, cậu trai Slytherin này đã thay một cái áo sơ mi khác, chải tóc, cạo râu dưới cằm sạch sẽ, thứ duy nhất có thể chứng thực chuyện vừa rồi đã xảy ra là đũng quần hắn, vẫn cứ căng chặt, nhô lên thành một khối rất lớn.
“Thật xin lỗi.” Hắn theo thói quen định ngồi xuống bên mép giường Harry, những giữa đường lại ngưng, “Vừa rồi tôi — tôi không khống chế được.”
Harry tựa hồ lại nhìn thấy ngọn lửa đang thiêu đốt: “Cũng… Cũng không có gì.”
“Có lẽ em sẽ cảm thấy đây là tôi lấy cớ.” Draco lấy cái mề đay ra từ trong túi, nhìn nó với biểu cảm phức tạp, “Cũng phải mất một khoảng gian bọn tôi mới phát hiện, nó có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của con người, ai đeo nó sẽ trở nên tiêu cực, cáu kỉnh, tràn ngập những mặt trái cảm xúc, Weasley và Granger suýt chút nữa chia tay chỉ vì nó… thế nên sau đó chúng tôi quyết định thay phiên đeo, bởi vì không chắc là khi nào sẽ đột nhiên phải chuyển đi. Vừa rồi là tôi mang nó.”
Harry tiếp lấy cái mề đay, lẩm bẩm: “Thế là kẻ mà ai cũng biết là ai đấy đã chế tạo một cái Trường Sinh Linh Giá có thể làm dục vọng con người tăng vọt. Hắn thật là kỳ cục.”
“Không phải dục vọng!” Draco chật vật nói, “Là — chỉ là —”
Harry chớp mắt ngồi ở trên giường: “Vậy sửa lại đúng cho em đi.”
“Cái gì?”
“Ý em là,” Harry nhìn chằm chằm đầu gối của mình, “Nếu anh cảm thấy hành động vừa rồi của anh thật sự tồi tệ… Vậy sửa lại đi. Em còn rất hy vọng có ai nghênh đón em tỉnh lại.”
Bờ vai của cậu bị một bàn tay do dự chạm vào một chút.
Harry hỏi: “Nếu em vẫn không tỉnh, anh sẽ làm như thế nào?”
— Cậu bị ôm chặt lấy. Đúng thật là nhẹ nhàng hơn một chút, nhưng vẫn hơi mạnh bạo như vừa nãy.
Draco nói nhẹ nhàng: “Em nhất định sẽ tỉnh.”
Harry hỏi hắn: “Mặt trái cảm xúc của anh là gì?”
Lá cây ở ngoài cửa sổ lay động sàn sạt.
“… Đó là sợ hãi.” Draco nhắm mắt lại, “Tôi rất sợ em sẽ cứ vậy mà ngủ giấc ngủ ngàn thu. Tôi không thể suy nghĩ đến điều này. Quá ngắn ngủi… tôi hận việc tôi đã từng làm khiến em không vui.”
Harry thành thật nói: “Kỳ thật vừa rồi em khá thoải mái, chỉ là sau đó vết sẹo có hơi đau.”
“Vết sẹo?!” Biểu cảm Draco nghiêm túc lên, “Em hẳn là sớm nói cho tôi… Harry Potter, em biết không, có mấy lần tim em ngừng đập, thậm chí Belvina còn kêu bọn tôi từ bỏ.”
“Belvina?”
“Một bức tranh của một vị phu nhân ở nơi này.” Draco ra hiệu, “Tôi biết bà ấy đã từng là Lương y. Lúc ấy đã không còn cách nào khác, chỉ có thể mạo hiểm mang em về lại nơi này để bà ấy xem xem, so với đến St. Mungo bắt cóc một vị Lương y thì cách này tốt hơn nhiều.”
“Bắt cóc? Ý tưởng của Ron à?”
“Không, Granger đề nghị. Weasley phụ họa theo.” Draco cau mày nói, “Gryffindor đáng sợ!”
“Gryffindor đáng sợ cho dù phải làm tội phạm bắt cóc cũng sẽ không từ bỏ.” Harry gật đầu, “Như vậy, Slytherin đáng ghét thì sao?”
Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra: “Malfoy!”
Ron xuất hiện ở cửa, trước nhìn Draco đang ngồi ở mép giường, lại nhìn Harry đang khóa mình trong chăn lông, cuối cùng ánh mắt dừng trên cổ Harry, thong thả mà há to miệng.
“Merlin.” Nó nói một cách máy móc, rời khỏi phòng, đóng cửa lại.
Qua vài giây, giọng Hermione cũng vang lên ở ngoài cửa: “Ron, bồ đứng ở đây làm gì, Malfoy đâu?”
Ron nói khô cằn: “Harry tỉnh.”
“Dù cho Harry có tỉnh — Harry tỉnh!!!” Nắm cửa run lên một cách kỳ dị, “Sao lại không cho mình mở cửa, Ronald!”
Ron nôn nóng hô to: “Malfoy, mau mặc quần áo cho Harry! Bồ ấy nhất định sẽ đi vào đó!”
Hermione lớn giọng hô: “Alohomora!”
Cùng thời khắc đó, Draco nói chậm rì: “Slytherin đáng ghét sẽ vẫn luôn cố gắng, cho đến khi em tỉnh lại, hoặc là gã chết đi.”
Những thứ đồ trang trí màu bạc trên rèm giường chạm nhau kêu leng keng.