Đột Nhiên Được Lên Hashtag - Khúc Hạ - Chương 99: Ngoại truyện 1: Khúc Hạ và Chu Luân
- Trang Chủ
- Đột Nhiên Được Lên Hashtag - Khúc Hạ
- Chương 99: Ngoại truyện 1: Khúc Hạ và Chu Luân
Hôm nay Chu Luân lại bị dẫn tới chùa cúng bái. Nhân lúc bà Lan Chi không để ý, Chu Luân nhanh nhảu trốn đi chơi.
Khi ấy Chu Luân lên mười tuổi. Mặt tròn tròn, hai má còn núng nính thịt, cộng với dáng vẻ như ông cụ non làm nhiều người xuýt xoa, lén lút chụp ảnh cậu nhóc đẹp như tài tử này. Chu Luân ghét chuyện bị người khác chụp lén, bèn men theo con đường ít người đến cổng sau của chùa.
Vốn dĩ cậu nhóc định tìm một chỗ nào đó ngồi chơi, nhưng lại có một cục bột nhỏ lọt vô tầm mắt hắn.
Một nhóc con tầm bốn tuổi, nhỏ xíu trắng nõn đang ngậm ngón tay của mình. Đôi mắt to tròn lúng liếng của nhóc đang nhìn chằm chằm mấy cây kẹo bông gòn, trông có vẻ thèm thuồng. Mà nhóc con ấy chính là Khúc Hạ.
Con cái nhà ai để rơi rớt thế này. Chu Luân thầm nghĩ.
Không biết ai nhập hay xui khiến Chu Luân bước đến gần chỗ Khúc Hạ.
“Nhóc muốn ăn kẹo bông gòn hả?” Chợt có giọng nói vang bên tai mình, Khúc Hạ giật mình một cái, ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt xinh đẹp của mình nhìn Chu Luân.
Khúc Hạ bé xíu, lại muốn ngồi bồn hoa cao cao dành cho người lớn. Cậu nhóc muốn leo lên nhưng mãi vẫn không làm được. Chu Luân thấy cái mông bánh bao cứ lúc la lúc lắc trước mặt mình mà thấy ghét. Chu Luân đành giơ hai tay, bế phốc Khúc Hạ lên.
Khúc Hạ ngồi thành công, thích thú cười hì hì.
Hai cái chân nhỏ của nhóc đung đưa. Vì nhóc mặc quần short nên đầu gối hồng hồng, cái chân trắng nõn nhiều thịt đung đưa làm Chu Luân nhìn mãi không thôi. Khúc Hạ rất ngoan, còn chia kẹo bông gòn cho anh trai mua cho mình nhưng Chu Luân lắc đầu không ăn. Chu Luân chống cằm, ngắm nhìn bé con đang gặm kẹo ở bên cạnh.
Hàng mi cong vút. Đôi mắt to như chứa cả sao trời trong đó, rất sáng. Má bánh bao ửng hồng. Cái miệng chúm chím chu ra rất đáng yêu. Đó là những gì Chu Luân nhận xét về Khúc Hạ.
“Bé con, em tên gì?” Chu Luân hỏi.
“Em tên là Hẹ.”
Tên xấu vậy?
“Anh tên gì dạ? Anh đẹp quá à.” Khúc Hạ nghiêng nghiêng đầu ngắm Chu Luân: “Đẹp giống mấy chú diễn trên tivi mẹ em hay coi á.”
Chu Luân được người ta khen nhiều rồi, nhưng lần đầu được một bé con xinh đẹp khen, Chu Luân cảm thấy ngượng ngùng, xấu hổ.
“Anh tên Luân.”
“Lăng.” Khúc Hạ bập bẹ nói theo.
“Chu môi ra, Luân.”
“Lăn.”
“Anh Lẳng.” Khúc Hạ tập nói theo, nhưng hình như không phát âm được vần “uâ”. Chu Luân tức á.
“Anh Lả muốn nghe em hát không? Em hát hay lúm ó.” Khúc Hạ đắc ý, đung đưa chân mạnh hơn.
Chu Luân gật đầu. Khúc Hạ ngân nga một khúc nhạc thiếu nhi thịnh hành thời bấy giờ. Mấy người lớn đi ngang nghe bé con đang hát ngân nga cũng dừng lại nghe rồi cười khúc khích, thầm khen bé con nhà ai đáng yêu thế.
Nhưng ngặt nỗi anh trai bé con ngồi cạnh trừng mắt như ông cụ non nên người lớn cũng không tiện lại gần trêu ghẹo Khúc Hạ. Nhỡ bé con khóc lóc rồi phụ huynh hai bé ở gần đây chạy lại, thành ra hiểu lầm mọi chuyện không hay lắm.
Giọng hát của Khúc Hạ rất ngọt. Chu Luân nhìn ra Khúc Hạ có năng khiếu về ca hát lắm.
“Em có muốn làm ca sĩ không?”
“Ca chĩ là gì dạ?” Khúc Hạ ngây ngô hỏi.
“Là mấy cô mấy chú đứng hát trong tivi đó. Anh làm diễn viên, em làm ca sĩ. Chịu không?”
“Dạ chịu. Anh Lảng làm diễn diên cho em coi.”
Chu Luân nhịn không được xoa đầu cậu một cái. Khúc Hạ nghiêng đầu qua cho Chu Luân xoa xoa, tựa như một con mèo nhỏ.
“Tay anh Lảng rất thoải mái. Giống tay mẹ em. Em thích được anh Lảng xoa đầu.”
Chu Luân nhếch môi, chọc ghẹo bé con: “Em ăn kẹo anh mua, còn bắt anh xoa đầu em. Nhóc con, em bắt nạt anh.”
Khúc Hạ chớp mắt, hàng mi run run: “Không có…” Bé con rất thông minh, biết mình nhận quà thì phải cảm ơn. Nhưng bé chia kẹo bông gòn cho anh trai xinh đẹp này rồi, tại anh ấy không nhận thôi.
Bé con nghĩ ra được một cách, lập tức rướn cổ hôn một cái lên má Chu Luân.
“Em thương anh Lỏn, hổng có bắt nạt anh Lỏn.”
Chu Luân như bị ai đó điểm huyệt, toàn thân cứng đờ, hai má dần nóng lên, tựa như chỗ đó vừa có nước sôi chảy qua.
Chu Luân cảm giác nghe được tiếng tim đập thình thịch rất to của mình. Trong vô thức, Chu Luân tự hỏi nếu mình và bé con này sống chung một nhà sẽ như thế nào.
“A, mẹ!” Chợt Khúc Hạ nhìn thấy một người phụ nữ tóc xoăn dài đi đằng xa, Khúc Hạ phấn khích vẫy tay.
Chu Luân nghe tiếng của Khúc Hạ, tâm trí dần trở về thực tại.
Mẹ Khúc Hạ cuống cuồng chạy tới: “Ôi trời, cục bột, sao con chạy tuốt ra đây rồi? Làm mẹ sợ quá chừng. Con có té không? Có trầy xước gì không?”
Mẹ nhóc cuống cuồng kiểm tra tay chân cậu, thấy không có vết thương gì nên thở phào một hơi. Khúc Hạ đắc ý chỉ Chu Luân: “Anh Lẻ mua kẹo cho con ăn đó. Con ngồi với anh Lẻ, hổng có chạy lung tung.”
Mẹ nhóc rối rít cảm ơn Chu Luân, còn hỏi bố mẹ cậu nhóc đâu. Chu Luân nói dối là họ chỉ ở gần đây. Mẹ Chu Luân móc ví ra, định trả tiền cho cậu: “Con có ít tiền ăn vặt thôi mà phải mua kẹo cho cục bột rồi. Cái này dì gửi con.”
“Dạ không cần đâu dì. Nhà con giàu, tiền xài không hết, mua có cây kẹo thôi, cũng không hết tiền xài.”
Mẹ Khúc Hạ: “…” Nhóc con nhà ai mà kiêu ngạo thế?
Do Chu Luân không nhận tiền, mua kẹo hay bánh thì không chịu nhận nên mẹ của Khúc Hạ cũng không cưỡng ép trả tiền cho Chu Luân nữa. Nhìn dáng vẻ và quần áo của Chu Luân mặc thì quả thật đây là cậu ấm nhà giàu hàng thật giá thật.
Mẹ Khúc Hạ đã cúng bái xong nên dẫn Khúc Hạ ra về. Khúc Hạ vẫy tay chào tạm biệt Chu Luân: “Anh Lỏn, tạm biệt!”
Sau đó cậu được mẹ dắt tay tung tăng ra về. Chu Luân nhìn theo Khúc Hạ, cũng không biết cơ duyên nào sẽ gặp lại bé con này đây.
Không bao lâu sau, vệ sĩ chạy tới: “Cậu út, cậu chạy đi đâu mà ra tuốt tận đây vậy?”
Chu Luân bị vệ sĩ dẫn trở về chùa. Từ xa, Chu Luân trông thấy bà Lan Chi đang nói chuyện với sư thầy thì dõng dạc nói to: “Mẹ! Hình như con bê đê rồi.”
Bà Lan Chi giật mình: “Con đang nói cái gì vậy?”
Sư thầy chỉ nhìn Chu Luân một cái rồi bình tĩnh nhắm mắt lại: “Mô Phật.”
Ngày hôm đó, Chu Luân dõng dạc come out trước mặt sư thầy và… Quan Âm Bồ Tát.