Động Xuân Tâm - Cố Liễu Chi - Chương 97
Một, trị Thẩm Thị Nguyên Sách tội thí quân.
Y theo luật pháp Đại Diệp, kẻ mưu nghịch phải trảm, cũng tội liên đới tam tộc, phụ tử phải chết, mẹ con thê thiếp, huynh đệ tỷ muội, tổ tôn cùng bộ khúc, của cải, điền trạch bị tịch thu nhập quan, bá thúc phụ, nhi tử huynh đệ phải lưu đày ba ngàn dặm.
Thẩm thị môn nhân thưa thớt, vị hôn thê của người này vào năm Hưng Võ thứ mười hai cũng đã giải trừ hôn khế, trong vòng tam tộc chỉ còn lại một mẫu thân, cùng với tôi tớ gia đinh trong Thẩm phủ Trường An, Thẩm phủ Hà Tây y luật luận xử, răn đe cảnh cáo. Lại vì trên dưới Thẩm thị không có ai tham dự mưu nghịch, nên Huyền Sách Quân không bị liên lụy, do Mục thị tạm lãnh, vẫn như cũ đóng giữ Hà Tây.
Thứ hai, tân đế liền ngưng hẳn chuyện hoà thân giữa Đại Diệp cùng Tây La, tiến hành bàn bạc đàm phán với Tây La.
Tân đế phản đối sách lược của tiên đế lúc sinh thời, muốn lấy chính sách thương mậu hai bên cùng có lợi để giao hảo cùng Tây La.
Lão vương Tây La đau đớn vì mất con thứ, nhưng do mầm hoạ hòa thân cũng từ nhị vương tử Tây La mà ra, nên không thể truy cứu Đại Diệp, thêm tuổi tác đã cao, không còn sức lực nữa, nên đã lệnh cho đại vương tử Tây La thay mình nhiếp chính.
Đại vương tử Tây La vốn đã có ý thân cận, học tập Trung Nguyên để làm nước nhà phồn vinh hơn, nguyện tiếp nhận đàm phán hoà bình với tân đế Đại Diệp, cùng Đại Diệp kết minh, đạt thành thắng lợi cho đôi bên.
Phong ba bão táp mở màn với chuyện Đại Diệp cùng Tây La hòa thân, đến đây chính thức kết thúc.
Khi hết thảy đều trần ai lạc định, thế nhân nhắc đến Hưng Võ Đế, có người biểu dương vị hoàng đế thời trẻ khi tại vị đã chấn hưng vũ lực Đại Diệp, cũng có người án vị hoàng đế này lúc tuổi già đánh mất sơ tâm, hy sinh nữ nhi công thần đổi lấy hoà bình, nghi kỵ võ thần, có thể nói, thành cũng hưng võ, bại cũng hưng võ.
Luận đến Thẩm Nguyên Sách, trên dưới triều đình tuy không biết cụ thể chân tướng chuyện xảy ra ngày hôm đó, nhưng cũng đoán được chuyến đi đó của Thẩm Nguyên Sách một mình về Trường An, thật sự là đi dự Hồng Môn Yến. Cái gọi là hành thích vua hoặc là bất đắc dĩ tự vệ hay là giết ngược, đều là ngã xuống vì Đại Diệp, ai cũng bóp cổ tay thở dài cho thiếu niên danh tướng.
Nghe nói một tháng sau khi Thẩm Nguyên Sách chết, Vĩnh Doanh công chúa dâng thư tự thỉnh huỷ bỏ phong hào công chúa, chỉ còn danh quận chúa, từ đây định cư ở Hà Tây, được tân đế đáp ứng.
– ——
Khương Trĩ Y đứng trong đình viện, nhìn từng gương mặt quen thuộc đang bận rộn trong phủ, lộ ra ý cười an tâm.
Tân đế kê biên tài sản Thẩm phủ ở Hà Tây cùng với Trường An đều chỉ là làm cho có lệ, kỳ thật đã cho người treo đầu dê bán thịt chó, Thẩm phu nhân cùng Thanh Tùng hiện giờ đang trên đường đến Hà Tây, tôi tớ gia đinh còn lại trong Thẩm phủ ở Trường An bên kia đều không phải là thân tín, nên đều thả ra ngoài, Thẩm phủ ở Hà Tây này mới có nhiều người tâm phúc, tất cả đều chuyển đến Dao Quang viên.
Khương Trĩ Y dẫn theo tỳ nữ kiểm kê xong từng cái lễ vật từ phương xa đưa tới, dọn vào trong nhà mới của mình, sau đó một mình cùng Kinh Chập đi vào thư phòng, ngồi ở bên cửa sổ bắt đầu mở ra thư tín và lễ vật gửi đến.
Phong thư đầu tiên là của cữu cữu, cữu cữu vẫn là báo bình an cho nàng như cũ, nói trong nhà mọi việc đều tốt, chỉ là Chung thị hiện giờ không thể chống đỡ được vị trí chủ mẫu nữa, hai người đã quyết ý hòa li, mà Hứa thị không muốn đánh vỡ quy củ, lấy thiếp thượng vị, cho nên đề nghị hắn nghênh thú tân thê, cữu cữu hỏi, nàng thấy cái đề nghị này như thế nào.
“Như vậy cũng tốt,” Khương Trĩ Y nói chuyện với Kinh Chập đứng bên cạnh, “Hầu môn cũng phải có đương gia chủ mẫu, Hứa di nương tuy là người tốt, hành xử không thể bắt bẻ, nhưng nếu đỡ thiếp thượng vị thì sẽ có tổn hại cho con đường làm quan của cậu, cả hầu phủ cũng sẽ bị người ta coi thường.”
Kinh Chập cười nói: “Quận chúa hiện giờ quả thật là người làm đương gia, suy xét càng thêm chu toàn, theo nô tỳ thấy, quận chúa khi hồi âm nhớ nhắc nhở hầu gia lúc nào chọn tân nhân, chú ý phẩm hạnh đối phương, chớ lại bước vào vết xe đổ của Chung thị là được.”
Khương Trĩ Y âm thầm chấp nhận gật gật đầu, bỏ thư tín của cữu cữu xuống, lại mở ra phong thư thứ hai, là từ Bùi Tuyết Thanh, vừa xem vừa nói cùng Kinh Chập: “Tuyết Thanh a tỷ nói, năm trước khi huynh trưởng tỷ ấy quyết tâm nhập sĩ xong, trong lòng tỷ ấy cũng có sở cảm, quyết định mở một y quán ở thành Trường An, trù bị đến nay, y quán đã dựng xong rồi.”
“Xem ra Bùi cô nương sau khi chính tay đâm kẻ thù, là thật sự tỉnh lại.”
Khương Trĩ Y khẽ chớp chớp mắt: “Nhưng mà Tuyết Thanh a tỷ sau này có lẽ sẽ không gả chồng quá.”
“Có lẽ vậy, nữ tử cũng đâu phải là nhất định phải gả chồng.”
Khương Trĩ Y nghe trong lời Kinh Chập có điều ẩn ý. Trước đây Kinh Chập dưỡng thương ở y quán huyện Trịnh cũng có cùng một vị học đồ xem nhau vừa mắt, sau này vì nàng ấy bôn ba lui tới giữa Hà Tây Trường An, nên đoạn nhân duyên đó liền gác lại. Hiện giờ yên ổn rồi, Khương Trĩ Y vốn muốn thay Kinh Chập làm chủ việc hôn sự này, nhưng Kinh Chập không muốn rời nàng đi Trường An, cũng không muốn đối phương vứt gia bỏ nghiệp tới Hà Tây, liền kết thúc với đối phương.
“Tương lai còn dài, có lẽ có thể gặp gỡ người mới, nếu lại gặp lương nhân, xuất giá cũng rất tốt, nếu chưa gặp, có thể làm chuyện mình thích cũng tốt mà.” Khương Trĩ Y nói, xếp thư Bùi Tuyết Thanh lại, lại mở ra thư từ Bảo Gia.
Bảo Gia a tỷ trước sau như một, vẫn lời ít mà ý nhiều, nói nàng ấy đưa lễ tới Hà Tây trước, còn người thì trễ một chút cũng đến Hà Tây. Cái thành Trường An này ở không còn thú vị, trai lơ trong phủ công chúa cũng chả còn thấy hứng thú, nên đều thả đi ra ngoài hết, hiện giờ không có gì làm, không bằng tới Hà Tây giải sầu.
Khương Trĩ Y cười cười đọc xuống, cách hai ngàn dặm đều nghe được tiếng Bảo Gia a tỷ gảy bàn tính nha.
“Bùi Tử Tống nói, từ năm trước khi ta bỏ ra hết gia tài trợ cấp bá tánh Hạnh Dương, thì ở Hạnh Dương ta chính là nữ Bồ Tát sống á nha.” Khương Trĩ Y đọc tin lại trêu ghẹo Kinh Chập, “Nói cái gì đâu ấy, gia tài nhà ta còn chưa hết đâu, bao nhiêu đó có là gì, chúng ta quay đầu lại kiểm kê một chút, sản nghiệp tại Trường An hiện giờ cũng không quá tiện xử lý, không bằng bán hết của cải lấy tiền mặt, sau đó đến Hà Tây đặt mua sản nghiệp mới vậy.”
Khương Trĩ Y tiếp tục xem tin, lại nhìn thấy Bùi Tử Tống nói Hạnh Dương hiện giờ đã là khôi phục sinh cơ, bá tánh đã phong cho Tam Thất bọn họ cái danh 101 anh hùng Huyền Sách Quân.
Khương Trĩ Y đưa mắt nhìn về hướng Đông Nam thất thần một lát, lẩm bẩm nói: “Chờ an ổn một chút, đi Hạnh Dương thăm Tam Thất bọn họ, mời bọn họ uống ly rượu mừng đi.”
Sau khi cẩn thận cất bốn phong thư đi, Khương Trĩ Y ngồi ở trước cửa sổ, nâng má nhìn cảnh xuân tươi đẹp bên ngoài.
Trong bốn phong thư đều nói những chuyện khác nhau, nhưng điểm tương đồng duy nhất, là chưa từng có ai hỏi đến Nguyên Sách.
Bọn họ cố tình không đề cập tới, có lẽ là không muốn làm nàng thương tâm, lại có lẽ là bọn họ đã mơ hồ suy đoán ra chân tướng, biết không nói đến mới là bình an.
Trước khi đi, Nguyên Sách có nói qua kế hoạch của hắn với nàng, Khương Trĩ Y đoán được Tề Duyên phái thủ hạ làm thế thân cho Nguyên Sách, nhưng một trận ác chiến như thế, Nguyên Sách nhất định cũng bị thương, nếu không lấy cước trình hắn ra roi thúc ngựa, sẽ không trì hoãn thời gian đến nay.
Lúc ấy Nguyên Sách đi Trường An, dù chưa mang theo một binh một tốt, nhưng kỳ thật có Lý Từ Phong lẳng lặng theo sau. Có Lý Từ Phong ở đó,thương thế của hắn hẳn là có thể được băng bó tốt nhất.
Thật sự rất muốn nhìn thấy hắn liền nha, muốn an ủi những vết sẹo mới của hắn nữa.
Khương Trĩ Y nghĩ nghĩ, lấy từ trong tráp một bên một ra một tờ giấy viết thư.
Là mật tin báo bình an thu được từ Nguyên Sách hồi tháng giêng, không phải dùng bút tích của Thẩm Nguyên Sách, mà là bút tích của chính Nguyên Sách, chỉ viết một câu ——
“Trên đường ruộng hoa nở, đang chậm rãi trở về.”
Khương Trĩ Y nâng mắt lên, nhìn cây hoa hạnh tươi tốt bên ngoài cửa sổ, cả cây đều phủ một lớp hoa trắng như tuyết um tùm, khẽ toả hương thoang thoảng trong đình viện.
Hoa đều đã nở rồi, khi nào hắn trở về đây?
Đang căng má rầu rĩ suy nghĩ, trước mắt bỗng nhiên có bóng một mũi tên hiện lên, mũi tên như sao băng phá không, nháy mắt tiếp theo liền ‘xoạc’ một tiếng, cắm sâu ba phân vào thân cây.
Một trời hoa hạnh trắng trên cây bị mũi tên đánh động nên ào ào rơi xuống, gió xuân thổi thốc lên từng luồng hoa hạnh như mưa bay đầy trời.
Khương Trĩ Y chậm rãi ngồi dậy, ngơ ngác nhìn một màn quen thuộc, trái tim cũng giống như cây cổ thụ kia, bị mũi tên làm chấn động đến nhảy lên thình thịch.
Mang theo vài phần do dự gần hương tình khiếp, Khương Trĩ Y chậm rãi đứng lên từ chỗ cửa sổ, từng bước một đi ra ngoài.
Đình viện, thiếu niên một áo đỏ đón gió mà đứng, vạt áo bay bay, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy nàng, liền buông cung trong lòng bàn tay xuống, cong khóe môi lên, mở rộng hai tay về phía nàng.
Đại hôn ngày ấy, nàng nói hắn mặc đồ đỏ đẹp.
Khương Trĩ Y trong nháy mắt lệ nóng doanh tròng, kéo váy chạy như điên về phía hắn, tà váy bay bay trong gió, người liền đâm sầm vào trong lòng ngực hắn.
Nguyên Sách xiết chặt cánh tay ôm lấy nàng, nhắm mắt lại, cằm nhẹ nhàng cọ cọ đỉnh đầu nàng, giống như đang cảm thụ nàng thật sự ở đây: “Đã trở lại, về sau là chỉ còn là Nguyên Sách của một mình nàng.”
Khương Trĩ Y ôm chặt lấy eo hắn, nghe nhịp tim đập đầy sức sống tiếng của hắn, ngửi hơi thở làm người an tâm của hắn, nhắm mắt lại: “Là Nguyên Sách của một mình ta.”
Ôm nhau một lúc lâu, bỗng nhiên một tiếng bước chân vang lên, Cốc Vũ ôm một cái hộp gỗ con đi đến: “Quận chúa, cô gia, có đồ từ trong cung Trường An tới, không biết khi nào là lễ tân gia của Thánh Thượng đưa cho quận chúa hay không.”
Hai người cùng nhau mở mắt ra.
Nguyên Sách nheo đôi mắt nguy hiểm lại, cắn răng nói từng chữ: “Ta hình như còn chưa chết mà?”
Khương Trĩ Y liền nghẹn, nhẹ nhàng cào hắn một chút, bảo hắn bớt nói mấy chuyện không may mắn đi, rồi quay đầu lại hỏi Cốc Vũ: “Cái gì vậy?”
Cốc Vũ mắt thấy hai người gắn bó keo sơn ôm nhau, một phân một hào cũng không chịu tách ra, ngay cả lễ vật của Thánh Thượng tới cũng không hề có ý bớt chút thời gian đi xem, liền đi lên trước tới, mở cái hộp ra cho bọn họ.
Một chiếc mũ chiến đấu màu đen vàng có cấu tạo như mũ tướng quân liền đập vào mắt, trên mũ chiến đấu còn có gắn một miếng giáp, khi thả xuống vừa lúc che khuất gương mặt.
Đây không phải là cho nàng, mà là cho Nguyên Sách.
Nguyên Sách hiện giờ không thể lấy gương mặt này vào Huyền Sách Quân, đây là ám chỉ của Tề Duyên, ý nói Nguyên Sách có thể đổi một thân phận khác về làm tướng quân của hắn.
Nhưng mà Tề Duyên không biết, Nguyên Sách ở trong Huyền Sách Quân vốn dĩ đã có một thân phận mang mặt nạ khác.
Tám năm trong kiếp thám báo đã tích cóp cho hắn nhiều uy vọng, hai chữ ‘Gai Trúc’ trong lòng mỗi một binh lính Huyền Sách Quân cũng chiếm phân lượng không thua “Thẩm Thiếu tướng quân”.
Khương Trĩ Y vừa nghĩ đến đây, chợt nghe trên đỉnh đầu tiếng Nguyên Sách nhẹ nhàng ‘chậc’ một tiếng: “Không nhận, trả về, đánh trận mười năm vừa mới nghỉ ngày đầu tiên, có thể có mắt nhìn chút được hay không?”
Nói xong khom người bế chặn ngang Khương Trĩ Y lên một phen.
Khương Trĩ Y kinh hô, ôm lấy cổ hắn, được hắn một đường vững vàng ôm đi về hướng phòng ngủ: “…… Làm cái gì vậy?”
Nguyên Sách cúi đầu nhìn người trong lòng ngực cười cười: “Làm quận mã của nàng.”