Động Xuân Tâm - Cố Liễu Chi - Chương 91
Làn khói trong chén trà giống như sương mù bao quanh mờ mịt trước mắt, làm người nhìn không thấy rõ.
Hôm qua sau khi nàng từ Thái Thanh Quan trở về, ban đêm đã nhận được lời nhắn của Tuyết Thanh a tỷ cho người truyền đến, nói Bùi tướng quốc theo lời triệu vào cung, tham dự thương thảo chuyện hòa thân, vài vị trọng thần hơn phân nửa là phản đối, Đại Diệp hẳn sẽ không đáp ứng hòa thân.
Nghe tin tức từ Tuyết Thanh a tỷ xong, nàng cũng bình tĩnh lại, trằn trọc một đêm, nói cho bản thân mình đừng dễ dàng tin tưởng phong thư tay kia.
Hôm qua trước khi rời khỏi, nàng đã hỏi thăm Kiến Vi thiên sư hiện nay đang ở nơi nào, Trương đạo trưởng lại nói Kiến Vi thiên sư dám sửa thiên mệnh, thọ nguyên đã hết, mùa Đông năm trước liền đi về cõi tiên.
Không thấy được bản thân Kiến Vi thiên sư, chỉ bằng một phong thư tay như vậy, trọng sinh, biết trước hậu sự, chuyện hoang đường ly kỳ như vậy, nàng dựa vào cái gì tin tưởng ngay được?
Lại nói, cái kết cục kia vốn dĩ cũng nói không thông, nếu mãi đến khi Nguyên Sách tử nạn, nàng mới biết được hắn không phải Thẩm Nguyên Sách, như vậy thì những ngày tháng nàng hiểu lầm hắn là Thẩm Nguyên Sách, chắc chắn không có khả năng cho hắn một phân sắc mặt tốt, vậy vì sao hắn vì một người như vậy mà bỏ vũ khí đầu hàng?
Vạn nhất phong thư tay này là có người muốn châm ngòi ly gián, muốn làm nàng tự loạn trận tuyến đầu thì sao?
Thiên tử tuyên triệu nàng nhập điện, chưa mở miệng tỏ thái độ, giờ phút này vẫn còn là cơ hội cho nàng chu toàn. Nếu nàng có được tin tức trước tiên, có thể có thời gian ấp ủ lý do thoái thác, phải cố gắng nắm chặt lấy cơ hội.
Ở trên long toạ đầu kia, Hưng Võ Đế tinh thần không tốt, sắc mặt hơi vàng vọt, ánh mắt đục ngầu như mây mù che phủ, từ sau khi nàng tiến vào điện tới hiện tại, vẫn luôn nhắm hai mắt, tay che lấy trán.
Sau một lúc lâu qua đi, Hưng Võ Đế rốt cuộc mở miệng, xoa xoa thái dương: “Ngươi cũng biết vì sao Hoàng bá bá tuyên triệu ngươi vào cung?”
Khương Trĩ Y áp xuống thẩm thỏm trong lòng, nâng mắt lên: “Trĩ Y có nghe nói.”
Ngày hôm trước Thiên tử nhận được thư của Tây La, các vị trọng thần cũng được tin tức trước một bước, sáng nay khi triều hội, việc này cũng được Hồng Lư Tự thượng tấu, chính thức đưa lên tới triều đình thương thảo, mọi người đều đã biết, cũng đỡ phải cho nàng phải diễn một hồi kinh hoảng thất thố trước mặt hoàng thượng.
Hưng Võ Đế mở to mắt nhìn lại đây, làm như ngoài ý muốn với sự bình tĩnh của nàng: “Hoàng bá bá ở chỗ này phát sầu, nha đầu này thật ra lại không chút hoang mang, không lo lắng một chút nào sao?”
“Ta có cái gì phải lo lắng? Có Hoàng bá bá bảo hộ ta mà, Hoàng bá bá cũng không thể nào đáp ứng bọn họ!” Khương Trĩ Y giơ cằm lên.
Đôi mắt Hưng Võ Đế híp lại: “Ngươi cũng hiểu tâm tư của trẫm sao?”
“Đương nhiên, hơn nửa năm trước, tại nội điện này, lúc ấy ta muốn đi theo Thẩm Thiếu tướng quân cùng đi Hà Tây, Hoàng bá bá còn không đồng ý mà, nói ta từ nhỏ sinh ra ở Trường An, lớn lên ở Trường An, nếu đi Hà Tây ở làm sao quen được? Tây La kia còn xa hơn cả Hà Tây, khí hậu còn rét lạnh khô khốc hơn, Hoàng bá bá ngay cả Hà Tây còn không nỡ để ta đi, càng đừng nói là gả đến tận cái nơi như Tây La vậy, lại còn gả cho một người lớn tuổi hơn cả a cha của ta!”
“…… Nhưng mà Trĩ Y xác thật là làm cho Hoàng bá bá thêm phiền toái, còn phải nhờ Hoàng bá bá giải thích cùng mấy người Tây La là ta đã đính hôn, sắp sửa phải xuất giá rồi.”
Một cô nương chưa xuất các, đối diện với thiên tử, có thể đánh đòn phủ đầu như vậy, cũng đã rất thông tuệ, gan dạ sáng suốt hơn người, đáng tiếc ——
Hưng Võ Đế bình tĩnh nhìn Khương Trĩ Y trong chốc lát, dời mắt đi, thở dài một tiếng: “Đúng vậy, Hoàng bá bá đương nhiên không nỡ, lại nói, làm gì có đạo lý mang một quận chúa đã đính hôn đưa ra đi hòa thân chứ, nhưng nếu cứ lấy ‘ ngươi đã đính hôn ‘ ra làm lý do cự tuyệt Tây La, liền có nghĩa là Đại Diệp ta không phải là không muốn hòa thân giao hảo, chỉ là người được chọn không thích hợp, vậy khi đó nếu như Tây La lại đổi đi cầu thú một vị công chúa chưa từng đính hôn, thí dụ như cầu thú đến Bảo Gia a tỷ của ngươi, trẫm liền không còn lý do cự tuyệt…… Vậy thì phải làm như thế nào?”
“Nếu đến lúc đó trẫm lại cự tuyệt, liền thành ra lấy hết cớ này đến cớ khác, vừa tổn hại quốc uy Đại Diệp ta, lại làm cho Tây La cảm thấy Đại Diệp ta có ý trêu chọc, hai bang rất có thể tái khởi chiến sự. Hoàng bá bá nghe nói, ngươi ở Hạnh Dương cũng đã trải qua không ít, hẳn là hiểu rõ băn khoăn của Hoàng bá bá, Huyền Sách Quân mới vừa trải qua ba năm chiến sự với phía bắc, lần này lại mới bình định phản loạn, trẫm thật không đành lòng thấy bọn họ tiếp tục trở lên chiến trường, tiếp tục hy sinh, hoà bình rất quý báu, tánh mạng ai mà không phải tánh mạng đâu……”
Những lý do thoái thác Khương Trĩ Y đã chuẩn bị sẵn giống như bị nghẹn ở yết hầu, nói không ra nửa câu.
“Trẫm là Hoàng bá bá của ngươi, cũng là phụ mẫu của cả thiên hạ thương sinh, lúc trước Đức Thanh công chúa gả đi Tây La hòa thân mười mấy năm, đã gắn bó hoà bình hai nước mười mấy năm, nếu trẫm làm tội nhân đánh vỡ hoà bình này, thật là không còn mặt mũi nhìn con dân thiên hạ, nhưng nếu trẫm cứ như vậy mà đưa ngươi ra đi, cũng không còn mặt mũi đối với phụ thân ngươi, không còn mặt mũi đối với Thẩm gia,” Hưng Võ Đế xoa xoa giữa mày mỏi mệt nói, “Có lẽ là trẫm già rồi, vô dụng, nghĩ tới nghĩ lui vậy mà không có được một phương pháp song toàn, Trĩ Y từ trước đến nay thông tuệ, có thể giúp Hoàng bá bá giải ưu?”
…… Đương nhiên là có phương pháp song toàn, đó là đừng để Hoàng bá bá nàng mở miệng làm ác nhân, nên phải do nàng chủ động đáp ứng cửa hòa thân này, vì quân phân ưu, vì nước giải nạn.
Khương Trĩ Y lại lần nữa nhìn về phía ly trà đã lạnh ngắt trong lòng bàn tay, hơi nóng đã tan đi, tâm ý thiên tử đã rõ ràng.
“Thôi, Hoàng bá bá lại ngẫm lại, ngươi cũng giúp Hoàng bá bá ngẫm lại, đi về trước đi.” Hưng Võ Đế vẫy vẫy tay.
Khương Trĩ Y gác chung trà xuống, đứng dậy hành lễ, một lời chưa nói mà lui xuống.
Nội điện, Hưng Võ Đế nhìn theo bóng dáng Khương Trĩ Y, đợi khi người biến mất ở cuối hành lang cung cấm, thở dài lắc lắc đầu: “Nha đầu ta nhìn từ nhỏ đến lớn, trẫm làm sao muốn nó đi con đường này, nhưng đây lại là con đường do chính nó lựa chọn……”
Nội thị thay Hưng Võ Đế rót một chén trà nhỏ: “Bệ hạ cũng khó xử, sau khi quận chúa trở về, chắc chắn sẽ suy nghĩ cẩn thận, biết bệ hạ dụng tâm lương khổ.”
“Cái gì dụng tâm lương khổ?” Một giọng nữ cười lạnh bỗng nhiên vang lên từ ngoài điện.
Nội thị kinh ngạc giật mình, vừa định răn dạy thị vệ thủ điện, vừa giơ mắt thấy là Bảo Gia công chúa, lại nhìn thấy thị vệ đi theo phía sau đầy mặt khó xử, lập tức im miệng.
Hưng Võ Đế nhìn thị vệ phất tay ý bảo lui ra đi, giương mắt nhìn về phía Bảo Gia.
Bảo Gia bước qua ngạch cửa, đi vào trong điện: “Phụ hoàng dụng tâm lương khổ, chính là lấy tiền đồ a tỷ của nàng ấy, lấy tánh mạng Huyền Sách Quân, lấy đại nghĩa của Đức Thanh thanh công chúa để bắt ép nàng ấy sao?”
“Phụ hoàng dụng tâm lương khổ, chính là rõ ràng quyết định hy sinh nàng, lại còn muốn nàng chủ động đứng ra trước người trong thiên hạ, biểu thị mình tự nguyện, để tiện lấp kín miệng dân chúng lên án quyết nghị của ngài?”
“Phụ hoàng dụng tâm lương khổ như thế, không biết Ninh Quốc công ở trên trời có linh thiêng, có hối hận vì năm đó liều chết bảo vệ ngài hồi kinh hay không! Không biết đêm khuya ngài nằm mộng, có từng lương tâm khó an hay chưa!”
Nội thị sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, liều mạng đưa mắt ra hiệu chi Bảo Gia.
Hưng Võ Đế sắc mặt xanh mét mà nhìn chằm chằm Bảo Gia, ngực phập phồng ho khan lên. Nội thị vội vàng đi vỗ vỗ lưng hắn.
“…… Trẫm vì người trong thiên hạ, mưu cầu hoà bình, giữ tánh mạng tướng sĩ biên quan, có gì sai? Cần gì lương tâm khó an?”
Bảo Gia giống nghe thấy được cái gì buồn cười: “Ngài đến tột cùng là giữ tánh mạng tướng sĩ biên quan, hay là sợ vị tướng quân trước lui Bắc Yết, sau bình Hà Đông, nếu lại định Tây La, liền công cao cái chủ? Hà Tây rõ ràng có thực lực chiến một trận chiến, Huyền Sách Quân cũng không sợ chiến tranh, là ngài sợ, nên cái trận này, là ngài không dám đánh!”
Bang một tiếng, chén sứ vỡ vụn, một con chung trà đập xuống bên chân Bảo Gia.
Bảo Gia chậm rãi cúi đầu, nhìn trà nóng vung vẩy ra trên làn váy, môi nhẹ nhàng run lên.
Nội thị sốt ruột nói: “Bệ hạ thương thế chưa lành, thỉnh công chúa điện hạ ăn nói cẩn thận ——”
Hưng Võ Đế một tiếng lại một tiếng thở gấp gáp, giơ ngón tay chỉ vào Bảo Gia: “…… Trẫm ngồi trên cái vị trí này, có chuyện gì mà trẫm không thể làm, lúc trước trẫm phòng Hà Đông, Hà Đông phản, trẫm sai rồi sao? Nếu trẫm không đề phòng, ngươi có còn cơ hội đứng ở chỗ này dạy phụ hoàng ngươi làm việc không? Ngươi đã hiểu rõ trẫm phòng bị Hà Tây, ngươi có dám khẳng định Hà Tây Thẩm thị chưa từng có một phân một hào phản tâm hay không?!”
“Bọn họ có thẹn với lương tâm hay không, nhi thần không biết, nhưng cũng hơn ngài, căn bản không có tâm…… Tám năm trước, khi thần quỳ ba ngày ba đêm ở chỗ này, cầu ngài đặc xá cho Lý gia đã vô cùng hiểu rõ, hôm nay bất quá lại hiểu thêm một lần……”
Bảo Gia hít sâu một hơi, gật gật đầu: “Nghe nói phụ hoàng hiện giờ hàng đêm kinh mộng, mỗi khi tỉnh dậy luôn cho rằng phản quân ở bên, nhi thần chúc phụ hoàng thật sự có thể dựa vào chuyện hy sinh nữ nhi của công thần, thê tử của công thần, đổi lấy ngài kê cao gối mà ngủ!”
Hoàng hôn, trong Dao Quang Các, Khương Trĩ Y nhìn kế phu nhân Thẩm gia đêm khuya tới cửa, bảo Kinh Chập mang cho bà một trản trà nóng.
Trước nay Khương Trĩ Y chỉ biết, kế phu nhân Thẩm gia vốn là thân muội muội của nguyên phu nhân Nguyên thị, mọi người đều gọi bà là tiểu Nguyên thị, ai cũng cho rằng có lẽ đôi tỷ muội này tướng mạo giống nhau, nên sau khi Nguyên thị bệnh chết, Thẩm tướng quân liền cưới muội muội bà làm kế phu nhân.
Thẳng đến khi đến Hà Tây, biết được bí mật của Thẩm gia, nàng mới hiểu được, hoá ra ngay từ năm đó tiểu Nguyên thị đã biết chuyện tỷ tỷ sinh hạ chính là một đôi song sinh, sau khi tỷ tỷ bệnh qua đời, nếu Thẩm tướng quân không cưới vợ kế, hài tử sẽ không có nương, nhưng nếu tìm cô nương nhà khác, sợ là bí mật đôi song sinh sẽ bại lộ, nên tiểu Nguyên thị vì tỷ tỷ ở trên trời được an tâm, cũng vì hài tử mà tỷ tỷ để lại, liền gả vào Thẩm gia.
Nhưng mà mãi đến khi Thẩm tướng quân chết trận, tiểu Nguyên thị cũng không có con. Khương Trĩ Y suy đoán có thể là vì tiểu Nguyên thị vốn không phải tới làm phu nhân Thẩm gia, mà là tới làm đồng minh cho Thẩm gia, cũng có thể bất luận là tiểu Nguyên thị, hay là Thẩm tướng quân lúc sinh thời, ai cũng đã mang bóng ma đối với chuyện sinh nở này.
Tiểu Nguyên thị nhận trà nóng, lo lắng sốt ruột: “Theo quận chúa xem, tâm ý Thượng có còn cơ hội xoay chuyển không?”
“Trong cung cũng có hỏi ý tứ thiếp thân, thiếp thân chưa từng đáp càng, lại sợ Thánh Thượng đã phái khâm sai đi thăm dò A Sách, thiếp thân lo lắng ——”
Ánh mắt Khương Trĩ Y trống rỗng mà nhìn chằm chằm hướng Tây Bắc ngoài cửa sổ Tây Bắc: “Phu nhân lo lắng hắn sẽ nghịch thánh ý.”
Tiểu Nguyên thị nhắm mắt: “Thánh Thượng muốn thử A Sách, đơn giản muốn nhìn xem hắn có nhị tâm hay không, là tướng quân đã hại A Sách……”
Khương Trĩ Y sửng sốt, ánh mắt thu lại từ nơi xa: “Phu nhân nói vậy là có ý gì?”
“Hiện giờ việc này hoàn toàn dựa vào quyết định của quận chúa, thiếp thân sẽ nói lại hết thảy mọi chuyện theo sự thật vốn có…… Kỳ thật nhiều năm qua, tướng quân lúc sinh thời đích xác vẫn luôn tích trữ quân lực hòng mưu phản, Thánh Thượng phòng bị Hà Tây cũng là có nguyên nhân, nhưng A Sách là vô tội……” Hốc mắt Tiểu Nguyên thị rươm rướm nước mắt, “Tướng quân ký thác kỳ vọng rất cao ở A Sách, hy vọng hắn có thể làm được chuyện mà chính mình làm không được, ta từng khuyên bảo tướng quân, thân thế hài tử đã khổ như vậy, cho dù không thể ra ánh sáng, thì sống một đời bình an tầm thường cũng tốt hơn lang bạt núi đao biển lửa, tướng quân lại nói, đây chính là sứ mệnh của con cháu Thẩm gia như hắn.”
Sắc mặt Khương Trĩ Y trắng bệch.
“Cái lần cuối năm trước cái năm mà Tướng quân xảy ra chuyện, ngài ấy hồi kinh, từng nói cùng thiếp thân, càng ngày hắn càng cảm giác chính mình ở trên chiến trường lực bất tòng tâm, có lẽ là quyết tâm của hắn đã dùng sai chỗ, cho nên không bao giờ còn có thể thành thạo khắc chế địch, tất chiến tất thắng giống như trước, lúc ấy thiếp thân liền càng ngày càng lo lắng cho đứa bé đang ở biên quan kia…… Tướng quân là người đã kinh qua bao nhiêu thứ, là người thiện chiến đến mức nào, thế nhưng khi chìm trong thù hận nhiều năm, cũng sẽ làm mình hao mòn đến thế, vậy còn đứa trẻ mà từ khi sinh ra đã lớn lên trong thù hận thì sẽ ra sao?”
Khương Trĩ Y cúi đầu, chậm rãi ôm kín mặt.
Trong căn phòng tĩnh mịch, Khương Trĩ Y cùng tiểu Nguyên thị cùng trầm mặc giấu đi nước mắt.
Sau một lúc lâu, tiểu Nguyên thị lấy từ trong tay áo ra một phong thư phê mệnh: “Còn có một chuyện, lúc trước cũng từng giấu giếm quận chúa, A Sách vốn không cho thiếp thân nói cho quận chúa, nhưng đã đến ngày nay……”
“Phong thư phê mệnh mà Quận chúa cùng A Sách đính hôn nhìn thấy kia là do hắn nhờ người làm giả, còn thư phê mệnh thật chính là phong này.”
Khương Trĩ Y nhận thư phê mệnh từ trên tay Kinh Chập chuyển đến, nhìn chằm chằm vào hai chữ “Đại hung” phía trên, đầu váng mắt hoa một trận.
*
Vào đêm, gió thu lạnh lẽo, đồng hồ nước tí tách rung động, Khương Trĩ Y một mình ngồi ở bên cửa sổ, nhìn lá bạch quả ố vàng bên ngoài giống như đang lẳng lặng chờ đợi cái gì.
Một trận gió lạnh chợt thổi lên, lá bạch quả rào rạt rơi từ từ xuống, tất cả đều rơi vào trên đất bùn bên dưới.
Mọi âm thanh đều im lặng, một tiếng bước chân trầm ổn chợt vang lên ngoài hành lang, càng đi càng tới gần nơi này, Khương Trĩ Y ngồi dậy, nhìn thấy phía ngoài cửa sổ, Kinh Chập đang dẫn theo một nam tử đi đến.
Tề Duyên một thân áo choàng đen, thân ảnh cao lớn thân ảnh như hoà thành nhất thể cùng bóng đêm, một đôi mắt phượng uy nghi phi phàm, giơ tay nhấc chân, thật sự đều có khí độ của bậc đế vương tương lai.
Khương Trĩ Y xa xa nhìn hắn trong chốc lát, phục hồi tinh thần lại, đứng dậy đi lên: “Mạo muội gửi tin định ngày hẹn điện hạ, đa tạ điện hạ đã hạ cố tới.”
Tề Duyên rũ mắt nhìn về hướng người đang đứng dưới ánh sáng, thấy vành mắt nàng phiếm hồng, trầm mặc một chút, lắc đầu: “Ngươi không gửi tin, ta vốn cũng muốn tới tìm ngươi.”
Khương Trĩ Y duỗi tay dẫn, thỉnh Tề Duyên vào trong: “Điện hạ đi chuyến này có ——”
Tề Duyên tháo áo choàng xuống, ngồi xuống một bên chiếc bàn dài: “Yên tâm, nếu chỉ có chút chuyện che giấu hành tung thế này mà ta còn làm không tốt, còn có thể sống tại thành Trường An thành này đến hôm nay?”
Khương Trĩ Y ngồi vào phía đối diện hắn, gật gật đầu.
Nàng muốn gặp mặt Tề Duyên một lần, nhưng không dám tuỳ tiện đến cửa phủ hoàng tử vào cái thời điểm mấu chốt này, nói gì thì nói, nàng không biết làm thế nào che giấu hành tung, cho nên quyết định nhờ Tề Duyên tới tìm nàng, lúc hoàng hôn, thông qua Bảo Gia a tỷ, nhờ người trung gian truyền lời nhắn cho Tề Duyên.
Khương Trĩ Y ý bảo Kinh Chập dâng trà, hỏi: “Điện hạ mới vừa rồi cũng nói vốn muốn tới tìm ta, là có cái gì nói với ta sao?”
Tề Duyên gật đầu: “Chuyện hoà thân, ngươi không cần nghe phụ hoàng nói, xem chuyện gắn bó hoà bình trở thành sứ mệnh của ngươi.”
Khương Trĩ Y rũ mắt.
Nàng thừa nhận, khi Hưng Võ Đế nói ra chuyện không muốn lại làm Huyền Sách Quân hy sinh, trong đầu nàng nháy mắt lại hiện lên 101 gương mặt kia, trong thời khắc đó, nàng cảm thấy hình như Hưng Võ Đế nói cũng đúng.
“Ngươi hẳn là không biết, năm đó trước khi Đức Thanh cô cô đi hòa thân, từng niệm một câu thơ.”
“Câu thơ gì?”
“‘ Khiển thiếp một thân an xã tắc, không biết nơi nào dùng tướng quân ‘.”
(Editor: bắt một thân thiếp để an bề xã tắc, không biết cần dùng tướng quân ở chỗ nào)
Khương Trĩ Y nao nao.
“Dựa vào chuyện hòa thân để lấy được hoà bình chung quy rất ngắn ngủi, huống chi việc này vốn chính là mưu kế Tây La muốn chia rẽ Đại Diệp ta, nhị vương tử bọn họ lòng muông dạ thú như vậy, do dù ngươi có gả đi, thì hoà bình này có thể gắn bó được bao lâu? Nếu sớm hay muộn đều sẽ có một trận chiến, vì sao phải để ngươi hy sinh vô ích?” Ngữ khí Tề Duyên bình tĩnh, mày lại nhíu chặt.
“Khi Hoàng tổ phụ tại vị vẫn luôn lui bước tự giữ, vì lúc đó Đại Diệp ta xác thật không đủ sức để chiến một trận, chỉ có thể dựa vào hòa thân mà cầu sinh, khi đó phụ hoàng liền suy nghĩ, nếu có một ngày ông bước lên đại thống, nhất định phải chấn hưng vũ lực của nước ta, làm Đại Diệp không còn bị khuất nhục này, Ninh Quốc công cũng vì ông có chí hướng to lớn thế nên mới toàn lực ủng hộ ông. Phụ hoàng lấy niên hiệu là ‘ Hưng Võ ‘, mấy năm nay đích xác đã chấn hưng sức mạnh của Đại Diệp, nhưng cũng để lại một hệ quả, là để cho Hà Đông ủng binh tự kiểm, sinh lòng không phục, phụ hoàng qua trận chiến này, lòng nghi ngờ cũng càng ngày càng nặng, cho tới bây giờ hàng đêm đều kinh mộng, chỉ sợ lúc này quyết sách ông đưa ra đã không còn thanh tỉnh.”
“Vậy điện hạ thì sao, điện hạ tin tưởng Hà Tây, tin tưởng Thẩm Thiếu tướng quân sao?”
Tề Duyên gật đầu: “Hắn bỏ lỡ thời cơ tốt nhất, nếu ở cái thời cơ đó mà hắn lại ấn binh chưa động, ta tin tưởng hắn đã lựa chọn.”
“Nhưng giờ này ngày này, bệ hạ vẫn là thiên tử Đại Diệp,” Khương Trĩ Y nghẹn ngào hỏi, “Thánh ý không thể trái, ta có thể làm như thế nào?”
“Thiên tử cũng không thể làm ngược với dân ý, nếu ngươi tin ta, ta sẽ mang triều thần can gián, tận lực thử một lần.”
Khương Trĩ Y cười khổ: “Cho dù điện hạ bảo hộ được ta, ngài có thể bảo hộ được Thẩm Thiếu tướng quân sao? Nếu các triều thần càng phản đối hòa thân, chỉ sợ bệ hạ càng nghi ngờ Hà Tây, nếu bệ hạ mượn chuyện này làm khó dễ Thẩm Thiếu tướng quân, đến lúc đó thì phải làm cái gì bây giờ?”
Khương Trĩ Y chậm rãi hít sâu một hơi: “Điện hạ, nếu có một ngày, ngài bước lên đại thống, ngài sẽ lập ‘ niên hiệu ‘ là cái gì?”
Tề Duyên khẽ cứng người lại, “…… Sao lại đột nhiên hỏi đến cái này?”
Khương Trĩ Y cười cười: “Ta biết câu này hỏi ra thật sự đi quá giới hạn, nhưng đối với ta nó rất quan trọng, mong điện hạ có thể thẳng thắn nói thật cho ta biết.”
Đêm qua, sau khi nghe tin tức từ Tuyết Thanh, nàng cảm giác chuyện đi hòa thân chưa chắc sẽ đi đến tuyệt cảnh, trong lòng còn ôm may mắn.
Nhưng hôm nay, đầu tiên là tâm ý thiên tử đã quyết, có lẽ đã phái khâm sai tiến đến thử Nguyên Sách —— Một khi Nguyên Sách không ứng, liền có thể giống như lời trong thư tay của Kiến Vi đã viết, bị mang tội ngỗ nghịch.
Lại có Thẩm phu nhân nói, Thẩm gia vì mưu phản mà tích trữ lực lượng nhiều năm —— chứng minh Huyền Sách Quân thật sự chỉ cần hắn ra lệnh một tiếng, liền sẽ cử binh về phía đông.
Cuối cùng, là phong thư phê mệnh “Đại hung” kia —— nàng cố ý hỏi Thẩm phu nhân, thư phê mệnh này có phải từ Thái Thanh Quan mà đến hay không, Thẩm phu nhân lại nói, Trương đạo trưởng của Thái Thanh Quan vốn là đệ tử của Kiến Vi thiên sư, nên bà không đi nơi đó hỏi quẻ, bà tìm đạo quan khác.
Đạo quan khác vẫn phê mệnh như thế này, hiện giờ đủ loại tình thế lại phảng phất như đang phát triển theo hướng kết cục trong thư tay kia, nàng còn có thể ôm may mắn cái gì?
May mắn cuối cùng của nàng, đó là đáp án tiếp theo củ Tề Duyên. Cho nên tối nay nàng nhất định phải hỏi ra vấn đề này.
Khương Trĩ Y nhìn chằm chằm người đối diện.
Tề Duyên suy nghĩ sâu xa một chút, nói ra hai chữ: “Vĩnh Ninh.”
—— Tứ hoàng tử đăng cơ vi đế, lập niên hiệu Vĩnh Ninh.
Những chữ trong bức thư tay phảng phất giống như hiện ra trước mắt nàng một lần nữa.
Trái tim Khương Trĩ Y hoàn toàn ngã xuống đáy cốc.
Trương đạo trưởng không có lừa nàng, Kiến Vi thiên sư cũng không có lừa nàng. Cái kết cục thoạt nhìn nói không thông đó, những chuyện ly kỳ hoang đường đó —— chính là chân tướng.
Nhưng mặc dù Kiến Vi thiên sư hao hết thọ nguyên, nghĩ hết các biên pháp, can thiệp để sự tình trở nên không giống như trước, thế nhưng cuối cùng, bọn họ hình như vẫn phải đi lên con đường kia.
Vừa nghĩ như vậy, nàng hình như thấy được xuân, hạ, thu, đông của Thái Thanh Quan, nhìn thấy chính mình đã trải qua rất nhiều rất nhiều năm tịch liêu vô vọng ở nơi đó.
Sau khi Nguyên Sách chết, vì sao nàng lại không theo hắn mà đi, lại cầm tù chính mình ở nơi đó nhiều năm như vậy, có phải là nàng đang trừng phạt chính mình hay không?
Hiện giờ nàng đã được biết trước vận mệnh, có lẽ chỉ có nàng rời khỏi Trường An, mới có thể tránh việc giẫm lên vết xe đổ, tránh đi cái kết cục kia.
Khương Trĩ Y nhắm mắt lại: “Điện hạ nguyện khuynh tẫn toàn lực vì ta, ta thực cảm kích, nhưng mặc dù ta lưu lại không đi hòa thân, thành Trường An cũng sẽ trở thành nhà giam của ta, điện hạ, ta không muốn lại làm người bị giữ lại, ta muốn rời khỏi nơi này, ta muốn tự do……”
Bàn tay Tề Duyên hoãn đặt trên án bàn khẽ nắm chặt một chút: “Trước mắt ngươi muốn rời đi ——”
Khương Trĩ Y mở mắt ra, ngửa đầu cười: “Trước mắt ta muốn rời đi, biện pháp duy nhất chính là đáp ứng hòa thân, mặc áo cưới vào, quang minh chính đại bưỡ lên đường cái Chu Tước, vẻ vang mà đi ra ngoài.”