Đồng Truỵ - Bạch Giới Tử - Chương 42: Cảm giác yêu
Hôm sau Ninh Trí Viễn đến Hoài Thành công tác, tham gia một diễn đàn đầu tư mạo hiểm được tổ chức ở đó, sẵn tiện khảo sát thực địa hai dự án cậu quan tâm.
Bận rộn đến tối thứ sáu, Sầm Trí Sâm gọi tới, câu đầu tiên là hỏi: “Em ở Hoài Thành phải không?”
“Sao anh biết?” Ninh Trí Viễn tặc lưỡi: “Hình như tôi chưa nói cho anh biết tôi đi công tác ở đâu phải không? Anh cài định vị cho tôi à?”
“Đoán xem.” Sầm Trí Sâm nói: “Diễn đàn ở Hoài Thành có quy mô rất lớn. Anh đoán chắc em sẽ đến đó. Cũng có người của bộ phận Đầu tư Sầm An đi nữa.”
Ninh Trí Viễn: “Tôi biết, có gặp họ rồi. Họ còn hỏi tôi có đề xuất dự án nào hay không. Tôi hỏi họ liệu dự án tốt trong mắt tôi và dự án tốt mà Sầm An quan tâm có giống nhau không?”
“Phải không?” Sầm Trí Sâm cười nói: “Hay họ chỉ tìm chuyện để tán dóc với em. Mọi người đều rất nhớ Tiểu Sầm tổng đấy.”
Ninh Trí Viễn: “Ồ.”
Sầm Trí Sâm cười haha: “Anh cũng rất nhớ Tiểu Sầm tổng.”
“Sầm Trí Sâm.” Ninh Trí Viễn lên tiếng: “Chúng ta mới gặp nhau tối thứ ba đấy.”
Sầm Trí Sâm: “Em nói tối thứ ba đúng không, nhưng hôm nay đã là thứ sáu rồi.”
“Thôi.” Ninh Trí Viễn không còn gì để nói: “Sầm tổng muốn truyền đạt ý kiến gì không?”
Sầm Trí Sâm được một trận cười, sau đó nghiêm túc hỏi cậu: “Lần này có thu hoạch được gì không?”
“Cũng tạm.” Ninh Trí Viễn ngồi trong xe, lười biếng nói: “Ở đây có nhiều người lắm, mở rộng mạng lưới quan hệ một chút. Những quỹ hướng đạo của chính quyền địa phương và quỹ định hướng thị trường lớn đều là những mục tiêu chúng tôi muốn thu hoạch trong giai đoạn hai.”
Sầm Trí Sâm: “Em nghĩ đến giai đoạn hai sớm vậy sao?”
“Ừ.” Ninh Trí Viễn nói: “Tôi luôn tính trước.”
“Cũng được, chuẩn bị sớm vẫn tốt hơn.” Sầm Trí Sâm đồng ý: “Vậy công việc đã xong chưa?”
“Xong rồi.” Nghe giọng Ninh Trí Viễn đã thoải mái hơn: “Sáng mai về.”
Sầm Trí Sâm: “Em đang ở đâu? Cho anh địa chỉ cụ thể.”
Ninh Trí Viễn nhìn ra ngoài cửa xe, phía trước ngã tư là tòa nhà nổi tiếng ở Hoài Thành, cậu báo địa chỉ: “Sao nào? Sầm tổng đến đây hẹn hò với tôi à?”
“Chứ còn gì, muốn hẹn hò với em.” Sầm Trí Sâm hỏi: “Không biết Tiểu Sầm tổng có nể mặt anh không?”
“Thật à?” Lần này Ninh Trí Viễn ngạc nhiên thật: “Anh cũng đến Hoài Thành à?”
Sầm Trí Sâm: “Vừa tới.”
Mười phút sau, xe của Sầm Trí Sâm đến, Ninh Trí Viễn đang đứng trên đường đợi anh, cúi đầu nhìn điện thoại di động.
Đèn đường được bật sáng, Sầm Trí Sâm qua cửa sổ xe nhìn thấy cậu, Ninh Trí Viễn ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn theo.
Phố lạ, người quen.
Ninh Trí Viễn đi tới, mở cửa xe ngồi vào ghế phụ, nhìn Sầm Trí Sâm ăn mặc bình thường, hình như không phải đến đây vì công việc: “Sao hôm nay anh lại đến đây? Không có công việc?”
“Không.” Sầm Trí Sâm giải thích: “Hồi đầu năm ba về quê nói muốn tu sửa lại mộ cũ cho ông bà nội, mà ông lại không muốn giao việc này cho người khác. Sức khỏe không tốt nên ông không đi được, nên bảo anh đi. Chiều chủ nhật về, đi thôi, đi ăn tối.”
Họ tìm một nhà hàng yên tĩnh hơn, vừa ăn vừa nói chuyện. Nói là hẹn hò chứ Sầm Trí Sâm chắc chỉ muốn tìm người ăn tối cùng anh thôi.
Ninh Trí Viễn hỏi anh: “Bạn học cũ của anh đâu, sao không đi tìm anh ta?”
“Định hai ngày trước khi về mới hẹn cậu ấy ăn bữa cơm.” Sầm Trí Sâm lắc đầu nói: “Cuối tháng này bạn nhỏ nhà cậu ấy sẽ đi du học, ngày nào cũng dính như sam, có thời gian đâu mà đi với anh.”
“Anh rất ghen tị với bạn học cũ à?” Ninh Trí Viễn hỏi.
Sầm Trí Sâm suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Chút chút.”
Ninh Trí Viễn cong môi, ăn cơm, không tiếp tục chủ đề này nữa.
Thỉnh thoảng Sầm Trí Sâm lại liếc nhìn cậu. Ba ngày không gặp, anh hơi nhớ cậu, biết Ninh Trí Viễn ở đây, anh đến đây trước một ngày chỉ để ăn cơm và trò chuyện với cậu.
Thật ra anh đã có câu trả lời cho điều này có nghĩa là gì, chẳng qua là anh muốn xác nhận thôi.
Cơm tối xong xuôi, Ninh Trí Viễn lại hỏi: “Tối nay hay sáng mai anh đi? Anh đi một mình à? Không dẫn theo trợ lý nào?”
“Một lát rồi đi luôn.” Sầm Trí Sâm nói: “Anh đến một mình, chuyện nhà nên không làm phiền người khác. Ban đầu chú hai muốn để con trai chú ấy đi cùng nhưng anh không đồng ý, tới cũng chỉ thêm phiền.”
Ninh Trí Viễn cười nói: “Chú ta chỉ muốn con trai mình ôm đùi người thừa kế nhà họ Sầm thôi. Anh không nể mặt cho người ta cơ hội gì hết. Thôi, tôi đi chung với anh, dù gì công việc cũng xong rồi.”
Sầm Trí Sâm: “Đi với anh thật à?”
“Ừm.” Ninh Trí Viễn gật đầu: “Lâu lắm rồi tôi không đến đó, về xem cái cây trong sân nhà cũ lớn chừng nào rồi.”
“Vậy được.” Sầm Trí Sâm vui vẻ nói: “Chúng ta cùng đi xem nhé.”
Lúc sau, anh cùng Ninh Trí Viễn về khách sạn lấy vali. Ninh Trí Viễn bảo cấp dưới đi cùng mình mai về trước đi rồi cậu lên xe đi cùng Sầm Trí Sâm.
Lúc xuất phát là 7 giờ rưỡi, quê hương của nhà họ Sầm ở một thị trấn nhỏ, từ Hoài Thành lái xe đến đó mất gần một tiếng rưỡi.
Lần cuối cùng Ninh Trí Viễn về đó là năm cậu vừa về Trung Quốc, cũng vào dịp Tết, cậu theo Sầm Thắng Lễ về tế tổ. Lần đó Sầm Trí Sâm đi công tác nước ngoài không về cùng, từ đó tới giờ đã hơn mười năm.
Ngoài cây long não trong sân nhà cũ và con đường đá xanh trải dài trước cửa, ký ức tuổi thơ của cậu cũng dần ùa về. Ninh Trí Viễn nhìn cảnh đêm và con đường đang lùi dần ngoài cửa xe, tâm trạng không khỏi có hơi hoảng hốt.
“Trí Viễn.” Sầm Trí Sâm lái xe gọi cậu: “Em còn nhớ tiệm bánh kẹo hồi nhỏ em thích ăn không? Giờ nó vẫn còn bán đấy.”
“Thật không.” Ninh Trí Viễn không tin: “Lần trước tôi về với ba, hàng đó đóng cửa rồi mà, cũng đã năm sáu năm rồi.”
“Anh không lừa em.” Sầm Trí Sâm nói: “Hai năm nay mới mở lại. Lúc trước hai vợ chồng ông chủ theo con trai đến Hoài Thành, mà họ không quen sống ở đó nên về lại quê mở lại tiệm.”
“Thật sao?” Ninh Trí Viễn vui vẻ nói: “Vậy mai tôi phải mua thử xem mùi vị có còn giống như hồi bé không.”
“Được.” Sầm Trí Sâm mỉm cười.
Đến nơi thì đã hơn chín giờ tối. Không nhộn nhịp như thành phố, thị trấn rất yên tĩnh, hầu như không có âm thanh và cũng chỉ lác đác vài ánh đèn.
Thị trấn này rất nhỏ, chỉ có vài nghìn nhân khẩu, phần lớn thanh niên đều đến các thành phố lớn để học tập và làm việc, đa số những người ở lại đây đều là thế hệ lớn tuổi chịu được sự yên tĩnh.
Từ một nơi không ai biết, mà từ khi có sự xuất hiện của một người nổi tiếng như Sầm Thắng Lễ, sau khi ông phát đạt đã quyên góp tiền để xây dựng cầu, đường và trường học ở đây. Chính quyền địa phương có đi có lại phá lệ trả lại nhà tổ của họ Sầm mấy năm trước nhà nước thu về cho nhà họ.
Nói là nhà tổ nhưng ngày xưa nó chỉ là một khoảng sân cũ, Sầm Thắng Lễ đã bỏ ra rất nhiều tiền để thuê các kiến trúc sư nổi tiếng thiết kế cẩn thận và cải tạo hoàn toàn theo phong cách lâm viên Giang Nam, để nó có diện mạo như ngày nay.
Nhưng dù có được trùng tu tốt đến đâu, ngoài Sầm Thắng Lễ vẫn hoài niệm về chốn cũ thì những thành viên khác của nhà họ Sầm đều ghét nơi này, trừ khi Sầm Thắng Lễ yêu cầu, nếu không sẽ không có ai sẵn sàng quay lại.
Hồi xưa, thế hệ trước của nhà họ Sầm qua đời sớm, Sầm Thắng Lễ một mình nuôi lớn mấy đứa em và dẫn theo họ lên thành phố kiếm sống, đáng tiếc mấy cô chú nhà họ Sầm đều có năng lực tầm thường lại sống ích kỷ, cũng không phải kiểu người lương thiện. Sau khi vợ cả của Sầm Thắng Lễ qua đời và để lại hai đứa con thơ, do quá bận rộn với sự nghiệp không để ý tới gia đình, những cô chú này đều coi thường Sầm Trí Sâm và Ninh Trí Viễn, âm thầm tìm cách chia rẽ họ, vì còn nhỏ nên hai người cũng không nhận ra.
Đến khi họ lớn và dần hiểu ra, khoảng cách giữa hai anh em đã từ lâu không thể hàn gắn được.
Nhưng hôm nay điều đó đã không còn ý nghĩa gì nữa.
Ninh Trí Viễn xuống xe, nhìn xung quanh, mấy năm cậu không về nhưng nơi này vẫn như cũ, hệt như thời gian bị đóng băng, năm qua năm vẫn như cũ.
Chào đón họ là anh họ của Sầm Thắng Lễ, cùng thế hệ với mấy chú bác, người anh họ này đã giúp đỡ trông coi ngôi nhà cũ trong mấy năm qua.
Bác giúp họ xách vali vào trong. Sầm Trí Sâm nói mấy câu bày tỏ lòng biết ơn, đợi bác đi rồi họ mới cùng nhau bước vào.
Biết họ tới, trong sân đã được thắp đèn. Ninh Trí Viễn vừa vào cửa liền ngửi thấy mùi hoa thoang thoảng, đúng mùi hương trong trí nhớ của cậu.
Họ đi dọc theo hành lang, cây long não ở sân sau tươi tốt nở hoa, những bông hoa trắng ngần nở chen nhau trên cành, hương thơm ngào ngạt.
Hôm nay là ngày mười lăm, trăng rất sáng, bóng trăng đậu trên những cành hoa vô cùng lay động lòng người, xinh đẹp và mê hoặc đung đưa trong gió đêm.
Ninh Trí Viễn dừng lại ở hành lang, ngẩng đầu nhìn một lát, Sầm Trí Sâm kế bên hỏi cậu: “Có khác trước không?”
“Cái cây này hình như không cao lên nữa.” Ninh Trí Viễn nói, trước kia nó cao lắm, nhưng bây giờ đưa tay ra là có thể chạm vào, rất khác.
Sầm Trí Sâm mỉm cười: “Ừ.”
“Hình như cũng không khoẻ như trước.” Ninh Trí Viễn nói tiếp, có chút không chắc chắn.
“Em muốn kiểm tra lại không?” Sầm Trí Sâm đề nghị.
Ninh Trí Viễn nhớ hồi còn bé, họ nắm tay vòng quanh cây long não trông rất buồn cười. Cậu nghĩ mà phì cười: “Sáng mai tính.”
Nói rồi cậu quay lại nhìn phía sau. Đó là căn phòng cậu và Sầm Trí Sâm từng ở trước kia, đèn đã bật sáng và cũng được dọn dẹp rồi.
Nhìn sang, Ninh Trí Viễn hỏi: “Tết rồi Sầm Triết ở đâu? Phòng của tôi?”
Sầm Trí Sâm không ngờ cậu lại hỏi chuyện này, anh nhìn cậu mỉm cười: “Không, còn phòng khác mà.”
Anh biết ý của Ninh Trí Viễn. Trên tường giữa phòng họ có một cửa sổ lớn, Ninh Trí Viễn khi còn nhỏ sợ tối nên Sầm Thắng Lễ đã cố ý nhờ người thiết kế căn phòng như thế này.
Hồi đó, hầu như kỳ nghỉ hè nào họ cũng đến đây, ban ngày Ninh Trí Viễn cự nự cãi nhau với anh suốt, nhưng nửa đêm tỉnh dậy sẽ trèo qua cửa sổ vào phòng anh, chen chúc với anh trên cùng một chiếc giường.
Đó là những ký ức chỉ thuộc về riêng hai người và họ không muốn người khác xen vào, dù đó có là ai.
Ninh Trí Viễn lại nhìn đằng trước, nụ cười trên khóe miệng càng hiện rõ, có lẽ cậu đã hài lòng với đáp án của anh.
Nói mấy câu, Sầm Trí Sâm về phòng thu dọn hành lý, Ninh Trí Viễn đứng một mình một lúc, đi đến gốc cây long não, ngồi xuống ghế đá ở đó, bóng trăng cũng trèo lên người cậu.
Tối lễ tình nhân, khi Sầm Trí Sâm gọi điện cho cậu, có lẽ anh cũng ngồi đây, cùng cậu ngắm ánh trăng.
Ninh Trí Viễn nhắm mắt lại, để gió đêm ôm lấy mình, hương thơm lơ lửng và bóng trăng loang lổ.
Lúc Sầm Trí Sâm mở cửa sổ, anh nhìn thấy cảnh tượng này.
Ninh Trí Viễn ngồi dưới gốc cây long não, nhắm mắt lại, đắm mình trong cảnh sắc.
Sầm Trí Sâm nhìn cậu, chợt nhớ đến một bài thơ được nhắc đến trong cuốn sách anh đã đọc vài ngày trước ——
“Ta không thuộc về cảnh sắc, cảnh sắc còn si hơn ta.”
Anh tự nhận mình không quan tâm đến cảnh sắc, nhưng anh cũng hơi rung động, mà bản thân Ninh Trí Viễn chính là cảnh sắc.
Cuối cùng anh cũng xác nhận được cái cảm giác gọi là “tình yêu” rồi.
Đến lúc này anh mới nhận ra mình ao ước người đó đến nhường nào.
Ninh Trí Viễn mở mắt ra, từ xa xăm nhìn lại.
Sầm Trí Sâm đứng bên cửa sổ, cứ mãi nhìn cậu, họ nhìn nhau cách nửa cái sân.
Lúc Ninh Trí Viễn đứng dậy đi tới, Sầm Trí Sâm còn giật mình, cho đến khi Ninh Trí Viễn dừng lại trước cửa sổ, bóng anh hiện rõ trong đôi mắt đang cười: “Sầm Trí Sâm, vừa rồi anh đang ngẩn người phải không?”
Đây là lần đầu tiên cậu thấy Sầm Trí Sâm có biểu cảm hoảng hốt như vậy, rất ngạc nhiên.
Sầm Trí Sâm nhìn cậu, không đáp ngay.
Anh nhớ đến một câu nói tình yêu rất trần tục – ánh trăng đêm nay thật đẹp.
Ánh trăng dịu dàng bung nở trên đuôi mắt Ninh Trí Viễn, quả thực rất đẹp.
Sầm Trí Sâm chợt bật cười, một nụ cười rất dịu dàng xuất phát từ tận đáy lòng.
Ninh Trí Viễn khó hiểu: “Sao anh lại cười?”
“Không có gì.” Anh khẽ lắc đầu: “Trí Viễn, vừa rồi em ngồi dưới gốc cây nghĩ gì vậy?”
“Nghĩ lúc anh gọi cho tôi.” Ninh Trí Viễn thành thật trả lời.
Sầm Trí Sâm: “Em thấy sao?”
“Trời tháng Hai, ngồi trong sân rất lạnh.” Ninh Trí Viễn cũng cười đáp.
“Ừm.” Sầm Trí Sâm thừa nhận: “Đúng là lạnh lắm.”
“Sầm Trí Sâm.” Ninh Trí Viễn cất cao giọng: “Muộn lắm rồi, đi ngủ thôi.”
Trong lúc nhất thời, Sầm Trí Sâm thậm chí còn cảm thấy trong lời nói của Ninh Trí Viễn có ẩn ý và mời gọi, nhưng đôi mắt của cậu quá vô tư, cậu thật sự chỉ đang nhắc anh đã đến lúc nên nghỉ ngơi thôi.
“Em vẫn muốn anh mở cửa sổ ngủ à?” Anh cố ý trêu chọc Ninh Trí Viễn về chuyện hồi nhỏ của cậu.
Ninh Trí Viễn liếc anh, mở cửa bên cạnh vào trong, đi tới cửa sổ giữa hai phòng.
Sầm Trí Sâm cũng đi tới, một người ở bên đây cửa sổ, một người ở bên kia cửa sổ.
Sầm Trí Sâm ung dung nhìn cậu, Ninh Trí Viễn chậm chạm khép cửa, nói: “Anh à, tôi đã hai mươi tám tuổi rồi, không phải đứa trẻ năm sáu tuổi.”
Sầm Trí Sâm: “Ừm.”
Ninh Trí Viễn mỉm cười ra hiệu: “Ngủ thôi.”
Sầm Trí Sâm nhìn cậu với nụ cười trong mắt, cho đến khi cửa sổ trước mặt họ hoàn toàn khép lại.
Tấm giấy dán trên cửa phản chiếu bóng người đối diện, Ninh Trí Viễn mỉm cười nhìn nó, khe khẽ nói: “Anh, ngủ ngon.”
***
Agus: Chương này hoài niệm quá chừng