Đồng Truỵ - Bạch Giới Tử - Chương 30: Không có tố chất của người yêu
Bước ra khỏi phòng, Thang Thư Kiệt ngập ngừng khó nói.
Sầm Trí Sâm và Ninh Trí Viễn sóng vai đứng trên con đường lát ván, cùng nhau nghiên cứu xem loại cây bụi nhiệt đới bên cạnh là loại cây gì.
Hai người nói chuyện với nhau tự nhiên và thân thiết, như thể họ đã tạo thành một kết giới riêng cho mình.
Ninh Trí Viễn định hái một chiếc lá, nhưng Sầm Trí Sâm đã giữ lại tay cậu: “Cẩn thận, đừng chạm vào, trên đó có gai.”
“Tôi biết.” Ninh Trí Viễn nói: “Tôi xem thử.”
Thang Thư Kiệt: “…”
Không nhìn thấy gì hết.
Hắn và hai anh em nhà này quen nhau từ nhỏ. Cái hồi Ninh Trí Viễn mới tập nói, hắn thấy đứa bé này rất dễ thương, hay trêu cậu bảo cậu gọi hắn là anh trai, nhưng Ninh Trí Viễn không chịu, bị trêu dữ quá còn cắn hắn nữa chứ, còn những lúc cậu gọi Sầm Trí Sâm là “anh trai” thì ngọt lắm, thái độ một trời một vực.
Đúng vậy, Tiểu Sầm tổng này đã thông minh từ nhỏ.
Về sau này, mối quan hệ giữa hai anh em không còn hòa hợp, mỗi lần Sầm Trí Sâm nhắc đến em trai mình đều cảm thấy bất lực, Thang Thư Kiệt thì hả hê, nhưng bây giờ là sao đây?
Nếu hắn không biết xu hướng tính dục của Sầm Trí Sâm, thì có khi hắn sẽ không nghĩ gì, nhưng hắn biết thì lại khác.
Hắn cũng gặp một hai người bên cạnh Sầm Trí Sâm, hoàn toàn không phải kiểu người như Ninh Trí Viễn, nếu họ phải có điểm chung, thì chắc đều là đàn ông?
Sầm Trí Sâm thích đàn ông, đứa em trai không cùng huyết thống này cũng là đàn ông.
“Hai người có đi không hả? Muốn xem cây thì về rồi xem.” Thang Thư Kiệt hết nhịn nổi phải lên tiếng thúc giục.
Ninh Trí Viễn quay lại nhìn hắn, cười hỏi: “Sao trước đây tôi chưa từng nghe nói anh sắp kết hôn nhỉ? Nhanh thế.”
“Đính hôn, kết hôn thì hơi sớm.” Thang Thư Kiệt bĩu môi: “Chuyện đó nói sau.”
Sầm Trí Sâm cũng hỏi: “Nếu đã không tình nguyện sao phải đồng ý?”
“Ý của cha mẹ tôi.” Thang Thư Kiệt giải thích: “Hai bên gia đình quyết định. Tôi thì sao cũng được. Tôi có nói chuyện riêng với cô ấy rồi, cô ấy nói cũng như tôi. Vậy thì cứ nghe theo họ vậy. Tình cảm có thể từ từ vun đắp, không được thì mỗi người sống cuộc sống riêng thôi.”
Ninh Trí Viễn nghe vậy thì liếc qua Sầm Trí Sâm như có ngụ ý.
Sầm Trí Sâm biết cậu cười nhạo mình, nói come out là come out ngay, không chút lo lắng hay quan tâm đến suy nghĩ của người lớn.
Nhưng nói đến phản nghịch, anh và Ninh Trí Viễn ngang tài ngang sức.
Sầm Trí Sâm đặt tay lên lưng Ninh Trí Viễn, nhẹ nhàng đẩy cậu một cái, anh nói: “Đi thôi, kiếm gì ăn trước.”
Đám bạn đã đợi sẵn trong nhà hàng, trong đó có hai người dẫn theo bạn gái đến chơi, người còn lại mới tán được một nữ sinh trên máy bay, ai cũng có đôi có cặp.
Vợ chưa cưới của Thang Thư Kiệt không có ở đây, cô nói đang đi spa cùng bạn.
Ba người vào bàn, Thang Thư Kiệt nhìn xung quanh, bên phải là ba cặp đôi, bên trái cũng một đôi, hắn rõ là nhân vật chính của lễ đính hôn, nhưng trông thì hắn mới là người lạc đàn, hề thật.
Mọi người vừa ăn vừa tán gẫu, nói từ chuyện ăn chơi đến chuyện làm ăn. Mọi người cũng rất quan tâm đến quỹ đầu tư mạo hiểm của Ninh Trí Viễn. Khi được hỏi hiện tại Ninh Trí Viễn đã đầu tư vào những dự án nào, Ninh Trí Viễn trả lời khiến một người trong số họ phải thốt lên: “Nếu biết sớm thì tôi cũng đầu tư ít tiền.”
Ninh Trí Viễn: “Đợi huy động kỳ hai của quỹ vẫn còn cơ hội.”
Thang Thư Kiệt tò mò hỏi cậu: “Bây giờ đã bắt đầu nghĩ chuyện kỳ hai rồi?”
“Trong vòng hai năm, quy mô mục tiêu của giai đoạn mới ít nhất phải tăng gấp đôi.”
Ninh Trí Viễn ung dung nói, lúc nào cậu cũng tự tin như vậy.
Có người cười than: “Vậy đến lúc đó có lẽ cậu sẽ coi thường khoản đầu tư cá nhân quy mô nhỏ của chúng tôi mất thôi.”
Ninh Trí Viễn không phủ nhận, cậu không muốn nguồn vốn quá phân tán, quả thật cậu sẽ ưu tiên cho các nhà đầu tư tổ chức có vốn góp lớn trong việc huy động vốn sau này.
“Nếu mọi người chịu bỏ nhiều tiền hơn đều sẽ được chào đón.”
Sầm Trí Sâm nhìn cậu mỉm cười.
Anh thích sự tự tin tuyệt đối của Ninh Trí Viễn, cả trước đây lẫn bây giờ.
Cơm nước xong, những người khác đi dạo chợ đêm gần đó, Thang Thư Kiệt không đợi được vợ sắp cưới đến nên hơi buồn bực, muốn mời Sầm Trí Sâm đi cùng mình đến quán bar uống một ly, Sầm Trí Sâm từ chối, bảo là về phòng uống rượu trên sân thượng có view biển, chút lỡ có say thì khỏi lo.
Ninh Trí Viễn không đi theo, cậu về phòng mình.
Cậu một mình ngắm cảnh đêm một lúc, đang muốn đi tắm thì phát hiện chiếc bật lửa Sầm Trí Sâm đưa không thấy đâu.
Tìm khắp phòng mà không thấy, cậu cau mày suy nghĩ một lúc rồi qua chỗ Sầm Trí Sâm.
Không cần phải đi qua phòng của Sầm Trí Sâm thì mới lên sân thượng được, chỉ cần đi theo con đường lát ván quẹo một cái, Ninh Trí Viễn vừa thưởng thức ánh trăng vừa thả nhẹ bước đi.
“Không liên quan đến cậu, đừng hỏi.” Giọng Sầm Trí Sâm theo gió đêm truyền đến.
Ninh Trí Viễn dừng bước, bóng cậu khuất sau bức tường được bóng tối che đi.
Thang Thư Kiệt nốc một hớp bia: “Tôi nhiều chuyện đó, hỏi chút thì có sao. Rốt cuộc thì cậu và người kia là sao hả? Tuy hai người không phải anh em ruột, nhưng… không thấy kỳ cục à? Đại thiếu gia ơi, cậu cho tôi mở mang tầm mắt thật đấy, cỏ gần hang cũng không tha.”
“Như cậu nói đó, chúng tôi không phải anh em ruột.” Sầm Trí Sâm nói.
“Thì sao?” Bản thân Thang Thư Kiệt không thoải mái, nhưng cũng không muốn thấy anh em mình không thoải mái: “Hai người ngủ với nhau chưa? Bạn tình trước đây của cậu không có ai quá một năm phải không? Cậu có tiền hào phóng vung tiền đuổi người ta đi thì cậu ta cũng được chứ? Còn nữa, nghĩ cũng kỳ. Tôi nhớ em cậu chăm thay phụ nữ nhiều hơn cả tôi mà. Sao bị cậu lừa được vậy? Không phải hai người không hợp nhau sao?”
“Không phải không hợp.” Giọng Sầm Trí Sâm nhẹ bẫng, anh chỉ nói mỗi câu này, dường như anh không muốn trả lời lắm.
“Cậu đó, không có lương tâm gì hết.” Thang Thư Kiệt cười giễu nói.
Sầm Trí Sâm không quan tâm hắn.
Ninh Trí Viễn đứng đó một lúc rồi quay người rời đi, thở dài một tiếng.
Mười phút sau, cậu tìm lại chiếc bật lửa đánh rơi ở quầy lễ tân của nhà hàng, vừa định rời đi, cậu nghe có người gọi mình, chính là người phụ nữ đã chào cậu trên máy bay trước đó.
“Anh một mình à?” Đối phương hỏi: “Có hứng thú đi uống một ly không?”
“Không muốn uống.” Ninh Trí Viễn từ chối: “Định ra bờ biển đi dạo, nếu cô có hứng thú thì đi cùng.”
Từ nhà hàng chỉ mất vài phút để đi bộ ra bờ biển, về đêm, đèn thắp sáng rỡ và có nhiều người hơn cả ban ngày.
Bãi cát trắng mịn dưới chân, màu nước biển chuyển sang màu xanh đậm sau khi màn đêm buông xuống, hiện lên những con sóng lấp lánh dưới ánh lửa đêm.
Gió biển thổi qua làn tóc, thổi tốc một góc áo. Ninh Trí Viễn dừng chân, nhìn ánh đèn trên biển xa xa, màu xanh thẳm của nước biển tan trong mắt cậu.
“Hình như tâm trạng của Tiểu Sầm tổng không được tốt nhỉ?” Cô gái hỏi.
“Không có.” Ninh Trí Viễn mỉm cười: “Tôi chỉ hơi mệt thôi.”
“Thật không?” Đối phương tiếc nuối nói: “Tính hẹn mời anh đi uống hai ly đấy.”
Ninh Trí Viễn quay đầu nhìn cô, hơi nhướng mày: “Uống hai ly, sau đó thì sao?”
Cổ tay thon dài của người phụ nữ giơ lên, ngón tay được sơn sáng bóng chạm nhẹ vào vai cậu, giọng nói trầm thấp mang theo chút tán tỉnh: “Muốn vào phòng tôi không?”
Ninh Trí Viễn nhìn cô không trả lời, trong mắt cậu vẫn còn màu xanh của biển đêm, như thể cậu đang nhìn người khác thông qua cô.
Có lẽ không chỉ có cô, còn có nhiều khuôn mặt mơ hồ đã bị lãng quên từ lâu. Ninh Trí Viễn đang suy nghĩ về câu hỏi Sầm Trí Sâm hỏi trước đó, là thuốc kích thích hay là cọng rơm cứu mạng.
Cậu không biết, cậu chỉ thấy cô đơn, đến giờ vẫn cô đơn.
“Thôi.” Ninh Trí Viễn nói: “Tôi có bạn rồi.”
Người phụ nữ hơi ngạc nhiên, thu tay lại, nhìn cậu chằm chằm một lúc rồi hỏi: “Yêu à?”
Ninh Trí Viễn cười lắc đầu: “Không.”
Trên sân thượng, Thang Thư Kiệt đang uống rượu vẫn đang phàn nàn không ngừng, Sầm Trí Sâm đột nhiên nói: “Nãy cậu hỏi tôi, hứng thú thì làm sao bây giờ?”
Thang Thư Kiệt ợ một hơi: “Thật? Cậu đừng nói là cậu muốn yêu đương với em trai mình đó nhé?”
Sầm Trí Sâm tựa lưng vào ghế, hơi ngẩng đầu lên, nhìn biển đêm trước mặt, chậm rãi nuốt ngụm bia vừa rót vào miệng: “Sẽ có ngày đó, tôi cũng sẽ đợi em ấy chán tôi trước.”
Người phụ nữ không hiểu hỏi: “Có bạn nhưng không phải yêu đương?”
Ninh Trí Viễn hỏi ngược lại: “Cảm giác khi yêu là như thế nào?”
“Tiểu Sầm tổng chưa yêu bao giờ sao?” Người phụ nữ mỉm cười: “Anh nói vậy làm bao người nghe xong phải đau lòng lắm đấy.”
Ninh Trí Viễn nghĩ, chưa từng thật, dường như cậu cũng không có tố chất của một người yêu.
Bởi vì từ nhỏ tới lớn, cậu không nhận được nhiều tình yêu thương nên cậu cũng không biết cách yêu thương người khác, dù là tình thân hay tình yêu.
Cậu có thể làm cho Sầm Thắng Lễ vui vẻ và chung sống hoà hợp với Ninh Chính và Tôn Hiểu Thanh là do tính cách chu đáo của cậu mà thôi.
Người duy nhất cậu quan tâm, thậm chí có nỗi ám ảnh, chỉ có mỗi Sầm Trí Sâm.
Ao ước người anh này, vừa đau vừa hận, vì anh mà mình phải gánh chịu những bất công ấy, tranh với anh, giành với anh để thắng anh và cũng là để trong mắt anh có mình.
Sầm Trí Sâm tự tay vạch trần thân thế của cậu, có lẽ nỗi thất vọng phần lớn của cậu đến từ việc bị Sầm Trí Sâm “bỏ rơi”.
Không có tình anh em này, cậu cũng mất đi lý do để theo đuổi anh.
Muốn đi thật xa để tìm lại chính mình chỉ là một cái cớ, chỉ có cậu mới biết mình đã rơi vào vực sâu tuyệt vọng.
May mắn thay, trước khi sắp chết đuối, cậu đã tóm được một mảnh gỗ nổi cứu mạng.
— Anh của cậu có những tâm tư không nên với cậu.
Cậu biết Sầm Trí Sâm thích đàn ông, cậu đã từng rất bối rối và khó hiểu, nhưng cậu không bao giờ nghĩ rằng sau khi mối quan hệ của họ thay đổi, Sầm Trí Sâm lại âm thầm để mắt đến cậu.
Cậu không cảm thấy bài xích, thậm chí còn cảm thấy vui vì giữa cậu và Sầm Trí Sâm thì cuối cùng cậu không còn ở thế hạ phong, nếu đây là điều Sầm Trí Sâm muốn thì cậu rất vui lòng phối hợp.
Trò chơi mập mờ với cậu mà nói thì cũng giống như chuyện hạ bút thành văn, dùng dằng, anh tới tôi đi, tất cả đều nằm trong tính toán của cậu.
Nhưng vẫn chưa đủ.
Cậu muốn thấy Sầm Trí Sâm mất kiểm soát và mất bình tĩnh vì cậu, nhưng chỉ vậy thôi vẫn chưa đủ.
“Cảm giác khi yêu tất nhiên là vừa chua vừa ngọt, cộng thêm chút lo lắng và ham muốn thể xác. Chỉ cần nhìn thấy người đó là muốn ôm, muốn hôn và lên giường.”
Người phụ nữ nói: “Tiểu Sầm tổng thử một lần sẽ hiểu.”
Ninh Trí Viễn chậm rãi vuốt ve chiếc bật lửa trong tay, nhẹ giọng nói: “Thật không?”
Lên giường với Sầm Trí Sâm, rất có thể cậu sẽ phải làm sau này, cũng không phải là không thể chấp nhận được.
Cậu cong môi: “Nhỡ đâu đối phương chỉ muốn lên giường thì sao?”
“Ồ.” Người phụ nữ nhất thời không biết nên nói gì.
Cái gì có được quá dễ dàng có thể sẽ chán, vậy hãy để cho người đó biết muốn ngừng mà không được, quen ăn bén mùi là được.
Ninh Trí Viễn mất hứng nói chuyện.
Suy cho cùng, tình yêu vẫn còn quá xa vời với cậu, cậu chỉ muốn trong mắt người đó chỉ có mình, dù có ý gì đi chăng nữa.
Người phụ nữ rời đi trước, còn cậu một mình ở bãi biển ngắm cảnh đêm, gió thổi vù vù, mãi đến khi tối khuya, tiếng ồn ào náo nhiệt mới yên tĩnh trở lại.
Trên đường về, xung quanh không có nhiều người, ánh đèn đường đan xen với bóng cây nhảy múa, đung đưa theo cơn gió không biết thổi tới từ phương nào. Ninh Trí Viễn cảm thấy lòng mình như bồng bềnh cho đến khi nhìn thấy Sầm Trí Sâm.
Người đàn ông đang đợi cậu trên con đường lát ván phía trước bụi cây.
Ninh Trí Viễn dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên.
Dáng người cao ráo của Sầm Trí Sâm đứng nhìn cậu ở chỗ giao giữa ánh sáng và bóng tối, khiến đôi mắt anh như có năng lực hút hồn.
Sau đó, Sầm Trí Sâm đi xuống con đường lát ván và đến gần.
“Đi đâu vậy?”
Giọng anh đến gần, Ninh Trí Viễn mới định thần lại, mỉm cười: “Anh vẫn chưa ngủ à?”
“Đi đâu?” Sầm Trí Sâm hỏi lại.
“Vừa ra ngoài đi dạo, gặp một người bạn cũ.” Ninh Trí Viễn đối mặt với Sầm Trí Sâm: “Cô ấy mời tôi vào phòng mình, tôi đi, rồi chúng tôi lên giường.”
Đầu tiên Sầm Trí Sâm cau mày, nhìn chằm chằm vào mắt cậu. Anh im lặng vài giây, sau đó nghiêng đầu ngửi bên gáy cậu.
Ninh Trí Viễn đứng im, luôn nhìn vào mắt anh.
“Tên bịp.” Sầm Trí Sâm thì thầm: “Không có mùi của người khác.”
Ninh Trí Viễn: “Tôi đâu có lừa anh.”
“Trí Viễn.” Sầm Trí Sâm thì thầm tên cậu, thở dài: “Không biết phải làm sao với em nữa.”
Ninh Trí Viễn vẫn đang cười: “Anh, câu này quê quá đấy.”
“Thật lòng.” Sầm Trí Sâm nói, không ngại bị cậu trêu.
Anh nói rất nghiêm túc, Ninh Trí Viễn cũng thôi đùa và thấy hơi động lòng. Cậu ngước lên: “Anh đã từng quan tâm đến ai chưa? Những người trước đây đấy?”
Sầm Trí Sâm nhìn vào mắt cậu, cố gắng hiểu ngụ ý trong lời nói đó: “Hình như anh đã nói nhiều lần là anh và họ không có quan hệ tình cảm.”
Ninh Trí Viễn: “Ồ.”
“Nếu em cứ hỏi…” Sầm Trí Sâm nói: “Thì có, chính là em.”
Bây giờ anh mới dần dần nhận ra mình thật sự rất quan tâm đến đứa em trai này, trước đây cũng vậy, mặc dù anh không phải người anh tốt.
Nhưng sự quan tâm ấy giờ đã biến chất, nên nói ra có vẻ không còn thuyết phục cho lắm.
Ninh Trí Viễn thật sự không tin: “Đừng có trêu, anh mới là tên bịp ấy.”
Cậu cố tình nhấn mạnh hai chữ cuối, như thể đang trêu chọc.
Sầm Trí Sâm nghĩ tới câu hỏi vừa rồi của Thang Thư Kiệt, nếu một ngày nào đó anh hứng thú thì phải làm sao. Nhìn Ninh Trí Viễn trước mặt như vậy, anh đột nhiên cảm thấy có lẽ không có ngày đó.
Ninh Trí Viễn thật đặc biệt, người này đã xuất hiện trong cuộc đời anh hơn hai mươi năm, dù là quan hệ gì thì dấu vết của cậu cũng không thể xóa nhoà.
“Sau này sẽ biết.” Sầm Trí Sâm nói.
Ninh Trí Viễn giơ tay vỗ nhẹ vào ngực anh: “Khuya lắm rồi, về ngủ thôi.”
Sau khi chia tay trên con đường ván, Ninh Trí Viễn nói lời tạm biệt với anh lần nữa: “Chúc ngủ ngon, anh trai.”
Sầm Trí Sâm cũng nói: “Chúc ngủ ngon.”
***