Đông Phong Bất Dữ - Phù Nhạn Trầm Ngư - Chương 123: Vương
– Hai người nói gì mà vui vẻ thế?
Đột nhiên từ ngoài cửa truyền vào âm thanh quen thuộc khiến cả gã lẫn y đều nhận ra đó là của ai. Cả hai hướng mắt ra phía cửa, chợt thấy bóng dáng Mẫn Hi lụi cụi tháo đôi giày ra quăng cho Nghi Thái rồi mới tiến vào. Hắn bước đến, ngồi xuống bên cạnh thê tử tào khang của mình, nhìn Dịch Thừa Tiền một cách bình thường nhưng khiến gã thấy hơi ớn lạnh. Có lẽ là vì ánh mắt của hắn có phần sắc hơn người khác cho nên gã có cảm giác hắn đang liếc gã vì dám tò te tí te với y.
– Huynh hỏi phu nhân của đệ ít chuyện về trà thôi.
“Thiếp xin phép.” – Dứt lời, y đi lùi về phía hậu viện. May quá, thoát rồi, tự dưng phải nói chuyện với con người, mệt hết sức.
– Nhất đệ, nhặt đâu ra thê tử vừa ngoan vừa hiền. Bảo sao đợt đó từ hôn luôn công chúa!
“Chứ sao?” – Hắn nhếch mép. – “Đệ không có nhắm mắt cưới bừa bà công chúa vừa già vừa xấu lại còn ế mà hơn đệ 5-6 tuổi đâu ha. Đệ chả ham lấy công chúa đâu!”
– Bé bé thôi, mà sao kì vậy?
Nghe vậy, hắn hạ giọng, ghé sát người đối diện: “Thì giờ huynh nghĩ đi. Cưới vợ thường dân có gì cũng dễ nói chuyện hơn, đi rước bà công chúa về phải trước lễ sau nghi, không được sai sót. Chưa kể nha, đi làm có nóng máu quá thì còn về nhà tâm sự chửi cấp trên với vợ được, thử lấy bà công chúa cái là bao nhiêu bực tức cũng chỉ biết nín thin, làm sao mà dám chửi?”
– Cũng đúng. Mà nãy huynh thấy muội ấy có vẻ khép kín, sao đệ cưới được muội ấy vậy?
Dịch Thừa Tiền để ý toàn bộ biểu cảm của y lúc mới bắt đầu câu chuyện tới giờ. Ngoại trừ những lúc nhắc tới hắn, y toàn cố tránh né chứ không nói gì thêm, lại còn muốn tạo khoảng cách rất xa với gã mặc dù gã với hắn là đồng liêu thôi. Nói thẳng luôn là y còn hơn cả Thẩm Thiếu Lương. Một người hoạt ngôn như Mẫn Hi mà còn có vợ như vậy thì chắc chắn hắn có kinh nghiệm, dày dặn nữa là khác.
– Hỏi chi? Cách của đệ huynh không làm được đâu!
“Thì cho xin ít bí kíp đi. Biết đâu thành công?” – Dịch Thừa Tiền bĩu môi, chưa đánh đã sợ gã bại à?
– Nàng là sơn nữ. Cái lúc gia đình đệ gặp nạn sát thân, đệ chạy lên núi trốn thì gặp nàng. Nàng là người cưu mang đệ lúc đó, nhưng mà tạm thời thôi. Từ lúc nhận ra thích nàng, ngày nào đệ cũng đứng trước hiên, chờ nàng qua rồi ngâm mấy câu thơ tình.
“Kết quả sao?” – Hai mắt gã sáng rực, gì chứ thơ là nghề của gã rồi.
– Đang chơi với mẹ nó ở trong rồi. Mà cái đó ở quê làm còn có chỗ chạy, ở đây làm bổ khoái nó rượt huynh vào đồn uống trà vì quấy rối trật tự công cộng luôn á!
Hắn cười, đoạn nhìn đểu Dịch Thừa Tiền. Tự nhiên hắn thấy phục tài chém gió thành bão của mình. Ngày xưa rõ ràng là hắn mê trai trước nhưng mà đợi trai tán, giờ chém thành mình tán người ta. Mà thôi cũng chẳng sao, miễn sao nhà yên cửa ấm, vợ đẹp con xinh là được.
Đang nói chuyện, đột nhiên Vạn Phương bước đến.
– Chủ nhân, bên ngoài có mấy người tự xưng là Ti Y Cục đến tìm ngài ạ.
“Cho vào đi.” – Hắn chỉnh chỉnh tay áo. – “Họ đến may đồ cho đệ ấy mà.”
Bên ngoài phủ, Quân Bất Hận với Quân Bất Hối cũng đã tới gần đó. Bất Hối cầm mấy vò rượu với thịt vừa mua ngoài chợ, còn đệ đệ tâm can của hắn thì đi tay không với cây quạt và ví tiền treo lủng lẳng trên thắt lưng. Đang đi, đột nhiên y đứng lại, lấy quạt chặn đường hắn.
– Khùng hả? Xém tí bể rượu!
“Phụ hoàng cho người xuống kìa, qua kia ăn bánh bao tí đi!” – Dứt lời, y bỏ qua tiệm bánh ở đối diện. Hôm trước vào danh sách đỏ, hôm nay có người xuống thì chắc là đọc quyết định cách chức đày về quê rồi. Chuyến này coi như là tiệc chia tay hắn đi, có gì sau này gặp nhau đừng quên anh em.
– Làm gì trong đó mà lâu dữ.
“Văn lúc nào mà chả dài, đợi tí đi.” – Y vừa nói vừa bẻ cái bánh bao. – “Mà hôm trước vụ của huynh sao rồi?”
– Không sao, cũng may thằng Ly nắm khu đó, bỏ chút tiền ra bịt miệng bổ khoái là được.
“Cũng may. Còn huynh nữa, ai bảo lành mạnh không đi, tự dưng lại ham của lạ rồi lạng vào Tuý Cực lâu chi cho giờ tốn đống tiền nè.”
– Trời ơi làm như huynh muốn vào đấy ấy! Con mèo của huynh nó nhảy lung tung vào nhầm lầu xanh, vào đó bắt mèo ra thôi mà đủ thứ chuyện!
“Biết nhưng không ai tin huynh vào lầu xanh bắt mèo hết! Người ta nghĩ huynh đi bắt mấy con gà móng đỏ trong đấy đó!” – Ở chung với hoàng huynh lâu năm, y rõ hắn còn hơn mình. Bất Hối nhìn vậy thôi chứ vẫn còn rén lắm, có cho tiền cũng không dám vào thanh lâu chơi gái đâu. Đừng nghĩ hắn không có bản lĩnh đàn ông. Cái đó hắn có thừa nhưng cũng phải gục ngã trước giang mai thôi.
– Ra rồi kìa, vào thôi!