[Đồng Nhân] [Harry Potter] Sánh Bước Cùng Người - Brad Huyết - Chương 54: Kết bạn
“Lady first.” Snape nở nụ cười công nghiệp, nói.
“Chẳng phải mọi người thường nói thế sao?”
“Được rồi.” Jessica lật chăn nên, ngồi dậy, cúi đầu tìm đôi giày của mình. Chưa đến một giây, cô đã tìm ra mục tiêu. Nhưng… sao lại là cái dép lê này của cô vậy? Đôi giày cô hay đeo đi học đâu rồi?
Nhìn vẻ mặt sững sờ của Jessica, Snape không nhịn được liền cười nhạo: “Tôi thiết nghĩ, hẳn đồng phục và giày của cô đều ở phòng ký túc xá rồi. Hôm qua, hiệu trưởng Dumbledore đã đổi chúng với quần áo ngủ của rồi.”
“… Vậy đấy cũng là lý do tại sao hôm qua anh lại chùm chăn sao?”
“Hừ, không thì sao?” Snape nằm ở mé giường, bên cạnh là áo choàng học viện treo ở chân giường. Sau đấy anh ngồi dậy, lộ ra đồng phục bên trong của học viện. Tuy nằm ngủ cả một đêm, bộ đồng phục có nhiều nếp nhăn nhưng thật rõ ràng, nó vẫn còn tốt hơn mặc áo ngủ.
Nhìn Snape vui sướng khi mình gặp chuyện, lại nhìn bộ đồ ngủ hoạt hình thỏ Bunny trên người cùng với đôi dép lê bông dưới chân, Jessica chỉ biết thở dài. Nếu giờ có người nào vào Bệnh thất nhìn thấy cảnh này chắc cô chui xuống hố mất.
“… Jessica, chân cậu đang đeo gì đấy?” Vừa nghĩ xong, một giọng nói quen thuộc đột ngột vang lên.
Jessica chết lặng quay đầu nhìn lại, phát hiện Vivian Bulstrode xách theo một cái rổ dã ngoại nhỏ đứng ở cửa Bệnh thất, mắt dính chặt vào đôi dép lê của cô.
“Dép lê. Chẳng lẽ tiểu thư Bulstrode chưa thấy dép lê bao giờ sao?” Jessica tức giận trả lời, không để ý đến việc mới sáng sớm ode đã tới Bệnh thất.
“Tch, gu thẩm mĩ của cậu thật kỳ lạ.” Bulstrode hôm nay thật bất thường, cô nàng không khiêu khích Jessica như mọi ngày còn đem đồ ăn sáng tới và bày mặt bàn.
“Tôi mang bữa sáng tới cho cậu. Không biết cậu thích ăn gì nên tôi mang mỗi loại một ít… Thiết nghĩ, sẽ có vài món hợp khẩu vị cậu.”
“… Cảm ơn.” Jessica nghi hoặc nhìn Bulstrode.
“Bulstrode, sao tự dưng cậu lại làm như này?”
“Cậu có thể gọi tôi là Vivian.” Bulstrode ung dung ngòi xuống ghế bên cạnh.
“Được thôi, Vivian. Vậy sao cậu lại tự dưng tốt bụng như vậy?” Jessica trực tiếp hỏi về thắc mắc của bản thân.
“Dù sao, trước đây cậu và tôi cũng chẳng được coi là thân quen gì.”
“Tôi tưởng cậu phải hiểu được chứ. Bởi vì tôi là người nhà Bulstrode.” Vivian Bulstrode đứng dậy, nghiêm túc trả lời.
“Người nhà Bulstrode luôn hiểu rõ ân oán… Trùng hợp thay, tôi cũng vinh dự được kế thừa một cách hoàn hảo tính cách đó của gia tộc.”
“Vậy nó có liên quan gì đến việc cậu mang bữa sáng cho tôi.”
Bulstrode thở dài. Trước câu hỏi ngây ngô của Jessica, cô nàng chán chường nói tiếp: “Chắc cậu đã quên Jessica nhưng hôm qua cậu đã cứu tôi. Cho nên tôi nghĩ, chắc hẳn… chúng ta có thể thử làm bạn. Mà đưa bữa sáng cho bạn chẳng phải rất bình thường sao?”
“À…” Jessica không biết nói gì hơn. Cô chưa từng nghĩ rằng chỉ cần tiện tay cứu Bulstrode là đã có thể làm bạn với cô nàng.
“Tôi không cố ý cứu cậu đâu… À không, ý tôi là, không cần biết ai ngã trước mặt tôi, dù có là học sinh nhà Gryffindor tôi cũng sẽ giúp người đấy thôi. Cho nên, cậu không cần để chuyện hôm qua trong lòng, dù sao tôi cũng không phải là thuần huyết.”
“Cậu chắc chắn là một phù thủy thuần huyết.” Bulstrode khẳng định một cách chắc chắn “Cậu quên Cổ ngữ Runes trên người cậu rồi sao?”
“Nhỡ đâu bố hoặc mẹ tôi lại là một người dân Muggle thì sao?” Jessica hỏi ngược lại.
“Chuyện này cũng không phải không thể. Nếu không tại sao họ lại đột nhiên xuất hiện tại một thị trấn nhỏ ở thế giới Muggle?”
“…” Bulstrode cúi đầu không nói gì một lúc lâu.
Đến khi ngẩng đầu lên, trong đôi mắt xám của cô nàng hiện lên sự kiên định “Thế cũng không sao. Dù cậu có thực sự là phù thủy Muggle tôi cũng không để ý. Tôi, Vivian Bulstrode đã quyết định, chắc chắn sẽ không có chuyện tôi bỏ dở giữa chừng. Vốn dĩ muốn khẳng định cậu là Phù thủy thuần huyết cũng chỉ để tôi đỡ bị ba mẹ càu nhàu, chứ tôi cũng chẳng để ý lắm.”
Jessica có chút không biết nên nói gì, cô không biết nguyên nhân hai người không thể hợp nhau lại đơn giản như vậy. Vốn dĩ, cô còn tưởng là do huyết thống phù thủy trong cô và Bulstrode không giống nhau nên không hợp.
“Đừng đứng đấy nữa. Cậu mau đi rửa mặt rồi đến đây ăn sáng đi!” Bulstrode nhìn lướt từ trên xuống dưới Jessica đánh giá, không khỏi lắc đầu.
“Cậu vẫn muốn ăn mặc như này sao?”
“Đồng phục và giày của tôi đều được thầy hiệu trưởng Dumbledore biến đi.” Jessica nhún vai, cô không hề cảm thấy rối rắm hay ngại ngùng khi Bulstrode tự nhiên từ đối thủ biến thành bạn bè.
“Chắc giờ chúng đang ở phòng ngủ của tôi rồi.”
“Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ đi lấy hộ cậu.” Bulstrode gật đầu.
“Yên tâm, tôi sẽ không động đến đồ gì khác trong phòng cậu.”
“Không phải chỉ có tôi mới được vào phòng ngủ của mình sao?” Jessica mờ mịt hỏi. Chính nữ huynh trưởng tiền nhiệm – Narcissa Black đã mách cô như vậy mà. Chẳng lẽ đàn chị lừa cô sao?
“… Huynh trưởng có thể vào phòng ngủ của bất cứ thành viên nào trong nhà. Tuy rằng họ không làm vậy nhưng không có nghĩa là họ không thể, Jessica. Bulstrode gần như bất lực, thở dài nhìn về phía Snape vẫn lẳng lặng ngồi bên mép giường.
“Tôi cũng đã mang bữa sáng luôn cho anh, Snape. Cảm ơn anh đã giúp đỡ Jessica. Anh là bạn của Jessica thì cũng là bạn của tôi.”
Snape tặc lưỡi một cái, không nói gì, chỉ khoanh tay trước ngực và tiếp tục ngồi tại chỗ, coi như không nhìn thấy ý tốt của Bulstrode. Thật kỳ quái là tiểu thư Bulstode cũng không có chút biểu hiện phật lòng hay mất hứng mà vẫn rất bình tĩnh như một thói quen.
Đợi đến khi Jessica từ vệ sinh đi ra, Snape mới mặc áo choàng học viện vào, từ tốn xuống giường đi về phía phòng vệ sinh.
Jessica ngồi xuống bên giường một tay cầm lát bánh sandwich, một tay cầm con dao bôi mứt hoa quả lên miếng bánh, lơ đãng hỏi: “Thế cái chỏi của cậu như thế nào rồi?”
“Không có vấn đề gì. Giáo sư Hooch nói là do tôi không may lấy phải cây chổi quá cũ, dùng không còn ổn định nữa.” Bulstrode nói sâu xa “Tch, tôi nhớ Hogwart có hơn năm mươi cây chổi mà nhỉ?”
“… Tôi nghĩ cậu nên cẩn thận một chút.” Jessica vừa chuyên chú đặt lát pho mát nên bánh sandwich vừa nói.
“Tôi thấy sự trùng hợp không hề nhẹ ở đây.”
“Tôi biết rồi.” Ánh mắt Bulstrode hiện lên vẻ tàn nhẫn rồi lại mau chóng biến mất như khi nó xuất hiện.
“Cậu cứ ăn tiếp đi, tôi đi lấy quần áo cho cậu.”
“Cảm ơn nhé.” Jessica cũng không từ chối, tiếp tục thưởng thức bữa sáng. Bulstrode đứng dậy, xoay người rời đi, lướt qua Snape mới đi ra từ phòng vệ sinh.
Ngồi xuống đối diện Jessica, Snape im lặng, không nói gì, chỉ lấy một đĩa bữa sáng kiểu Anh và bắt đầu ăn. Trong lúc nhất thời, cả Bệnh thất chỉ còn tiếng lạch cạch khi dao nĩa va vào bát đĩa.
Rất nhanh sau đó, Bulstrode đã mang đến cho Jessica bộ đồng phục. Sau đó, cô nàng tóc vàng phải rời khỏi Bệnh thất để đi học, để lại hai người trong căn phòng Bệnh thất to.
Dưới sự giám sát của Nữ vương Bệnh thất, không ai dám gây ồn trong trong Bệnh thất hay làm một số việc linh tinh như đọc sách, làm bài tập… ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi. Nhưng còn may, bà không cấm các bệnh nhân không được nói chuyện với nhau, chỉ cần họ vẫn thành thật nằm trên giường là được.
Cho nên, sau khi giải quyết bữa sáng xong, hai bệnh nhân đang được chăm sóc đặc biệt lại tiếp tục nằm trên giường.
“Severus, lúc đấy anh đã nghĩ gì vậy?” Jessica như một con cá muối phơi nắng, nhàm chán nằm trên giường và quay sang hỏi Snape nằm ở giường bên cạnh.
“Ý em định hỏi là sao lúc đấy anh lại mang em về? Không giống hành động thường ngày của anh chút nào.”
“Tch.” Snape chỉ chẹp một cái, không định trả lời câu hỏi này.
“Tôi còn tưởng cô sẽ hỏi những vấn đề học tập như về độc dược hay bùa chú… Nhưng xem ra, tôi đánh giá quá cao trí thông minh của cô rồi.”
Jessica cho anh một cái liếc mắt khinh thường. Cô cảm tưởng nếu cô cứ cố chấp tìm hiểu câu trả lời, chắc chắn cô không bị Snape làm cho tức chết thì cũng là mệt chết. Để tránh cho tình huống đáng sợ đó thực sự xảy ra, cô quyết định không quan tâm thái độ của Snape nữa, tiếp tục ba hoa tiếp.
“Em nhớ ban đầu anh còn định vứt em sang một bên, nhưng khi nhìn thấy vòng tay của em lại thay đổi. Chẳng lẽ..” Theo bản năng vuốt ve chiếc vòng ở cổ tay, đôi mắt xanh lam của Jessica léo lên những tia sáng kì lạ,
“Anh định cho em xem báo đen nên mới mang em về đúng không?”
Snape không nói gì. Anh quay mặt đi, nhìn chằm chằm vào vách tường như trên đấy có ghi cách pha chế độc dược.
“Cảm ơn anh, Severus. Phillip… rất quan trọng với em.” Jessica vô thức nghịch bàn tay của mình, cảm xúc đột nhiên trầm xuống.
“… Còn cả lão Bangka nữa.”
Cảm nhận được sự thay đổi trong cảm xúc của Jessica, Snape quay đầu nhìn lại. Thiếu niên tóc đen khoanh tay, nằm trên giường, thản nhiên nói: “Rốt cuộc lão Bangka là ai? Tôi đã nghe cô nhắc đến lão ta khá nhiều lần.”
“Lão Bangka là người giữ rừng ở trấn em. Từ lúc em ba tuổi ông ấy đã đến thị trấn ở rồi. Ông ở một mình trong căn nhà gỗ nhỏ trong rừng. Ngoại trừ những những lúc phải đi mua thức ăn, ông ấy gần như không tiếp xúc với mọi người trong trấn.”
“Gần như? Vậy cơ là ngoại lệ sao?” Giọng nói của Snape cao lên, thể hiện sự thắc mắc của anh.
“Vâng. Lúc đấy em tầm khoảng 5 tuổi, bởi vì bị bắt nạt nhưng không muốn cho người nhà biết nên em đã trộm chạy vào rừng một mình để khóc. Có lẽ vì lúc đấy quá đau lòng, em không thể nhớ rõ đường mà mình đã chạy vào và cả thời gian, nên chờ đến khi muốn về nhà em mới nhận ra trời đã tối và mình đã lạc đường.”
“Tch…” Snape liếc Jessica một cái nhưng không nói gì, tiếp tục yên lặng lắng nghe cô kể lại.
“Chính lúc đó Phillip đã xuất hiện. Nó đã đưa em tới trước cửa căn nhà gỗ của lão Bangka và chạy vào trong rừng cây.”
“… Cô thực sự phải vào nhà Gryffindor mới đúng.” Snape nhìn chằm chằm Jessica, tặc lưỡi liên tục.
“Nhìn thấy báo đen mà không biết sợ, tôi không biết nên nhận xét cô dũng cảm hay lỗ mãng nữa.”
“Anh Severus, do lúc đấy em vẫn còn nhỏ mà.” Nhìn vẻ mặt cười nhạo của thiếu niên tóc đen, Jessica bất đắc dĩ thở dài.
“Vả lại, lúc đấy em còn tưởng Phillip chỉ là mèo đen có kích thước lớn hơn bình thường một chút.”
Snape không khách khí tặng cho Jessica thêm một nụ cười nhạo nhưng cũng chẳng nói gì thêm.