Đông Hạ - Cọng Rau - Chương 4
“Thấy sao? Quá ngầu luôn nhé!”
Minh Hạ liếc nhìn con mười đỏ chói trong bài kiểm tra của Hoài Đông, cô xùy một tiếng cảm thấy nhục nhã liền quay lên.
Kiểm tra xong thầy Hưng cũng không làm khó Minh Hạ được nữa, cô thích thú trở thành người chiến thắng. Quyết tâm điểm cao thi học kì.
Hôm nay lớp có tiết thực hành hoá, cả lớp di chuyển đến phòng thực hành. Minh Hạ được cho vào chung nhóm với Tuyết Lan, Hoài Đông, Anh Tuấn do ngồi cùng một dãy. Minh Hạ cảm thấy sẽ không khó thực hiện.
Cô đảm nhận nhiệm vụ ngồi viết bản tường trình, còn ba người họ sẽ thực hiện thí nghiệm. Cứ có hiện tượng thì họ đọc cho Minh Hạ viết vào giấy, công việc cô tương đối nhàng.
“A” Tuyết Lan la lên. Minh Hạ ngạc nhiên quay sang, tay Tuyết Lan không cẩn thận bị phỏng do lửa cồn. Anh Tuấn bên cạnh hốt hoảng: “Ôi trời lớp trưởng bà có sao không?”
Tuyết Lan rít khẽ: “Không sao.” Cô nhìn về phía Hoài Đông. Cậu vẫn vô cảm thực hiện bước tiếp theo, không quên nhắc nhở cô nhanh chóng rửa qua bằng nước lạnh. Tuyết Lan khó chịu tự mở vòi nước rửa sơ qua chỗ bị phỏng.
Minh Hạ ngồi nhìn hai người họ, thấy có gì đó sai sai.
Hoài Đông nhìn cô thất thần thì nhắc: “Mau ghi vào, nhìn cái gì?”
Minh Hạ hồi thần, cô a một tiếng rồi quay lại ghi bản tường trình.
***
Giờ ăn trưa, Minh Hạ vừa ăn vừa suy nghĩ về chuyện vừa rồi.
“Bà nói xem, có phải hai người họ giận nhau không?” Minh Hạ khó hiểu hỏi, không hiểu sao cô cảm thấy khó chịu.
Diệu Hoa nói: “Ừm tui không biết nữa.” Vừa nói xong, cô nàng há hốc mồm nhìn về phía quầy ăn. Minh Hạ nhìn thấy thế thì quay đầu nhìn theo hướng của Diệu Hoa. Rất nhiều người xếp hàng lấy đồ ăn. Minh Hạ không rõ cô nhìn ai.
Diệu Hoa luống cuống: “Hạ à, bà nói xem răng tui có dính rau không?” cô nhe răng ra.
Minh Hạ quan sát: “Không có, bà bị sao thế?”
Diệu Hoa không trả lời mà đứng lên vẫy vẫy, miệng cười tươi rói: “Đàn anh!”
“Đàn anh” trong lời Diệu Hoa đi lại, chàng trai tuấn tú với nụ cười công nghiệp: “Chào em” Nói rồi anh nhìn sang Minh Hạ, cô ngạc nhiên.
“Là anh?” Minh Hạ sửng sốt, là chàng trai doạ cô xém bay tim buổi hôm đó, nghĩ lại có chút quê quê.
Diệu Hoa hỏi: “Hai người quen nhau sao?”
Đức Khải nhìn Minh Hạ có chút xấu hổ, chính anh doạ người ta như vậy. Anh trả lời Diệu Hoa: “Chuyện dài lắm.”
Rồi lại nhìn sang Minh Hạ: “Nghĩ lại vẫn thấy có lỗi với em.”
Minh Hạ xua tay đáp: “Không không lỗi lại em quá nhát cáy thôi.”
Đức Khải cười cười. Anh nhìn sang Diệu Hoa, ánh mắt rất đặt biệt. Diệu Hoa bị nhìn thì đỏ mặt, hai người nhìn nhau rồi tạm biệt. Đức Khải về bàn của bạn bè mình.
Minh Hạ thấy là lạ: “Không lẽ? Hai người đang…”
Diệu Hoa bị chọc trúng tim đen, cô nàng đưa tay lên miệng suỵt một tiếng dài.
“Là tui thích anh ấy.” Diệu Hoa không ngại ngùng mà thừa nhận.
Minh Hạ cũng đoán được phần nào, nhìn cái điệu bộ luống cuống là biết ngay. Cô gật gù đã hiểu: “Ồ ồ, thật sốc nha.”
Diệu Hoa hỏi: “À mà sao hai người biết nhau thế?”
Minh Hạ cũng không ngại kể lại hết mọi việc, trừ việc khóc dính lên áo của Hoài Đông, cô ho khụ khụ.
Diệu Hoa cười nức nẻ, Minh Hạ lại nhận nhầm nam thần của cô là ma, buồn cười chết cô.
Minh Hạ bị cười liền xấu hổ: “Bà thôi đi.”
Diệu Hoa vẫn cười sặc: “Đẹp trai như thế mà bà nhận nhầm thành ma, xem ra anh ấy cũng rất khổ sở.”
Minh Hạ bĩu môi mặc kệ Diệu Hoa mà ăn cơm.
***
Thứ hai tuần sau, cô Hương đổi chỗ lớp học. Cô gửi sơ đồ cho lớp trưởng. Tuyết Lan không hài lòng lắm.
Minh Hạ bị đổi chỗ thành bạn cùng bàn với Hoài Đông, cô nghĩ cô Hương là đang muốn cải thiện tiếng anh của cô và toán của Hoài Đông, trờ thành đôi bạn chí cốt của lớp.
Cô cười hì hì xin chào bạn cùng bàn mới, Hoài Đông vẫn mặt không biến sắc mặc kệ cô.
Minh Hạ bị bơ riết quen, mặt cô cũng dày hơn nhiều. Nhưng nghĩ lại thấy không đúng, không lẽ cậu muốn ngồi với lớp trưởng? Hai người họ có vẻ đang mập mờ.
Ra chơi, lớp cũng đổi chỗ xong, tuy nhiên Minh Hạ định xuống cantin thì Tuyết Lan đến chỗ Minh Hạ, cô cứ trầm mặt không nói rõ ràng.
Minh Hạ khó hiểu: “Có chuyện gì sao?”
Tuyết Lan ấm úng: “Ừ thì, bà có thể đổi chỗ với tui không?”
Hả? Cái quỷ gì thế. Không phải cô Hương đã sắp như thế rồi sao.
Minh Hạ do dự: “Nhưng cô đã sắp rồi mà?”
Tuyết Lan khẳng định: “Chuyện đó tui nói lại với cô là xong.”
Minh Hạ nhìn qua Hoài Đông, cậu nghe tiếng động cũng ngước mặt lên, nhướng mày nhìn Tuyết Lan.
“Không đổi.”
Tuyết Lan bị từ chối thẳng mặt, cô vừa ngại vừa tức giận, dậm chân đi về chỗ ngồi. Bạn học xung quanh hóng hớt cũng quay lên giả vờ không thấy
Minh Hạ quay sang nói nhỏ: “Không phải chứ, bạn gái ông giận rồi kìa.”
Hoài Đông nghe được từ mấu chốt: “Bạn gái? Tôi có bạn gái hả?”
Minh Hạ nhìn Hoài Đông rồi lại nhìn Tuyết Lan ở bàn hai: “Hai người…”
Hoài Đông chửi tục: “Bạn gái cái mẹ bà.”
Minh Hạ bị chửi nhưng cô vẫn cho là cậu ta ngại.
“Nhưng hai người rất mờ ám, không phải tặng sữa tặng nước đồ sao? Không lẽ lớp trưởng theo đuổi còn ông làm giá, hay hai người đang giận nhau?”
Hoài Đông nghe thế liền biết cô bạn cùng bàn mình hiểu lầm cậu. Nhìn Minh Hạ cứ ngu ngu cậu liền mất kiên nhẫn, chửi tục lần hai.
“Mờ ám cái khỉ, tôi không có bạn gái, và đếch có vụ giận dỗi khỉ gió gì hết.”
Minh Hạ lần đầu tiên nghe cậu chửi tục, còn bắn rap như chửi vào mặt cô. Minh Hạ bĩu môi tin tưởng, thế mà cô suy nghĩ tới bảy bảy bốn chín việc họ quen nhau, tình cảm học đường. Bây giờ cô có chút vui.
“Thế thì tốt.”
“Tốt cái gì?” Hoài Đông hỏi.
Minh Hạ bị hỏi lại thì giật mình, ừ nhỉ, tốt cái gì? Cô biện minh: “Ừ thì, đỡ bị ghen tuông vớ vẩn.”
Hoài Đông cười khẩy: “Ngốc.”
Bây giờ là giữa tháng mười hai, chỉ một tuần nữa là thi học kì. Minh Hạ tập trung cao độ ôn luyện bài tập và học từ vựng.
***
Thoáng chốc đã đến kì thi học kì một. Minh Hạ chung phòng thi với Diệu Hoa. Diệu Hoa vui sướng ôm lấy cổ Minh Hạ xoay vòng vòng.
“Bà vui cái gì chứ? chung phòng cũng có trao đổi bài được đâu là.”
Diệu Hoa lắc đầu phản bác: “No, no, không phải là trao đổi bài, chung phòng khi áp lực tui quay sang nhìn bà là sẽ hết áp lực, rất hiệu quả đó.”
Minh Hạ buồn cười.
Thi xong môn toán, Minh Hạ chậm rãi đi ra phòng thi, đề tương đối dễ, cô làm xong chỉ trong hơn một tiếng thôi.
Minh Hạ về nhà chuẩn bị thi môn tiếng anh vào buổi chiều, cô bắt đầu cảm thấy lo lắng.
Bà nội trên bàn ăn cứ liên tục gắp cho cô đậu, nào là đậu rang, đậu hũ, đậu chiên giòn, đậu bắp,… Minh Hạ ăn mãi liền thấy ngán.
Chiều đó cô tập trung thi môn tiếng anh. Hoài Đông thấy cô thì chỉ bảo: “Tự tin lên.”
Minh Hạ như được khích lệ, vào phòng thi cô chăm chú làm, câu nào không được thì bỏ qua câu khác, không thể cứ tốn thời gian như vậy. Thi xong môn tiếng anh, Minh Hạ thở phào nhẹ nhõm như trút hết gánh nặng. Cô cầm đề chạy đi tìm Hoài Đông.
Cô liền bắt gặp cậu đi dưới sân trường, Minh Hạ lật đật chạy lại.
“Ai! Đông.”
Cậu nghe cô gọi thì quay lại, nhướng mày ý hỏi làm được không.
Minh Hạ hơi không chắc chắn một câu, cô e dè hỏi: “Câu mười ông chọn gì thế?”
Hoài Đông hỏi ngược lại cô: “Thế bà chọn gì?”
Minh Hạ lo lắng: “A.”
“Ừ, giống bà.”
Hoài Đông ngẩm nghĩ, nếu cô chọn A thì cậu cũng là A, thật ra cậu không nhớ câu mười là câu gì.
Minh Hạ vui mừng, cô líu lo cả quãng đường về nhà.
***
Cô Hương cầm bài thi vào lớp, cô cười tít mắt.
“Lớp chúng ta kì này thể hiện không tồi, được hẳn năm bạn trên điểm chín.”
Minh Hạ nuốt nước bọt, chờ phát bài thi. Con chín đỏ chói nằm trên bài thi, Minh Hạ lật qua lại để nhìn xem mình sai ở đâu, cô thở dài khi biết đó là câu cơ bản cô vì không để ý mà ghi không rõ.
Minh Hạ ũ rũ nhìn sang bài thi của Hoài Đông bên cạnh. Chín rưỡi.
Đùa hả, cậu nhảy từ bảy điểm lên chín rưỡi luôn, hơn cô hẳn không phẩy hai lăm.
Môn tiếng Anh.
Thầy Hưng không bắt bẻ gì cả, Minh Hạ nghĩ kì này cô phát huy không tồi.
Minh Hạ nhìn lớp trưởng phát bài thi mà căn thẳng cao độ, tim cô như nhảy ra ngoài lòng ngực. Minh Hạ nhìn bài thi trong tay mà không dám lật lại xem, cô nhắm tịt mắt đưa sang Hoài Đông.
“Tui không dám nhìn, Đông ông xem tui có nên mở mắt không?”
Hoài Đông liết nhìn con điểm trong bài thi cô, cậu bảo cô cứ mở mắt. Minh Hạ lấy hết can đảm mở mắt. Bảy điểm rưỡi!
Hơn hẳn năm điểm so với kì rồi. Minh Hạ vượt quá kì vọng, cô cười te tét không tin vào mắt mình.
“Học trò của ông không phải là ngu dốt đâu nhé! Tất cả do tui chăm chỉ đó.” Minh Hạ luôn dành chủ nhật để luyện anh văn, tuy điểm không cao lắm nhưng đã vượt quá kì vọng của Minh Hạ. Cô nhìn sang Hoài Đông nhíu mày nhìn bài thi, vẫn có chín tám, vẫn mất không phẩy hai lăm.
Minh Hạ nhìn bài mình thấy sai sai, câu mười cô chọn đáp án A như không đúng. Cô lại nhìn sang bài thi của Đông, cậu chọn B! Mà đáp án B là đáp án đúng.
Minh Hạ nhăn nhó: “Câu mười rõ ràng đáp án B mới đúng! Thế mà hôm đó tui nói A ông cũng nói chọn A. Làm tui vui cả một ngày, A cái quần đùi ông.”
Hoài Đông không đáp, cô chọn A thì cậu cũng nghĩ A nhưng cậu làm sao nhớ câu mười là câu gì.
“Không nhớ.”
Minh Hạ nghe được câu trả lời xanh rờn, cô cay đắng hừ một tiếng, kẻ dối trá.
***
Cuối tháng mười hai thời tiết thành phố se se lạnh. Ban đêm nhiệt độ có khi thấp hơn mười độ. Cuối tuần là lễ giáng sinh. Tám giờ tối, Minh Hạ bị bà gọi, cô bất lực chui ra khỏi ổ chăn của mình.
Bà nội nhờ cô đi mua bột, nhà vừa vặn hết nhưng bà cô muốn làm bánh quy nhâm nhi trong buổi tối. Minh Hạ thở dài, tuổi bà không nhỏ nhưng tâm hồn đam mê nấu ăn vẫn cứ theo mãi. Nhưng cô không vì chuyện đó mà không vui, bà cô nấu ăn rất ngon lại thích nấu ăn. Nghĩ đến bánh quy nội làm thơm phức Hạ cũng không từ chối.
Cô lấy tiền đi ra cửa hàng tiện lợi trong thị trấn, cách đây không xa. Vừa bước ra khỏi nhà thì Minh Hạ nheo mày nhìn vào trong con hẻm, bóng người cao cao đi từ trong ra. Đến khi nhìn rõ là ai cô mới thở phào nhẹ nhõm.
“Đi đâu thế?” Minh Hạ cất giọng hỏi.
Hoài Đông khịt mũi, cậu rụt cổ vào trong áo khoác, giọng khàn khàn như bị cảm: “Mua thuốc.”
Minh Hạ nghĩ nghĩ, sắp tới giáng sinh bị cảm cũng quá khổ rồi. Vì tiệm thuốc và cửa hàng tiện lợi cạnh nhau, cô quyết định đi cùng cậu.
Cả hai sóng vai nhau đi dưới con phố đầy ấp sự chuẩn bị cho giáng sinh. Cây thông thắp đèn sáng rực cả góc trời.
Bầu không khi hơi buồn chán vì không ai nói với ai câu gì, Minh Hạ vẫn mặt dày trở thành người bắt chuyện.
“Cuối tuần ông có đi chơi không?”
Hoài Đông đáp: “Không đi.”
Minh Hạ thất vọng: “Ể tại sao?”
Hoài Đông liếc nhìn cô, cậu thấp giọng nói: “Nhìn tôi như vậy còn đi chơi sao?” Dứt lời cậu còn ho khụ khụ vài cái để chứng minh.
Minh Hạ ồ, cô thương tiếc: “Thật tội nghiệp.”
Hoài Đông lười nói chuyện, bầu không khí một lần nữa lại yên tĩnh.
Đến cửa hàng, Minh Hạ mua bột xong tính tiền ra về. Cô nhìn xung quanh một vòng, nhón chân nhìn vào tiệm thuốc bên cạnh. Người đâu rồi?
Không phải chứ? Cậu ta bỏ cô ở lại hả.
Minh Hạ nhăn nhó tức giận: “Tên mắm này.”
Cô giậm chân định đi về thì sau lưng có người gọi, Minh Hạ quay ngoắc lại. Hoài Đông bây giờ xuất hiện, dẫn theo thằng nhóc tầm bảy tuổi.
Minh Hạ nguôi giận vì cậu không bỏ lại cô nhưng đầu đầy chấm hỏi, lôi đâu ra thằng nhóc này thế?
Hoài Đông mặt không cảm xúc, chỉ vào đầu thằng bé nói: “Thằng nhóc bị lạc.”
Minh Hạ gật đầu đã hiểu, cô nhìn đứa nhóc bị doạ đến nỗi mặt mếu máo.
Minh Hạ chậm rãi đi lại, ngồi xổm trước mặt đứa nhóc: “Nhà em ở đâu?”
Thằng nhóc nhìn cô như kiểu tôi biết nhà ở đâu thì có lạc sao.
Minh Hạ: “Ừ nhỉ, em bị lạc.” Cô ngước lên nhìn Hoài Đông: “Bây giờ làm sao?”
Hoài Đông khịt mũi, dáng vẻ khổ sở của người bị bệnh: “Đem đến công an.”
Minh Hạ nhìn cậu mệt mỏi như thế, cô bảo: “Không thì ông về đi, tui đưa em ấy đi.”
Hoài Đông nhìn cô không đáp, cậu nắm lấy tay đứa bé mà dẫn đi. Minh Hạ ngạc nhiên chạy theo.
“Một mình bà, người ta sẽ tưởng là bắt cóc.”