Đông Hạ - Cọng Rau - Chương 2
Người được cô Hương yêu mến nhưng lại là kẻ thù không đội trời chung của thầy Hưng. Thầy đã bảy bảy bốn chín lần kêu gọi cô để mắng nhưng đã được cô Hương ngăn cản. Và bây giờ Minh Hạ đang ở văn phòng.
“Hạ à, cô biết em là học sinh ưu tú nhưng em học rất rất lệch, nhà em không thể thuê người dạy kèm sao? Cứ như thế này rất bất lợi cho em.”
“Tuyết Lan đạt tám điểm anh, em ấy không giúp được em sao?”
Minh Hạ nắm chặt gấu váy, cô cuối đầu. Đối với cô việc học từ vựng tiếng anh rất khổ, học mười từ lại quên hết sáu từ. Thành tích tệ hại.
“Thôi cứ vậy đi, cô sẽ ngăn cản không cho thầy Hưng làm khó em, nhưng em phải cố gắng lên nhé, tự nhiên không có nghĩa em được lơ là môn khác, khi ra ngoài tiếng anh vô cùng quan trọng.”
Minh Hạ gật đầu: “Em sẽ cố gắng, cảm ơn cô.”
Cạch, cửa bên ngoài mở, Hoài Đông bước vào, cậu gật đầu: “Cô Hương.”
Cô Hương nhìn cậu hỏi: “Có chuyện gì sao em?”
“Em xin cô một chuyện.”
Cô Hương nhìn Minh Hạ bảo cô có thể về rồi, Minh Hạ gật đầu, cô đi ra khỏi phòng.
Thôi xong, bây giờ cô phải làm gì để cải thiện tiếng anh đây. Thật sự đau khổ.
Minh Hạ về lớp, Diệu Hoa chạy lại với vẻ mặt lo lắng: “Bà không sao chứ?”
Minh Hạ lắc đầu bảo không sao đâu, cô lại hỏi Diệu Hoa: “Hoa này, bà được bao nhiêu điểm tiếng anh thế?”
Diệu Hoa nói: “Năm phẩy năm, vừa vặn trên trung bình.”
Minh Hạ lại thở dài. Diệu Hoa biết được tình trạng tệ hại môn anh văn của cô bạn thì ngồi xuống khuyên bảo.
“Bà vui vẻ lên đi mà, tiếng anh tui năm năm nhưng toán tui lại có sáu điểm, không phải bà được chín điểm toán sao? Như vậy nha, tui năm năm, bà ba điểm có nghĩa là tui hơn bà hai phẩy năm. Còn môn toán, tui sáu bà chín, bà hơn tui ba điểm. Ba điểm lớn hơn hai phẩy năm, bà thắng.”
Minh Hạ giật giật môi, cô đâu phải hơn thua điểm đâu chứ.
“Bà có bí quyết gì học anh không?”
Diệu Hoa chống cằm suy ngẫm, Minh Hạ hỏi cô bạn năm phẩy năm cũng không hợp lí lắm, không phải lớp có chín tám sao?
“Sao bà hỏi tui, người ngồi sau bà đấy, cậu ta tên gì gì nhỉ, cái gì Đông ấy, được hẳn chín tám, cục cưng của Hưng hói.”
Minh Hạ nằm dài xuống bàn, cậu ta bị nhập à? Sao có thể học giỏi môn này được thế.
Diệu Hoa an ủi: “Thật ra tệ anh cũng không hiếm, bà không biết Đông cậu ta chín tám anh nhưng lại có bảy điểm toán đâu, thấp hơn bà hẳn.”
Minh Hạ nói: “Thì sao chứ, quan trọng là giỏi anh, tui không bao giờ giỏi được môn đó cả.”
Người bị nói xấu đã không biết vào chỗ ngồi từ bao giờ, Diệu Hoa ho sặc sụa, cô nàng quay mặt đi nói về chuyện khác.
“Bà cứ học từ vựng là được, để về tui sẽ mượn tài liệu chị tui cho bà, chị ấy vừa tốt nghiệp học rất giỏi anh văn.”
Minh Hạ ngồi dậy, cô cười tủm tỉm nắm lấy tay của Diệu Hoa: “Cảm ơn bà!”
Diệu Hoa cười haha, cô nàng ra vẻ: “Không có gì đâu mà.”
Vào học, Minh Hạ đã quên mất, tiết sau là của thầy Hưng. Thôi xong.
Thầy Hưng vừa vào lớp đã lôi cô ra mà băm thành mảnh vụng.
“Tôi không biết tôi giảng có chỗ nào không dễ hiểu mà lại có hẳn một bạn dưới trung bình, tôi nghĩ kẻ đó đầu óc đã bị chim tha bỏ trên cây dừa sau trường trong giờ học của tôi.”
Minh Hạ cuối thấp đầu, cái quỷ đầu óc cô còn đấy nhé.
Sau khi giảng mười phút thầy lại mắng mỏ vài câu. Đến khi thầy gọi Minh Hạ đứng lên trả lời câu hỏi.
“Ôi bạn học bàn tư, em đứng lên trả lời nào.”
Minh Hạ đổ mồ hôi hột, cố ý, chắc chắn là cố ý.
Minh Hạ đứng lên nhìn câu trắc nghiệm trên bạn, A B C D, cái nào bây giờ! Cô hầu như không thấy điểm khác nhau. Có ngu cô cũng biết đây là câu hỏi khó, thầy cố làm cho cô mất mặt. Minh Hạ cuối đầu, lại nhìn bảng, rồi nhìn Tuyết Lan, cô ta vẫn im lặng nhìn vào sách, không có ý định nhắc cô. Minh Hạ muốn khóc trong lòng.
“Đáp án A” sau lưng có tiếng thì thầm nho nhỏ, cô như vớ được phao cứu sinh nói lớn dõng dạc: “Dạ thưa, là đáp án A.”
Thầy Hưng không nghĩ cô biết trả lời, thầy suy nghĩ rồi lại nói.
“Chính xác, nhưng tôi hi vọng đó là em tự trả lời chứ không phải là sự giúp đỡ của bạn học bên cạnh.”
Minh Hạ đau khổ trong lòng, bạn bên cạnh cái khỉ, cậu ta còn không hé nữa lời.
“Được rồi, ngồi xuống đi.”
Minh Hạ ngồi xuống, cô canh lúc thầy không chú ý quay ra phía sau nhỏ giọng cảm ơn.
Hoài Đông mặt không biến sắc, cậu ra vẻ như mình chưa từng giúp cô. Không trả lời tiếp tục cuối đầu chép bài. Minh hạ bĩu môi, cô quay lên học từ vựng.
Chuông vang kết thúc buổi sáng, học sinh nối đuôi nhau ra nhà ăn dùng bữa trưa. Trường quy định học sinh cả ngày mới được về nhà, không như trường cấp hai của cô. Sau khai giảng thì học sinh ở lại vào buổi trưa. Minh Hạ đồng ý, bởi vì cô rất lười đi bộ về nhà vào buổi trưa. Nắng chảy cả mỡ.
Cơm trưa nhà ăn là cải xào và một số loại thịt. Minh Hạ chọn thịt gà, cô chọn xong liền đi về bàn Diệu Hoa đã ngồi, cô nàng vẫy tay kêu gọi cô.
“Này, bà biết không?”
Minh Hạ khó hiểu: “biết gì cơ?”
Diệu Hoa bật chế độ bà tám, cô thần thần bí bí kể: “Bà biết lớp trưởng lớp mình không?”
Minh Hạ nhớ ra: “A, ý bà là Tuyết Lan hả?”
Diệu Hoa búng tay: “Bingo, chính xác.”
Minh Hạ khó hiểu hỏi: “Bà ấy thì sao?”
Diệu Hoa cuối đầu lại gần cô thì thầm: “Tui nghe nói bà ấy tỏ tình đàn anh lớp mười hai nhưng thất bại, dạo này tâm trạng bà ấy luôn tệ hại.”
Minh Hạ buồn cười, sao cái gì Diệu Hoa cũng biết vậy? Thích người thất tình là chuyện bình thường có gì đâu.
“Trời đất, bà thần bí làm tui cứ tưởng vụ bí ẩn nào cơ. Thất tình là chuyện bình thường mà?”
Diệu Hoa lắc lắc đầu, cô bạn chăm chú đến nỗi quên ăn cơm: “No, không bình thường chút nào.”
“Lớp trưởng chúng ta là một người không ai biết được trong đầu cậu ta nghĩ gì, tớ nghe nói một thời gian cậu ta đe doạ đàn anh, bây giờ từ bỏ, lại có tin đồn lớp trưởng theo đuổi bạn học cùng lớp đó.”
Minh Hạ vẫn cảm thấy bình thường, con người có quyền thích mà, hơn nữa bọn họ cũng là độ tuổi thanh xuân chớm nở, rung động là không tránh khỏi.
Diệu Hoa bĩu môi thất vọng, cô nàng quay về ăn cơm: “Bà ngây thơ quá đi Hạ.”
***
Tan học, Minh Hạ bị cô Hương gọi lên văn phòng, trên đường đi cô lại trầm ngâm, không lẽ thầy Hưng lại mách nữa chứ.
Cô Hương vui vẻ mời Minh Hạ ngồi xuống ghế. Sau đó cô lại buồn rầu rũ mặt: “Hạ này, em giúp cô vào điểm kiểm tra lần này nhé? Gấp lắm rồi, bây giờ đã không còn sớm, con cô vẫn còn nhỏ, em biết đó, bỏ nó ở nhà lâu cô không nỡ. Em giúp cô được chứ?”
Minh Hạ suy nghĩ: “Lớp trưởng đâu ạ?” Cô Hương thở dài
“Em ấy có chuyện gấp về sớm, cô không gọi được lớp phó nên nhờ em.”
Hôm nay Minh Hạ không bận vì thế cô liền đồng ý.
Đến khi xong xuôi tất cả đã là sáu giờ tối. Sân trường vắng tanh không một bóng người, Minh Hạ nuốt nước bọt đi qua hành lang. Bảo vệ đâu rồi, sao bác ấy không bật đèn gì hết!
Đã vào thu, ngày tương đối ngắn mới chỉ sáu giờ mà đã tối như thế. Minh Hạ sợ nhất trên đời là mấy chuyện tâm linh.
“Lộp cộp.”
Cái quỷ, không phải chứ? Minh Hạ dừng lại nghe rõ, chính xác là tiếng bước chân giẫm lên sàn gạch đặc trưng của trường. Thân Minh Hạ lạnh toát, hai chân cô run rẩy đến nỗi không đứng vững. Cô cố gắng đè nén nỗi sợ hãi, bước nhanh về phía trước. Bước chân sau lưng càng nhanh, như chúng muốn bắt lấy cô vậy. Minh Hạ lao đầu chạy xuống cầu thang, cứ chạy chạy mãi đến khi lao vào một người bước đi trong hành lang. Minh Hạ khóc bù lu bù loa. Nước mắt nước mũi tèm lem trong rất đáng sợ.
“Này, bị gì thế?” Giọng nói quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu, Minh Hạ mếu máo ngước lên nói: “Có ma, có mà, má ơi nó bắt tui đi.”
Hoài Đông cuối nhìn cô, hai tay cậu đặt lên vai theo quán tính. Vốn dĩ cậu định về lớp lấy áo khoác nhưng nữa đường lại gặp con nhóc vừa chạy vừa khóc, bây giờ lại bôi cả nước mắt nước mũi lên áo cậu. Hoài Đông có chút thấy kinh kinh. Chỉ một chút thôi.
“Ma quỷ ở đây?” Cậu vừa nói vừa quan sát xung quanh. Rõ ràng chỉ có hai người họ: “Chỉ có, chúng ta mà?”
Minh Hạ mặt cắt không còn giọt máu, cô mếu máo khóc lớn hơn, Minh Hạ không sợ gián không sợ chuột càng không sợ rắn, thứ cô sợ duy nhất là chuyện tâm linh, trêu chọc Hoài Đông hôm trước sợ ma nhưng có trời mới biết cô sợ hơn nhường nào. Nước mắt nước mũi cô trét vào áo cậu.
Hoài Đông bị cô khóc ùm lên liền thấy ồn ào: “Ngậm mỏ bà vào, nó bắt bà đi bây giờ.”
Minh Hạ mười sáu tuổi bị dụ, cô lập tức ngậm miệng. Tiếng bước chân lại lần nữa vang lên, cánh cửa phòng lớp mười hai hé mở, đàn anh khối mười hai đứng trước mặt bọn họ.
Minh Hạ không dám quay đầu, hai tay cô bám chặt, mặt úp thẳng vào ngực Hoài Đông. Thời điểm bị doạ đến mất hồn, con người mất đi liêm sĩ.
“Anh doạ các em hả?” Đàn anh điển trai cười cười, anh dùng tay gãy gãy đầu, vốn khi nảy định đi lấy lại bài tập bỏ quên trong ngăn bàn, lại doạ cô gái nhỏ chạy trối chết không biết trời đất. Anh có chút hối lỗi.
Hoài Đông đáp: “Chỉ mình cậu ấy thôi.”
“Má ơi, ma cũng biết nói chuyện sao? Đông, Đông ông ông, ông có phải là người không?”
Hoài Đông nghe cô lảm nhảm không hiểu gì, hai tay đầy vai cô xoay người.
Minh Hạ bị xoay lại đối diện đàn anh, cô không dám mở mắt.
đàn anh thấy mình đã gây ra tâm lí không nhỏ cho cô gái, anh hối lỗi: “Anh không phải là ma đâu, lúc nảy doạ em thật xin lỗi.”
Minh Hạ can đảm mở mắt, đập vào mặt cô là con người bằng xương bằng thịt, không phải ma. Minh Hạ thở phào, mặt đỏ lên.
“Anh, anh doạ em chết rồi.”
“Thành thật xin lỗi.”
***
Minh Hạ bám theo Hoài Đông đi về nhà, bây giờ cô đặc biệt nhạy cảm với bóng đêm, bị doạ một pha không nhẹ cũng không dám về nhà một mình.
“Minh Hạ.” Hoài Đông đi trước gọi một tiếng.
Minh Hạ đáp: “Ừ?”
“Khi nảy, bà trét nước mũi lên áo tôi.” Hoài Đông chỉ vào cái áo đã dính một mảng nước mắt nước mũi của người nào đó. Kinh chết cậu.
“…”