Đời Có Phan An - Liễu Ức Chi - Chương 19: Mỹ nhân bày kế
Hiếm khi trời hửng nắng, nhà nhà đều mang chăn đệm ra phơi, bên hồ, tiếng chày gỗ vang lên không ngừng.
Tuyết còn chưa tan, chung quanh đã sáng rõ.
Dương Dung Cơ đi mua sắm trên phố, Y nhi đi theo sau, đến ngã rẽ, bỗng có người gọi tên nàng.
Nhẹ nhàng xoay người lại, là Phan An – người mà nàng đã không gặp mấy tháng nay.
Trước đây chàng thường nói “thật tình cờ” hay “lại vô tình gặp nhau rồi” vào mỗi dịp ngẫu nhiên gặp gỡ, nhưng lần này chàng lại không nói như vậy.
Hai người đều đứng yên, vì thế cách nhau một khoảng, Phan An lên tiếng: “Ta về rồi”.
Lông mi của Dương Dung Cơ hơi run lên, mỉm cười nói: “Về là tốt rồi, dù sao năm mới cũng đang đến gần”.
Phan An nói: “Trong khoảng thời gian ta đi vắng, muội có thường xuyên viết thơ không?”.
Dương Dung Cơ nói: “Có”.
Phan An nói: “Thế có cảm thấy vui vẻ mỗi ngày không?”.
Dương Dung Cơ không trả lời, đánh trống lảng: “Ta phải đi đây, lang quân, cáo từ…”.
Dương Dung Cơ quay người bỏ đi, Phan An gọi nàng lại.
Nàng không dừng bước, cũng chưa từng quay đầu.
Nếu nàng ngoái lại nhìn, sẽ thấy được chiếc trâm ngọc trong tay Phan An.
Dương phủ không hề có dáng vẻ quạnh quẽ, vẫn nô nức chuẩn bị đón chào năm mới, gia nô mang đồ đạc của Dương Dung Cơ ra ngoài sân để phơi nắng, căn phòng lập tức lập tức trống rỗng.
Trước cửa sổ, “lười trang điểm” đã sớm héo tàn, đẩy cửa sổ ra, tuyết vẫn trắng xóa sân vườn.
Dương Dung Cơ ngồi trước cửa sổ, mở một rương gỗ ra, bên trong đựng đầy bản thảo thơ, cứ năm ngày làm một đề, trong này có hai mươi bài thơ.
Nàng xem lại từng cái một, cuối cùng xếp gọn rồi cất vào hộp, khóa lại, nhét chìa khóa vào chậu hoa trước cửa sổ.
Xoa tay, ngồi xuống.
Chắc như gạo bỏ hũ.
Thạch Sùng lại đi tiệc tùng khắp nơi, phỏng chừng đêm khuya mới về.
Lục Châu thay thế trang phục mùa đông vướng víu, thay bằng xiêm áo nhẹ hoe, bước ra cửa.
Ngoài cửa, gia nô quét tuyết, hỏi: “Cô nương muốn đi đâu thế ạ?”.
Lục Châu trả lời: “Chẳng mấy khi trời có nắng, đi ra hồ phơi nắng một chút”.
Gia nô gật đầu: “Cô nương chú ý kẻo bị nhiễm lạnh ạ”.
“Ừm.”
Tống Huy thêu khăn trong phòng, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa.
Ai đến vào giờ này nhỉ?
Cô ấy cảnh giác đi mở cửa, thấy là Lục Châu, Tống Huy không khỏi vui vẻ.
“Sư phụ!”
Lục Châu nở nụ cười dịu dàng, bước vào.
“Huy nhi, dạo này con thế nào?”
“Hết thảy đều ổn ạ, chỉ là mấy hôm nay con không thấy sư phụ ra khỏi nhà.”
“Thạch Sùng ở nhà cả ngày, ta không được phép tự tiện đi ra ngoài.”
Lục Châu nắm tay Tống Huy, đi thẳng vào vấn đề: “Huy nhi, lần này ta đến là vì có một chuyện muốn nhờ con”.
Tống Huy kéo cô ngồi xuống giường, lắc đầu: “Chuyện của sư phụ chính là chuyện của con, nào tính là nhờ vả?”.
Lục Châu nắm chặt lấy tay cô ấy, đáp: “Ta muốn cứu một người”.
“Ai ạ?”
“Dương Dung Cơ.”
Tống Huy sững sờ, vội vàng hỏi: “Nàng gặp phải chuyện gì ạ?”.
“Phụ thân của nàng, Dương Triệu thua trận, quân vương hạ lệnh Dương Triệu cùng với vợ và con gái đi đày.”
Tống Huy kinh ngạc: “Sao… sao lại thế ạ?”.
Cô ấy đứng lên, đi qua đi lại trong phòng.
Lục Châu hỏi một lần nữa: “Vậy Huy nhi muốn cùng ta tìm cách cứu nàng không?”.
Tống Huy nói: “Ngày ấy, con thổi sáo trên gác mãi, không ai quan tâm, chỉ có Dương Dung Cơ của Dương gia mỉm cười nhìn con và vỗ tay ủng hộ con. Còn có một hôm, con đi bộ nhiều nên thấy khát, bèn ghé vào một quán nước, ai ngờ mọi người đều không muốn ngồi chung với con, con suýt rơi lệ vì tủi thân, may mà có Dung Cơ ngồi xuống đối diện con. Ca kĩ bị coi là xướng ca vô loài, Tống Huy sẽ ghi nhớ thiện ý đó của nàng cả đời. Từ nhỏ sư phụ đã dạy Tống Huy rằng phải biết uống nước nhớ nguồn, phải có tấm lòng thiện lương”.
Mắt Lục Châu đỏ hoe.
Lầu Thanh Nguyệt là lầu xanh có quy mô lớn nhất nơi đây, có không ít người tới nơi này mua vui, hoặc xem mỹ nhân ca múa, hoặc mua một đêm tình.
Bà chủ lầu Thanh Nguyệt và Lục Châu là cố nhân, năm đó hai người cùng bị bán vào nhà chứa, lại cùng học ca múa. Mười mấy năm sau, một người về với Thạch Sùng, một người mở lầu Thanh Nguyệt.
Lục Châu bước vào, quen như cơm bữa vén rèm lên, đẩy cổng sân sau ra.
Hơn hai mươi nữ tử đang hát trong sân.
Lục Châu gọi cô ả: “Nguyễn nương”.
Nguyễn nương lại gần, giữ lấy người cô rồi nhìn trái ngó phải, kinh ngạc: “Lục Châu, ngươi chẳng thay đổi chút nào”.
Lục Châu ngồi xuống bên cạnh bàn đá theo cô ả.
Nguyễn nương rót cho cô chén nước ấm, cảm thán: “Từ ngày ngươi bước vào vườn Kim Cốc, chúng ta không còn gặp nhau nữa, dạo này thế nào rồi?”.
“Vẫn ổn.”
“Hồi Thạch Sùng dùng mười hộc trân châu để đổi lấy ngươi, những vị khách tới đây đều nhắc đến chuyện đó. Có người nói không đáng giá, có người lại tỏ ra khinh bỉ, một mặt coi nữ tử như đồ chơi, mặt khác lại không thể rời xa nữ tử, ta vừa nghe đã muốn bốc hỏa, thậm chí ngay cả một vài nữ tử cũng tỏ thái độ khinh thường. Đều là phận nữ tử, sao có thể mạt sát người khác như vậy? Bọn họ không biết, chứ ta hiểu rõ, chắc chắn ngươi sẽ không dùng bất cứ đồng xu cắc bạc nào của nam tử.”
Lục Châu lắc đầu, chậm rãi nói: “Ta ăn của Thạch Sùng, cũng mặc của Thạch Sùng”.
“Hôm nay hắn không ở đây, sao ngươi… không áo gấm mặc ngày?”
Lục Châu cười khẽ.
“Nguyễn nương, ta bảo này, gần đây Vương Uyên có thường lui tới đây không?”
Nguyễn nương vỗ bàn: “Hắn ấy hả, ngày nào cũng tới, sắp đến ngày thành thân rồi mà vẫn đến đây vui chơi, không hề kiềm chế chút nào. Mấy hôm trước hắn ưng một ca kĩ, chỉ là cô đào đó bán nghệ chứ không bán thân, đưa cho ta một nửa tài sản để chuộc thân. Hắn nhất quyết đòi phải là vị ca nhi kia, cuối cùng ta đành cho năm trăm lượng bạc nhằm trấn an tinh thần, mang cô đầu đó đến ngoại thành Lạc Dương mới không bị hắn làm nhục. Hắn ngông nghênh như thế, chẳng phải vì có Vương gia che chở cho hắn sao, ta thật sự muốn dạy dỗ hắn một phen, chỉ là ta không thể động đến gia tộc sau lưng hắn”.
Vương và Mã, trị thiên hạ.
Trong số các gia tộc lớn như Vương thị ở Lang Gia, Tạ thị ở quận Trần, Viên thị ở quận Trần, Tiêu thị ở Lan Lăng, Vương thị có quyền lực nhất, Vương gia và Tư Mã gia cùng nhau cai trị thiên hạ.
Lục Châu xoay chén trà sứ, hỏi nhỏ: “Nguyễn nương biết Tống Huy không?”.
Nguyễn nương trợn tròn mắt, mỉm cười: “Tất nhiên là ta có biết, chỉ trong vòng vài tháng đã nổi danh khắp Lạc Dương. Muốn nghe một khúc sáo của nàng nào có dễ dàng, nàng là đệ tử của ngươi à?”.
“Đúng vậy, con bé mới tới tuổi cài trâm và tiếp khách được mấy tháng, nhưng con bé đã từng thổi hàng trăm giai điệu sáo, cũng làm hỏng không ít cây sáo trúc… Nguyễn nương, ta để Tống Huy tới chỗ ngươi biểu diễn một hôm được không?”
Nguyễn nương hớn hở: “Đương nhiên là được, bản thân ta chưa chắc mời nổi nàng đâu!”.
Lục Châu liếc nhìn đám đông ở xung quanh, ai nấy mặt mày vui sướng, tiệc tùng linh đình, nhạc cụ hòa tấu.
“Vương Uyên… thường thích kiểu nữ tử như thế nào?”
Là tỷ muội nhiều năm, dĩ nhiên họ rất hiểu ý nhau, Nguyễn nương tức khắc biết được ý định của cô.
Cô ả quát: “Lục Châu!”.
Lục Châu thản nhiên nhìn cô ả: “Ta có chừng mực”.
Nguyễn nương im lặng một lát, nói: “Hắn thích nữ tử mặc y phục màu trắng, vẽ lông mày lá liễu, không thích mùi hương son phấn, hắn còn ưa nữ tử có tính tình phóng khoáng và chủ động”.
“Nguyễn nương, đa tạ.”
Gió mát trăng thanh, tiếng sáo du dương.
Điệu múa uyển chuyển lấp ló sau bức rèm. Làn gió xốc tầng tầng lớp lớp rèm lên, bóng dáng mỹ nhân bước ra từ trong tranh hiển hiện.
Điệu múa ngừng lại, tiếng sáo vẫn còn đó.
Cô nương thổi sáo xoay người lại, lông mày lá liễu, xiêm y trắng tinh, mắt sáng răng ngà, nhìn xuống sân khấu.
Có người đã bị cô ấy hút hồn.
Quả nhiên, có người lên tiếng: “Vị cô nương kia có tiếp khách không? Hai trăm lượng có đủ không?”.
Nguyễn nương mỉm cười, đáp: “Phải xem ý của cô nương thế nào”.
Cô ả vừa cười vừa tìm Vương Uyên, mà mãi chẳng thấy gã đâu.
Thật là, lúc không cần thì cứ đung đưa trước mặt, lúc cần thì mất hút.
Khi không tìm nữa, lại chui ra từ đâu không biết.
Vương Uyên bỗng xuất hiện, trông có vẻ là đang sốt ruột muốn về, Nguyễn nương rối rít túm lấy gã, bắt chuyện bừa: “Vương lang định đi đâu vậy?”.
Vương Uyên khoát tay: “Chán rồi, ta muốn về nhà ngủ”.
Nguyễn nương níu tay gã: “Hôm nay lang quân có vừa lòng với khúc sáo không?”.
Vương Uyên ngó nghiêng: “Thổi sáo à, ta không nghe thấy”.
Nguyễn nương chỉ lên sân khấu: “Lang quân nhìn đi, ở kia kìa!”.
Vương Uyên thản nhiên liếc về phía đó, sửng sốt, nhìn Nguyễn nương, lại chỉ Tống Huy, kích động đến nỗi cà lăm: “Ta ta ta… ta muốn nàng!”.
Nguyễn nương buông tay gã ra, cất cao giọng: “Cô nương kia cũng vừa mắt lang quân đó!”.
Tống Huy nhìn gã, nở nụ cười.
Tống Huy bị gã ôm vào lòng, hai người lảo đảo vào phòng, Vương Uyên không ngừng thì thầm: “Khanh khanh… Ngày mai nàng về nhà với ta đi…”.
“Nhưng lang quân sắp thành thân rồi mà.”
“Không sao, không sao, ta chỉ thích mình nàng thôi.”
“Lang quân thích gương mặt này chứ gì?”
“Cái nào cũng được, tóm lại là ta ưng nàng…”
Tống Huy bị gã cởi áo ngoài ra, liền giữ chặt thắt lưng của gã, kéo ngọc bội xuống, cười khẽ, rồi la thất thanh: “Có người!”.
Vương Uyên ăn mặc xộc xệch, đứng dậy: “Người ở đâu?”.
Tủ quần áo vang lên tiếng động, Lục Châu che mặt đi ra, Tống Huy ném thắt lưng, Lục Châu tiếp được món đồ, đi đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra.
Vương Uyên kinh hồn bạt vía: “Ngươi là ai?”.
Lục Châu cười nói: “Lang quân chớ hoảng, tôi có một chuyện muốn nhờ lang quân giúp đỡ”.
Vương Uyên hỏi: “Chuyện gì?”.
“Tôi biết lang quân là người của Vương gia, chỉ cần lang quân nhờ bậc trưởng thượng nhà mình bào chữa cho Dương Triệu ở trên triều, bởi Tư Mã thị kiêng kị Vương gia.”
“Ngươi là Dương Dung Cơ?”
“Không phải.”
“Vậy ngươi là ai? Khi không xin ta giúp Dương gia?”
“Lang quân không cần biết chuyện đó, chỉ cần lang quân cho tôi một câu lời chắc chắn là được.”
Vương Uyên quay đầu đi: “Nếu ta không đồng ý thì sao?”.
Lục Châu duỗi thắt lưng ra ngoài cửa sổ: “Thế gia vọng tộc chú trọng thanh danh. Chỉ có Vương gia mới có thể sử dụng loại vải này, hơn nữa trên thắt lưng còn có biểu tượng của Vương gia. Lang quân nói xem chuyện gì sẽ xảy ra nếu chiếc thắt lưng bay xuống từ lầu Thanh Nguyệt nhỉ? Sau đó, không biết có bao nhiêu người sẽ biết…”.
Vương Uyên vội vàng ngắt lời: “Ấy… Ngươi ngươi bỏ nó xuống, chúng ta bình tĩnh nói chuyện. Chẳng phải chỉ là giúp Dương gia thôi sao, chuyện này đâu có gì khó. Ngươi cách xa cửa sổ một chút, không… Ngươi lại đây đi”.
Lục Châu đặt thắt lưng ở sau lưng, lui xuống vài bước.
Vương Uyên ngả người, than thở: “Lại làm sao nữa!”.
Gã đứng dậy, lại thở dài: “Thôi được rồi, nhưng ta cần có lý do!”.
“Cứ nói rằng lang quân thấy không nỡ.”
“Được được, ta biết rồi, chẳng thà ngươi nói thẳng với ta, hà tất phải làm ầm ĩ? Trả thắt lưng cho ta.”
Tống Huy cầm chiếc thắt lưng: “Đợi sự thành, tôi sẽ trả lang quân”.
Vương Uyên nhìn cô ấy: “Rồi rồi rồi, đều đưa cho nàng, thắt lưng ngọc bội đưa cho nàng hết, nàng muốn thì lấy đi. Ta hứa với các ngươi, vậy các ngươi cũng phải giữ lời”.
“Đương nhiên.”
“Đừng đi mà, rốt cuộc tên nàng là gì?”
Tống Huy không nghe thấy mà đi theo Lục Châu đến viện của Nguyễn nương ở sân sau.
Tống Huy ngồi xuống, nhấp ngụm trà: “Không ngờ người này chơi bời lêu lổng nhưng lại khá dễ nói chuyện”.
Lục Châu nói: “Chúng ta bỏ ra bao công sức, vậy mà với hắn, đó chỉ là chuyện nhỏ”.
Khi quay về vườn Kim Cốc, Thạch Sùng đã ngồi ở trong phòng Lục Châu.
Lục Châu giật thót, nhưng vẫn giữ nụ cười trên môi, hỏi: “Sao phu quân về sớm vậy ạ?”.
Thạch Sùng kéo cô ngã xuống giường, cười khẩy: “Vừa nãy nàng đi đâu?”.
Lục Châu cười như không: “Thiếp đi gặp bằng hữu”.
“Bằng hữu? Châu nương có bằng hữu à? Không phải trong lòng Châu nương chỉ có phu quân thôi chứ?”
Lục Châu vuốt ve mặt hắn ta: “Trong lòng Lục Châu… chỉ có phu quân”.
Thạch Sùng cúi xuống hôn cô: “Trong lòng ta… cũng chỉ có nàng”.
Đều là lời nói đầu môi chót lưỡi, ai có thể tin là thật chứ?