Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn - Lâm Nhất (truyện full) - Chương 3989 Một cửa này, e rằng không dễ vượt qua.
- Trang Chủ
- Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn - Lâm Nhất (truyện full)
- Chương 3989 Một cửa này, e rằng không dễ vượt qua.
Lâm Nhất vội vàng gọi nàng ta lại, sau khi lau sạch dầu mỡ dính trên miệng nàng ta thì mới để nàng ta đi.
Lau miệng cho nàng ta, con nhóc này còn không vui, phẩy phẩy cánh tay bảo nàng ta muốn bay. Vừa bỏ tay ra một cái, nàng ta đã chạy ù ra ngoài.
Lâm Nhất cười, sau đó hắn lấy quyển trục ra, trong này chỉ còn một cái tên cuối cùng.
Và cũng là tên tà tu khó đối phó nhất, Bôn Lôi ma kiếm Lãnh Ngạo Hàn, tu vi của tên đó ở Tinh Hà cảnh đại thành. Nửa năm trước từng giao đấu với Diệp Tử Lăng, tuy thua nhưng rút lui an toàn.
Nửa năm trước, Diệp Tử Lăng cũng có kiếm ý thông thiên, tuy bảo lúc đó vẫn chưa có chút thành tựu, nhưng đánh với người cùng cảnh giới lẽ ra phải vô địch mới đúng.
Thế mà vẫn để người này chạy mất, có thể thấy người đó mạnh cỡ nào, bọn như Hoàng Dung không thể so được.
Bây giờ đã qua nửa năm, e là thực lực của tên đó còn đáng sợ hơn.
Trên quyển trục, chỉ còn lại cái tên cuối cùng – Bôn Lôi Ma Kiếm Lãnh Ngạo Hàn.
Trong số các tà tu ở phủ Thương Huyền, người này có cá tính khá mạnh, không giống như những tà tu khác luôn thận trọng, kín đáo.
Hắn ta rất phô trương, thậm chí có thể nói là khoe khoang.
Đúng như cái tên, chữ “Ngạo” hoàn toàn thể hiện rõ tính cách của hắn ta. Mỗi lần ra tay, hắn ta đều gửi chiến thiếp, rầm rộ thông báo cho đối phương biết mình sẽ đến vào lúc nào để lấy đi thứ mình muốn.
Không hề e sợ đối phương tìm người mai phục, dẫn đến các đệ tử thân truyền của tông môn.
Điều đáng sợ nhất ở tên này là hắn ta không chỉ không sợ đối phương mai phục, mà còn cố ý dụ dỗ các đệ tử thân truyền của tông môn đến, rồi giết ngược lại những kẻ đang muốn nổi danh như bọn họ.
Dù sao thì xuất thân của các đệ tử thân truyền của tông môn cũng phong phú hơn người khác rất nhiều, tùy tiện cướp bóc vài tên là đã có một khoản tài nguyên tu luyện lớn.
Đây là một kế sách cực kỳ hung hiểm, có thể nói là dương mưu, hơi bất cẩn một chút là tự hại mình.
(*): Dương mưu là mưu kế của người quân tử, người khác biết đấy là mưu nhưng vẫn phải thuận theo hoặc không thể chống trả.
Nhưng mỗi lần hắn ta đều có thể toàn thân trở ra, số đệ tử thân truyền chết dưới tay hắn ta ngày càng tăng, khiến uy danh hung hãn của hắn ta trong phủ Thương Huyền ngày càng đáng sợ.
Nửa năm trước, một gia tộc trực thuộc Phù Vân Kiếm Tông nhận được chiến thiếp, mời Diệp Tử Lăng đến trấn thủ.
Nhưng kết quả là Phù Vân Kiếm Tông không những mất mấy đệ tử thân truyền, tên này còn thoát khỏi tay Diệp Tử Lăng, gây tổn hại lớn đến uy tín của Kiếm Tông.
Với Diệp Tử Lăng mà nói, đây cũng là một thất bại nặng nề.
Dù sao lúc đó nàng ta vừa mới lĩnh ngộ Kiếm Ý Thông Thiên, đang ở thời kỳ khí phách hào hoa phong nhã, bị đánh một đòn cảnh tỉnh không nhẹ.
“Tên này phách lối như vậy, chẳng lẽ có ẩn giấu thực lực gì sao? Ngay cả Kiếm Ý Thông Thiên cũng không thể nhốt được hắn…”
Lâm Nhất suy nghĩ về những tin tức liên quan đến hắn ta, mạch suy nghĩ nhanh như điện.
Người này rất bất thường, khác hẳn với các tà tu mà hắn từng giết trước đây, việc bất thường tất có yêu quái.
Một cửa này, e rằng không dễ vượt qua.
Cất quyển trục đi, Lâm Nhất không vội vàng lên đường. Hắn khác với Tiểu Băng Phượng và con mèo ngốc. Hai vị này uống xong canh cá, ăn xong Kim Liên Tử Diễm, tùy tiện chơi đùa một lúc là có thể tiêu hóa tốt.
Hắn không thoải mái như vậy, dù sao một cây Kim Liên Tử Diễm này cũng là linh dược cực phẩm ngàn năm, tim sen còn nhuốm máu thụy thú, vô cùng phi phàm.
Lâm Nhất ngồi xếp bằng, vận chuyển Phù Vân Kiếm Quyết, luyện hóa dược lực Kim Liên Tử Diễm còn sót lại trong cơ thể.
Ào!