Độc Thanh Án - Haru-Ni - Chương 20: Doll bông
Hồi lâu khui hàng một hình hài nhỏ lộ ra. Nó là một con búp bê bằng bông dễ thương với khuôn mặt phúc hậu. Bé cao khoảng 25cm, mái tóc xanh dương ánh bạc. Sau đó cậu lại bóc một bộ đồ ra mặc vào cho bé. Đứng trước sự dễ thương ấy thì ai mà chịu cho nổi được cơ chứ.
Trong thời gian chở bé doll bông lên chùa cậu đã bâng khuâng mãi không biết nên đặt cái tên nào cho được. Điều đầu tiên khi Ông Hai thấy cậu là một vẻ mặt như vừa bị ai đó ăn quỵt tiền.
Mộc Thanh ôm bé doll chạy lại háo hức cười: Chào ông, ehehe nay cháu muốn rướt một bé về nuôi.
Đúng như những gì ông dự đoán được, chả có gì tốt lành cả. Vẫn là chả có cách gì từ chối được: Cháu cứ thích làm mấy chuyện ngược đời nhỉ?
Cậu rót ly trà cho mình, tự ngồi tu tu uống: Cháu có làm gì đâu? Phụ ông chăm cháu thôi mà.
Ông Hai quá hiểu tính cậu rồi, ông khó khăn đúng dậy dắt cậu đến chỗ ông nuôi dưỡng mấy bé linh hồn bị vứt bỏ.
Ông nhìn một lượt, suy đoán xem cậu sẽ chọn bé nào: Cháu nhìn đi. Cháu thích bé nào? Cháu cứ trò chuyện làm quen với mấy cháu nhỏ đi. Ông vô chùa đọc kinh đây.
Quả nhiên không như cậu mong đợi, không thể quá kì vọng được. Độ qua nửa tiếng thì ngoài mấy bé nhỏ cậu chả làm quen được bao nhiêu bé lớn. Chủ yếu cậu cần người cùng Lay trông tiệm.
Đằng xa dưới ánh chiều tàn, một bóng trắng mờ nhạt ẩn ẩn hiện hiện sau những tán lá. Bóng trắng ngồi trên bậc thềm kế bên một tượng đá cổ. Cậu tiến lại gần thì nhận ra đó là một bé gái đội 15-16 tuổi. Khác với vẻ về ngoài, bé gái ấy trầm tính ngồi ở đó. Một mình tập trung đọc sách, gió thổi nhè nhẹ đung đưa áng tóc mượt mà của cô bé.
Cậu sợ anh làm phiền nên thận trọng trước: Xin lỗi em, anh ngồi đây được chứ.
Khác với dáng vẻ khó gần có hơi khép kín ấy. Giọng cô bé nhỏ nhẹ như gió mùa xuân thổi trên cánh đồng hoa tươi.
Cô bé: Dạ, anh ngồi đi.
Cậu xin ra chút thiện cảm với cô bé. Có vẻ đối với em thời gian được đọc sách và tận hưởng nó một mình hạnh phúc đến dường nào.
Cậu mở lời trước: Em ở chùa này lâu chưa?
Cô bé nghe thấy anh bắt chuyện mình thì đóng sách lại. Ánh mắt rời khỏi nó hướng về cửa chùa cùng khoảng sân lớn nơi các em nhỏ khác đang vui vẻ nô đùa.
Cô bé có vẻ không muốn nói ra câu trả lời này: Em.. em ở đây 2 năm rồi..
Trong lời nói mang theo vẻ trầm buồn mang mác. Không biết vì em nhớ ba mẹ hay vì thấy thời gian trôi quá nhanh nữa.
Cậu mỉm cười: Em có vẻ không muốn ở đây lắm nhỉ. Thế.. nếu có sự lựa chọn, em sẽ đi theo anh chứ?
Cô bé nhỏ ngạc nhiên, tầm mắt lúc này mới chịu nhìn vào mắt anh. Đúng em sợ hãi nhưng em đâu thể làm gì được. Đến lúc không còn hình hài con người thì đây là nơi duy nhất khiến em an tâm nhất.
Mộc Thanh ngồi chấp tay: Em thấy sao? Em có thể hỏi Ông Hai về anh. Chắc chắn đi theo anh, em không chịu thiệt đâu.
Sau một khoảng vằn lặng, nơi mà xung quanh hoà cùng tiếng gió lao xao tạo thành một bản hoà âm của thiên nhiên. Hình ảnh một người một hồn ngồi thư thái trên bậc thềm chùa ngắm nhìn thiên nhiên thật quá đổi yên bình.
Cô bé đưa bàn tay nhỏ mình lại gần anh: Em muốn, em cũng muốn có một gia đình.
Cấu nói vừa dứt, cậu có thể nghe được tiếng nức nở của em. Em thực sự đã trải qua những gì điều đó không quan trọng nữa. Giờ em sẽ được anh bảo vệ và em cũng sẽ học cách bảo hộ anh.
Ông Hai thấy cậu trở vào đang nắm tay một đứa nhỏ. Đúng như ông nghĩ, dù dáng vẻ cậu có xề xoà hay cố chấp đi chăng nữa. Cậu vẫn luôn nhận ra người cần cậu nhất, đứa nhỏ cần được chữa lành nhất ở đây.
Hai ông cháu vui vẻ ngồi ăn cơm rau chấm chao. Cuộc nói chuyện vắng tắt, thẳng thắn vào thẳng chủ đề.
Cậu vừa nhồi nhét cơm vào miệng vừa nói: Ông.. em nó ông ra giá đi ạ. Cháu để ông lo hết đó. Xong thì cháu đem bé về thôi.
Ông Hai đang ăn nên không đáp, chỉ giơ 3 ngón tay lên. Cậu hiểu ý móc ra 3 tr bỏ vào thùng công đức.
Hồi sau là mấy thủ tục cho bé nhập xác vào búp bê bông. Độ hơn 1 tiếng là xong, cậu không vội quay về mà chờ bé thích nghi trước. Hồi sau hai người chào tạm biệt Ông Hai quay về tiệm hàng mã.
Em gái nhỏ được anh bỏ vào balo trên đường về để bảo đảm bé không nhớ đường đến chùa. Sợ trường hợp nó không thích nghi với doll mà muốn quay về chùa.
Cậu ghé mua cho be Chi bịch hoành thánh rồi về. Đến trước cửa cậu được bé Lay bay ra đón tiếp, tiếp đó là bé Chi. Bé ôm ôm chân cậu, ngẩng đầu vui vẻ mừng cậu về.
Bé ngao ngao chỉ vào balo: Anh ơi, anh đeo gì thế? Xong đó nhìn nhiều đồ lắm ạ.
Cậu vô nhà cởi áo khoác ngồi trên ghế, đem cô bé nhỏ ra giới thiệu.
Mộc Thanh định giới thiệu nhưng quên mất chưa hỏi tên cô bé: À, em tên gì ấy nhỉ?
Doll bông dễ thương lên tiếng: Em tên Ngọc Lam.
Bé Chi kêu lên thích thú: Búp bê đẹp đẹp nói kìa anh.
Cậu vui vẻ phụ hoạ theo: Đúng rồi, búp bê anh mua thông minh lắm nha.
Mọi người cười vui vẻ khiến không khí thêm ấm áp. Lam cũng thấy vui hơn nhiều, hơi này không đìu hiu như trên chùa. Ấm áp đến lạ.
Sau đó là màn làm quen của Ngọc Lam và cú Lay. Cậu đã sợ hai người không làm hoà được vì tính cách khá trái ngược nhưng không hề. Ngọc Lam chăm sóc cho Lay rất chu đáo, hơn cả cậu luôn. Bé cú là thấy có một con búp bê trong nhà nên không hề đề phòng gì luôn.
Với việc này làm cậu yên tâm cực kỳ. Bé Lam vậy mà còn rất giỏi nữ công gia chánh nữa. Bé chưa quen nên thường xuất hồn ra ngoài để dọn dẹp. Đến lúc chơi với bé Chi thì nhập vào chăm em. Tối đến Chi học bài xong sẽ đem chị Lam lên giường ngủ. Em nó soạn ra một chỗ thoải mái rồi đặt Lam kế bên ngủ.
Một ngày cứ thế kép lại, yên bình đến lạ nhưng tối đến cậu ngủ không yên. Chỉ là có chút nhớ anh.
Khuya 23h đêm rồi mà mắt cậu còn mở to. Cậu nhìn dãy số điện thoại của anh rồi chần chừ bấm gọi. Tiếng điện thoại vang lên trong khoảng lặng.
Bên này, Thẩm Phong vừa cho nhím Heo đi ngủ. Anh lên giường thì nghe tiếng cậu gọi đến. Đây là lần đầu tiên cậu chủ động nên muốn trêu chọc cậu. Để tiếng nhạc chờ cứ kêu mãi.
Thẩm Phong nhấc máy: Alo, em nhớ tôi à?
Mộc Thanh bị anh nói câu này mà nghẹn tắt hứng: Em nào ở đây hả? Là tôi nè, Mộc Thanh.
Anh giả vờ giả vịt không nghe hỏi: Sao giờ này mới gọi. Ngủ không được à?
Cậu nghe đến đây thì câm nín luôn rồi. Sao cũng bị anh đoán trúng, hết đường cãi: Haizz, mệt nhưng chả chợp mắt nổi. Còn anh giờ này rồi sao chưa ngủ??
Thẩm Phong muốn đáp là “Vì chờ cậu gọi nên tôi chưa thể ngủ” nhưng nếu trả lời thế sợ sẽ chọc cậu cúp máy nữa.
Anh mở videocall lên quay bản thân: Vì mới lên giường nên chưa ngủ được.
Cậu thấy mặt anh thì cũng mở video lên nói chuyện. Hai người tâm sự không lâu sau thì cậu thấy bùn ngủ. Màn hình điện thoại hiện khuôn mặt ngủ mơ của cậu cùng tiếng ngáy thỏ thẻ. Anh cười rồi hun chụt vào điện thoại chúc cậu ngủ ngon, cúp máy.
Sáng hôm ngày thứ hai anh đi công tác, cậu nằm chường trên ghế mà làm biếng.
Vừa lười vừa buồn. Nhìn ai cũng bận rộn mà nhìn lại mình thấy sầu ghê.
Nhớ người ta đến thế rồi mà còn không chịu thừa nhận. Cậu đâu thể để mình mất giá được.
Ngày hôm sau cũng trôi qua yên bình như thế.
Tối đêm công tác cuối cùng, anh vì ngủ không quen chỗ mà lái xe thẳng về nhà luôn. Giấc đó cũng đã chập chờn nửa đêm rồi. Định chỉ về nhà trước rồi mai qua chỗ cậu, vậy mà thế nào cũng chịu không được lấy xe máy chạy qua xem thử.
Gần đến trước ngõ, anh thấy trước cửa hàng lẩn quẩn có bóng trắng lờ mờ cầm chổi quét sân. Anh tiến gần hơn thì thấy rõ hơn người đó khá thấp có mái tóc dài được buộc hờ.
Đang trong giây phút hoài nghi thì nghe tiếng Mộc Thanh vang lên: Lam ơi, tối rồi đừng quét sân em.
Cậu đi ra thì thấy anh đang lụi cụi dắt xe đến. Không phải đó chứ, có khi nào cậu gặp ảo giác không.
Cậu mơ hồ hỏi: Thẩm Phong?
Anh cười đáp, đúng là giờ này ghé qua không ổn thật: Tôi đây. Tôi vừa đi công tác về.
Mộc Thanh nhìn dáng vẻ vội vã của anh có chút hoài nghi: Thiệt sự là anh à? Sao khuya rồi còn ghé qua??
Thẩm Phong biết cậu đang thăm dò nên lấy điện thoại gọi liền qua số cậu. Đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên đầu bên kia nghe máy được giọng anh mới yên anh.
Anh bất lực: Alo, Thẩm Phong đây. Cậu cho tôi ở ké một đêm được không?
Cậu lúc này mới tin tưởng cúp điện thoại, mở rộng cửa cho anh đẩy xe vào.
Không phải vì cậu quá đáng, vì giờ khuya này chả tốt lành gì mấy nếu mời nhầm “người” vào nhà. Thời gian cậu tra khỏi viện chắc chắn không ít người đang nhắm đến.
Cậu vẫn một bầu trời chấm hỏi nhìn anh: Rốt cuộc sao anh lại phải qua giờ này chứ, lỡ tôi ngủ rồi thì anh về à.
Thẩm Phong ngồi trên ghế nhìn trúng bé Cú Lay đang nhắm mắt đúng trên quầy: Kiểu gì giờ này cậu vẫn còn thức. Với lại qua ngủ cùng cho cậu đỡ mất ngủ không phải sao?
Cậu nhìn anh, càng nhìn càng thấy mời nhầm người rồi. Anh từ lúc mới quen cậu có thế đâu. Có đâu hở ra đã chọc cậu đỏ bừng mặt thế kia.
Cậu quay đầu đi vô phòng chuẩn bị chỗ ngủ cho cả hai: Vừa hay sáng mai ngày thứ bảy siêu thị giảm giá. Tôi với anh đi trữ chút lương thực nào.
Tối hôm đó lại là màn ngủ chung của cả hai, ngủ có chật chội thì cả hai đều ngủ rất ngon. Thẩm Phong quen giấc nên thường dậy khá sớm. Vừa đi ra thì thấy bé Chi đang ôm một con búp bê bông dễ thương đặt trên quầy. Anh nhìn con búp bê bông lại nhìn qua con cú bất động kia. Anh chắc chắn trước khi mình đi công tác không hề có thứ này.
Anh đi lại hỏi bé Chi: Chi ơi, con búp bê đó của em à?
Bé Chi xoa đầu búp bê nhỏ dễ thương: Dạ của anh Thanh á. Con Cú đó cũng vậy luôn. Búp bê tên Ngọc Lam biết nói chuyện và rất thông minh, con Cú tên Lay. Rất lười nhưng thích em xoa xoa đầu.
Nói xong bé nhích lại chỗ Lay xoa đầu nó, Lay phối hợp cúi đầu xuống cho bé xoa vẻ mặt cũng rất thích.
Thẩm Phong cũng lại sờ Lay: Em nói búp bê biết nói à?
Bé Chi nựng nựng mặt Lay: Vâng ạ, chị ấy lớn hơn em. Chị rất giỏi nữa.
Anh dời sự chú ý đến doll bông, anh cầm em nó lên. Sờ tóc em, nựng một chút rồi trả về: Bé Lam xinh nhỉ, Mộc Mộc có mắt nhìn dữ.
Bé Chi không chơi nữa đi vệ sinh súc miệng thì cứ đứng mãi ở đó nhìn bé Lam và Lay. Đợi bé Chi xong thì anh đi vào nhà tắm. Lúc vào đến nhà tắm, anh nghe thấy ngoài phòng khách có người thều thào nói ba tiếng “cảm ơn anh”.
Vì là ngày nghỉ nên bé Chi sẽ về nhà ba mẹ đến chiều tối chủ nhật quay lại. Hai người sẵn tiện chở bé đi về nhà xong thì chuyển hướng đi siêu thị mua đồ. Mộc Thanh ngáp ngắn ngáp dài sau lưng anh, đã hơn 8h mấy rồi mà cậu vẫn chả thể tỉnh táo nỗi.
Thẩm Phong gạt chân chống kêu cậu: Tới nơi rồi, xuống lẹ nào.
Cậu ờ ừm rồi lê lết cơ thể mình đi mua đồ. Nào là mì gói, nước trái cây, tương ớt,… Lúc cả hai trở ra cũng đã gần trưa. Hai người mỗi người cầm một bọc đồ, thong dong ra đến nhà xe.
Trong lúc đang đi kiếm xe để đâu thì cậu vô tình đi ngang qua một người. Một luồng hàn khí lướt qua khiến cậu bất giác quay đầu. Nhìn thấy người kia vậy mà bị ám bởi một con quỷ mạnh đến thế, cậu móc bùa trong túi lao nhanh đến. Trong giây phút cận kề nhất, thứ kia vừa lộ diện liền dùng lực tấn công đánh trả ngược lại cậu. Mộc Thanh nhanh chân tránh né, trong một tích tắc hai bên cách nhau cả chục mét.
Mộc Thanh được Thẩm Phong ôm chặt trong người không cho manh động. Bên kia con quỷ chắn trước người thanh niên che bởi một cây dù đỏ bằng giấy. Trong lúc tình hình căng như dây đàn. Cậu để ý thấy con quỷ kia thực lực không dễ đối phó. Trí thức cũng thông minh hơn hẳn người thường. Dáng vẻ cũng không phải muốn làm hại người thanh niên kia, đoán chừng còn đang bảo vệ người kia rất tốt.
Nhận ra lỗi sai thuộc về mình cậu vẫn nên xin lỗi cho đàng hoàng.
Mộc Thanh vỗ nhẹ vào tay anh: Anh buông tôi ra được rồi.
Thẩm Phong buông cậu ra, cậu đi lại nhặt đống đồ rơi trên đất rồi đứng xin lỗi họ: Xin lỗi anh. Tôi làm anh giật mình rồi, à tôi có danh thiếp đây. Tôi bỏ đây nhé, nếu anh cần giúp đỡ hay tìm hiểu gì thì liên hệ tôi.
Mộc Thanh bỏ danh thiếp vào túi đồ siêu thị của người kia rồi quay lại nhặt túi mình kéo Thẩm Phong rời đi.
Thanh niên kia vẫn còn trong vòng tay che chở của người kia đầu hiện đầy hỏi chấm. Con quỷ thấy cậu rời đi khuất tầm mắt nó mới buông lỏng cảnh giác.
Thanh niên lại nhặt túi: Không biết chuyện gì nữa, đây là..
Con quỷ lấy ô che nắng cho hắn, mặt nhăn lại: Thầy pháp à. Bảo sao lại nhạy cảm như thế.
Thanh niên nhớ lại dáng vẻ cậu thành thật xin lỗi thấy cậu cũng không đến nỗi là người xấu.
Thanh niên lên tiếng: Có thể sẽ giúp được anh cũng nên.
Con quỷ nghiêm mặt im lặng không nói gì thêm. Có vẻ y không tin tưởng được người lạ vừa mới tấn công mình mới nãy.
Thanh niên kia sẽ là người về sau cần cậu giúp đỡ dài dài. Chỉ là bây giờ chưa phải lúc thôi.
Mộc Thanh ngồi trên xe anh cùng về lại tiệm. Chất hết đống đồ xong cậu lại nghiêm chỉnh đi ủi áo sơ mi quần tây. Thẩm Phong nhìn dáng vẻ hí hửng của cậu mà đoán già đoán non.
Cậu nhìn điện thoại vui vẻ: Trưa chiều tôi đi kiếm tiền, anh đi chung chứ?
Anh nhìn cậu đầy hoài nghi, thâm tâm nghĩ
Anh cũng đi soạn đồ: Đi chứ, hên còn được cậu bao ăn cũng nên.
Hai người vui vẻ chuẩn bị, đâu biết rằng gia đình chị gái có thai đang mong chờ họ từng phút từng giây.
_____________________
Couple phụ sắp được ra mắt, chuyện tình duyên nợ kiếp trước của Quỷ sống trăm năm thanh cao, chiếm hữu(Công) x sinh viên ngành Mỹ Thuật cao ngạo, cố chấp(thụ).
Nếu siêng tôi sẽ làm một bộ tiểu thuyết riêng về cặp này.