Độc Thanh Án - Haru-Ni - Chương 17: Ngủ lại
Hàng “người” nối tiếp nhau trong không khí màn đêm lạnh lẽo. Tiếng người không thấy chỉ có tiếng xì xào và những câu chào cùng cảm ơn. Với Thẩm Phong lúc đầu là ngạc nhiên sau đó thì cũng quen đến vác cả ghế ra ngồi hóng.
Hàng “người” vơi bớt đi, một bóng trắng bà lão lom khom đi tới. Bà nhìn trông có vẻ đã lớn tuổi rồi nhưng không biết vì cớ sự gì lại chưa đi đầu thai. Bà lại gần Mộc Thanh, cất giọng nhỏ nhẹ nói: Cháu trai, cháu cho bà bộ quần áo cùng một đôi dép nhé.
Âm thanh phát ra khác với những âm hồn người ta thường nghĩ sẽ rất ái oán, khó nghe hay rùng rợn. Giọng bà nhẹ nhàng, lưu loát như đang ngân nga. Dáng điệu thực sự đang nhờ vả đến.
Cậu nghe vậy thì rất sẵn lòng lấy cho bà, sau khi hỏi màu sắc kích thước này nọ. Cậu quay người trở vào đi lấy. Sau khi bà lão nhận đồ và rời đi thì rồi. Dòng người đi cũng vắng dần trả lại con đường vắng vẻ như trước. Vài tiếng sấm vang lên, một trận mưa rào đổ xuống.
Mùi mưa tràn nhập trong không khí, thoáng chốc khiến người ta thấy sảng khoái hơn. Cậu lôi thùng đốt vàng mã vào trong, thong dong đi pha trà uống cho dễ ngủ.
Đến độ đã 22 giờ đêm khi bé Chi đã ngủ. Thẩm Phong đang check lại tin nhắn và thông báo công việc trong ngày. Cơn mưa ngoài trời cũng đã vơi đi bớt, cậu đốt lá bùa Triệu ra âm binh. Dưới sự tịch mịch đến lạ lùng, ngựa xương cùng tướng quân và đoàn âm binh hiện ra. Họ và cậu cúi đầu chào nhau. Mộc Thanh dùng 1 bó nhang loại 2 ra đốt cho họ. Sau bóng hình vững trãi của tướng quân xuất hiện một bóng người con trai trẻ độ 16 tuổi. Chàng trai nhìn thấy cậu có chút lúng túng nhưng vẫn rất phép tắc chào cậu.
Cậu vẻ mặt tươi như hoa hỏi tướng quân: Ai chà, ai thế ta?
Tướng quân nghiêm mặt ho một cái: Khụ.. chỉ là người thân đến nhận chút đồ.
Người con trai khẽ cau mày nhìn vị tướng quân giả vờ giả vịt kia. Dáng vẻ không mấy vui vẻ mấy. Sự yêu kiều bị cậu thu vào tầm mắt. Một nụ cười không mấy trong sáng hiện lên.
Đến lượt họ nhận đồ, cậu lấy ra vài thứ đặc biệt dành cho họ. Người đỏ mặt đầu tiên là vị tướng quân sau đó là một tràn ngay ngốc của cậu chàng kia.
Sự xấu hổ không thể che đậy, tướng quân khàn giọng nói: Đừng có nghĩ theo hướng đó, chúng tôi chỉ là..
Mộc Thanh cười khẩy: chỉ là gì? Nói rõ ra xem nào. Cùng lém dưới đấy mấy thứ đó hiếm có, tôi tốt bụng lo cho 2 người còn định từ chối à.
Cậu chàng kia nhìn Mộc Thanh, có chút bất ngờ nhưng vẫn rất vui vẻ cảm ơn cậu.
Tướng quân:Khụ.. vấn đề cá nhân vẫn nên bàn bạc riêng.
Sau đó tướng quân vòng tay ôm eo vợ hắn ẵm lên ngựa, cả hai chào tạm biệt cậu rồi rời đi trong ánh đèn đường chớp nháy. Cậu vẫy tay họ, tiện tay thu dọn đồ đạt đóng cửa tiệm.
Thẩm Phong ngồi vắt chéo chân phía sau tháo kính xuống, nhỏ nhẹ hỏi: Xong rồi, tôi phụ cậu đem đồ vào.
Cậu đang lu bu không để ý đến anh, thật không ngờ anh đeo kính nhìn lại quá đổi đẹp trai như vậy. Cảm giác tăng thêm 3 phần mị lực, 7 phần thanh cao.
Mộc Thanh xấu hổ nói: Anh đeo kính lên lại đi.
Anh không nghĩ nhiều đeo lên, khó hiểu nhìn cậu thì.. tạch tạch.
Tiếng máy ảnh điện thoại vang lên phát ra từ phía cậu. Kèm theo đó là quả biểu cảm không giấu nổi nét mê muội.
Thẩm Phong:…
Cậu vừa lòng nhìn điện thoại rồi lại vớt lại tí liêm sỉ: Haha, tôi thấy chỗ ngồi anh rất có view, chụp anh vài tấm chắc không sao đâu ha.
Anh cạn lời không bình luận gì thêm, phụ cậu bê đồ vô. Nhìn đồng hồ cũng đã gần 23 giờ rồi, trong phòng bé Chi đã ngủ say. Căn phòng cắm chiếc đèn ngủ con vịt dễ thương, ánh sáng vàng nhè nhẹ thắp sáng khiến căn phòng trở nên ấm áp hơn. Cậu vào đắp lại chăn, chỉnh lại quạt rồi đi ra đóng cửa lại.
Giờ mới là lúc đau đầu đây, nghĩ xem Thẩm Phong ngủ ở đâu bây giờ đây. Ánh mắt cậu liếc nhìn phòng mình quá đổi bề bộn mà thở dài. Để khách đến mà ngủ trên ghế ngoài phòng khách có hơi khó xử.
Cậu thăm dò anh: Chuyện là giờ tôi không biết anh có thể ngủ ở đâu nữa!!
Anh đi thẳng vào phòng cậu dọn chỗ: Chỗ này có thể ngủ 2 người mà.
Cậu nhìn cái ổ của mình rồi lại nhìn anh. Quả nhiên có thể thật nhưng sẽ hơi chật. Cũng hên là chỗ cậu ngủ có rất nhiều chăn gối và gấu nên không lo thiếu.
Cậu cười ngượng, ngồi xuống sắp lại chỗ: Anh không ngại chứ..
Anh dọn chỗ của mình xong không ngần ngại nằm xuống: Không sao, tôi ngủ không có thói quen lăn lộn. Đủ ngai lưng là được rồi.
Không hiểu sao nghe câu đó cậu thấy hơi nhột. Nhưng vẫn là nên lại ngủ cùng vì ngủ chỗ khác cậu không quen. Sau màn đóng cửa,khoá xe, vệ sinh, tắt đèn, khoá bình ga và kiểm tra thì..
Cậu cũng cắm một cái đèn ngủ hình cây nấm nhỏ rồi tắt đèn lại nằm kế anh. Lúc đầu có hơi hồi hộp vì đã lâu rồi cậu không ngủ cùng ai. Cậu ôm gấu bông nằm nghiêng qua nhìn anh. Anh nằm thẳng người, đôi mắt nhắm lại, hô hấp ổn định. Chưa bao giờ cậu được nhìn anh ở khoảng cách dần như thế, thực sự bị lôi cuốn. Bàn tay cậu giơ lên sờ lên má anh. Sờ rất thích, cả tóc cũng mượt, cảm giác rất thích. Mãi đến khi cậu chậm rãi thở phì phò ngủ mất thì anh mới mở mắt ra. Khẽ trở người nhìn cậu, lòng thầm muốn..
Anh cũng đưa tay sờ cậu, sờ tai, sờ đầu cậu, tay anh chạm nhẹ lên đôi môi hồng của cậu. Một xúc cảm lạ thường thôi thúc anh, rất muốn, rất muốn chạm vào. Muốn giữ chặt lấy cậu.
Anh chồm người lên, cúi đầu hôn lên.. má cậu. Kèm một câu chúc ngủ ngon rồi ôm eo cậu dìm vào giấc ngủ.
Đã rất lâu rồi anh với có một giấc ngủ ngon như vậy. Tờ mờ sáng anh bị đánh thức bởi tiếng bước chân, cùng những tiếng đồ vật va vào nhau. Mở mắt thì thấy cậu vẫn đang ngủ rất ngon nằm gọn trong lòng anh. Dễ thương như một con hải ly ôm lấy mẹ nó khi ngủ để không bị trôi mất. Dáng vẻ chào buổi sáng như này khiến anh thực không muốn dậy sớm chút nào. Nhưng vẫn không thể để như vầy hoài được, anh ôm lấy cậu từ từ bỏ tay ra rời khỏi. Đem con gấu bông đưa cậu ôm, chắc rằng cậu không bị đánh thức rồi mới yên tâm mở cửa ra ngoài.
Vừa vươn vai đi ra thì thấy bé Chi đang mặc đồ đồng phục, dáng vẻ ngoan ngoãn khiến ai nhìn cũng yêu.
Anh đi lại chào bé: Chào em, tối qua ngủ ngon chứ? Sáng nay ăn gì? Có cần anh chở đi học không?
Bé Chi đột nhiên bị hỏi vồn vập nên chưa kịp phản ứng. Bé chỉ vào phòng: Anh ấy cứ ngủ hoài, không chịu dậy đưa em đi học.
Thẩm Phong dỗ bé: Không sao, anh đưa em đi. Chúng ta đi ăn sáng khỏi cho Mộc Mộc ăn luôn ha.
Bé Chi buông bỏ phòng bị, dạ một tiếng rồi lon ton chạy đi lấy cặp xách. Anh thì quay người đi vệ sinh cá nhân đánh răng, xúc miệng. Đến khi trở ra thì thấy bé đang ngồi đong đưa chân rất ghế ngoài phòng khách, dáng vẻ hối thúc anh. Hai người rất ăn ý với nhau, món anh thích cũng là món bé thích. Bữa sáng 2 người với 2 tô bánh canh. Ăn xong thì chở bé đến trường, trên đường về không quên mua đồ ăn sáng cho Mộc Thanh.
Anh trở lại cửa hàng mã đã độ hơn 7h rưỡi rồi. Trong căn phòng thoảng mùi nhang, cậu cuộn mền quanh mình thành một cuộn sushi. Đôi mắt ngắm nghiền, có vẻ vẫn chưa muốn dậy. Thẩm Phong vẫn là không tình nguyện ngồi xuống lay cậu dậy.
Mộc Thanh bị lay mơ màng, nhăn nhó mà rên rỉ: Umm…
Anh cưới trừ kêu dậy: Mộc Mộc, trời sáng rồi dậy đi. Dậy ăn sáng…
Cậu trở người: um.. 5 phút nữa thôi mẹ ơi..
Hồi sau dưới sự thúc đẩy của anh thì cậu vươn người, ngồi dậy với quả đầu như tổ quạ. Mệt mỏi ngáp một cái rõ to rồi mới lười biếng lết cái thây vào nhà vệ sinh.
So với việc làm bác sĩ tâm thần luôn phải đối mặt với người bệnh nhân khó khằn thì anh thà làm bảo mẫu kiêm vệ sĩ cho cậu. Đã nhàn mà còn không bị bận lòng. Tuy thế bắt đầu là với vai trò bệnh nhân thì giờ mối quan hệ rất dần có sự chuyển biến mới, tốt hơn anh nghĩ.
Anh trở ra phòng khách giúp cậu chuẩn bị đồ ăn sáng. Cậu mờ màng, dụi dụi mắt sau khi vệ sinh cá nhân đi ra. Dưới sự chăm sóc của anh và con người đam mê đồ ăn như cậu thì không bao lâu cậu sẽ lên vài kí nhanh thôi.
Mộc Thanh ngồi xuống ghế, cảm ơn anh mua đồ ăn sáng, vui vẻ thưởng thức: Mới sáng sớm được ăn món ngon thế này rồi, cám ơn anh nhiều nhá.
Thẩm Phong ngồi đối diện đang kiểm tra thời gian biểu nhắc cậu không cần khách sáo. Cậu vì không thể ăn đồ nóng nên chỉ có thể ăn từng chút một. Chờ cho bát bánh canh nguội bớt, cậu bắt đầu bắt chuyện.
Mộc Thanh nhìn anh: Anh Phong, tuần nay anh có bận gì không?
Anh vẫn chưa kịp thốt ra cậu bận chăm non cậu thì một tin nhắn được gửi đến. Có vẻ là một chuyến công tác của các bác sĩ khoa thần kinh trong 3 ngày. Sau đó là tin nhắn của thăm hỏi viện trưởng về việc cử anh đi. Anh nhìn cậu có chút phân vân.
Anh: Có một chuyến công tác cần phải đi trong 3 ngày, từ thứ năm. Nếu cậu thấy ổn thì tôi sẽ hỏi ý kiến trước của mẹ cậu..
Cậu như nghe được tin hỉ mà mừng rỡ: Được, được anh đi đi. Nay đã là thứ ba rồi còn gì. Với lại vụ chuyển phòng bệnh có hơi bất tiện, hết tuần này tôi xuống xuất viện chuyển sang điều trị tại gia.
Thẩm Phong: Cái này tôi sẽ liên hệ với mẹ cậu. Còn xuất viện thì cũng phải kiểm tra vài thứ. Nhanh nhất là mai.
Cậu nhanh trí chốt đơn kẻo muộn: Chốt rồi nha. Tôi đi năn nỉ mẹ.
Nhờ động lực to lớn không phải ở bệnh viện suốt ngày nhắm trần nhà với bốn bức tường trắng. Cậu nhanh nhồn hết bát bánh canh rồi dành ra nửa tiếng khuyết phục mẹ, còn với anh hai là một tiếng. Đến mức khan cả cổ thì họ mới cho với 3 điều kiện rằng. 1 là trong thời gian anh đi công tác cậu chỉ được ở bệnh viện và cửa hàng mã. 2 là sau khi anh về thì anh sẽ tiếp tục làm bác sĩ riêng kiêm bảo mẫu kiêm vệ sĩ cho cậu. Và điều tiên quyết nhất là không trốn ra ngoài phục ma hàng yêu.
Nghĩ đến mấy cái điều kiện đó làm cậu bất lực nằm dài trên ghế. Vẫn là đồng ý là tốt rồi. Sau khi khoá cửa hàng, anh đèo cậu về lại bệnh viện. Vẫn là thả cậu xuống kế sảnh rồi anh lái đi gửi. Mộc Thanh vô tình nghe được tin tức liên quan đến anh.
Dưới màn trò chuyện rôm rả của các chị thu nhân: Ê, anh bác sĩ Phong lại đi xe mới kìa. Người gì vừa giàu vừa đẹp trai. Bữa trước chị nào thấy anh mua xe máy hốt lẹ con xe đó về đó. Sau bữa đó chả thấy anh đi xe hơi nữa…
Chị lấy thuốc: Này là mua xe chở bồ rồi. Thấy ngang qua chở ai phía sau ý..
Hahaha…
Tiếng cười náo nhiệt ấy cùng màn drama khiến cậu bỗng chốt ngơ ra: Xe mới.. chở người..
______________________
Thời gian tới sẽ là thời gian khá bận rộ với anh. Còn cậu thì bận..ăn.
Mong sao cho vết thương chỗ chân bé mau lành.
Mộc A Nhiên sau khi được cậu chữa trị và anh hai chăm sóc thì bé đã trở lại trường sau 2 ngày. Sức khỏe bình thường không bị biến chứng gì.
– Đón chờ chương sau –