Đố Liệt Thành Tính - Hình Thượng Hương - Chương 111: Phiên ngoại 7: Cuộc sống hạnh phúc sau khi thành thân (1)
- Trang Chủ
- Đố Liệt Thành Tính - Hình Thượng Hương
- Chương 111: Phiên ngoại 7: Cuộc sống hạnh phúc sau khi thành thân (1)
Về xưng hô, Thẩm Diên đổi giọng gọi Hầu phu nhân là mẹ sau khi thành thân được một hai năm.
Y không gọi là nương hay mẫu thân, mà gọi hẳn là mẹ.
Từ đó về sau, mỗi lần Thẩm Diên đi theo Hầu phu nhân, lúc nào cũng “mẹ” “mẹ” rất ngọt.
“Hôm nay mẹ có ra ngoài chơi không?”
“Con đã sai người mang sổ sách đưa tới cho mẹ rồi.”
“Trong nhà không có chuyện gì, mẹ không cần lo lắng.”
“Mẹ ơi.”
“Mẹ à.”
Thẩm thị lang hai mươi mấy tuổi ngoan ngoãn ôn nhu gọi mẹ, giọng điệu ấm áp trìu mến, càng gọi ánh mắt càng sáng.
Vệ Toản ở một bên xem náo nhiệt, xem đến buồn cười, cũng gọi theo Thẩm Diên: “Mẹ ơi, chúng con về đây.”
Thẩm Diên nghe xong liền trừng mắt nhìn hắn.
Hầu phu nhân cười nói: “Đi đi, đi đi.”
Vệ Toản vòng tay qua vai Thẩm Viên bước ra ngoài.
Thẩm Diên không vui nhìn hắn: “Ngươi bắt chước ta làm gì?”
Vệ Toản nói: “Ai bắt chước ngươi, mẹ ruột của ta, ta không thể gọi sao?”
Thẩm Diên khẽ hừ một tiếng, xéo xắt nói: “Tam Mao học được rồi.”
Vệ Toản liền hỏi: “Tam Mao là ai?”
Thẩm Diên nói: “Trong sân nhà chúng ta một hai con chó tên là Đại Mao và Nhị Mao.”
Vệ Toản bị y làm cho buồn cười: “Nhìn dáng vẻ của ngươi trước mặt mẹ ta, trong hai chúng ta ai mới giống Tam Mao?”
Thẩm Diên nhìn hắn hồi lâu, Vệ Toản tưởng rằng y sắp nổi giận.
Ai ngờ Thẩm Diên bỗng dưng ngẩng đầu hôn hắn, giọng điệu thản nhiên nói: “Ngươi câm miệng.”
Vệ Toản phát hiện ra, đây là âm mưu quỷ kế mới của Thẩm Diên. Nói không lại hắn, liền nhét cho hắn một quả táo ngon, bịt miệng hắn lại.
Khóe miệng Vệ Toản nhếch lên thật cao, mỉm cười nhìn Thẩm Diên, thật sự câm miệng.
Một lát sau, Vệ Toản lại nghĩ ra một chủ ý xấu xa, bèn hỏi Thẩm Diên: “Mẹ ta ngươi đã đổi cách xưng hô rồi, còn ta thì sao?”
Thẩm Diên giả bộ ngây ngốc: “Ngươi thì sao chứ?”
Vệ Toản hỏi: “Ngươi gọi ta là gì?
Thẩm Diên đáp: “Vệ Toản.”
Vệ Toản hừ hừ không chịu, quấn lấy y nửa ngày, y mới gọi “Vệ Kinh Hàn”.
Bữa tối Vệ Toản không thèm ăn cơm.
Hắn đã học được cách chế ngự Thẩm Diên, Thẩm Diên người này không thể cứng rắn với y được, ngược lại mấy thủ đoạn như một khóc hai nháo ba thắt cổ đối với Thẩm Diên đặc biệt có tác dụng.
… Đương nhiên không thể không ăn thật.
Điểm tâm vẫn phải ăn một chút.
Trái cây cũng phải ăn một ít.
Cho nên lúc trăng lên, Vệ Toản gặm ba quả dưa chuột, bốn quả lê, còn ăn hết nửa hộp bánh gạo nếp, uống một bụng canh táo.
Thấy Thẩm Diên đi vào.
Vệ Toản vội vàng giấu bánh gạo nếp còn thừa đi.
Làm bộ làm tịch giận dỗi.
Thẩm Diên bưng một hộp thức ăn, lúng túng thầm bầm: “Cái tật xấu ngươi là học từ ai vậy, động một chút là không ăn cơm, đói bụng lại chạy đến trước mặt mẹ tố cáo ta, nói ta không thương ngươi.”
Vệ Toản liền vươn tay nghịch hầu bao trên giường, lười biếng học theo giọng điệu của y: “Dù sao cũng không có ai quan tâm, ăn hay không cũng không quan trọng.”
Thẩm Diên: “……”
Vệ Toản khẽ hừ một tiếng: “Là ta mệnh khổ, người ta gả cho lang quân còn được dỗ dành. Chồng ta vào cửa lâu như vậy, ngay cả nương tử cũng không gọi ta. Ai nói tiểu công tử phương Nam thương người, có thể thấy không phải ai cũng có phúc phần như vậy.”
Thẩm Diên bị hắn làm cho không nhịn được cười: “Làm sao ta gọi ngươi là nương tử được chứ? Bình thường ta nói chuyện giống ngươi sao?”
Vệ Toản nhướng mày ôm ngực nhìn y: “Thì ngươi cứ gọi thôi!”
Thẩm Diên không nói gì.
Vệ Toản lại lười biếng nghịch tua rua treo trên giường.
Một lúc sau.
Thẩm Diên lặng lẽ, nhẹ nhàng nắm tay hắn, hạ quyết tâm, nhỏ giọng nói: “Quê của ta gọi tình lang có chút buồn nôn, nếu gọi ngươi, ngươi không được cười.”
Vệ Toản “Ừ” một tiếng.
Đôi mắt bất ngờ sáng lên, cho rằng Thẩm Diên muốn gọi nương tử lang quân gì đó.
Chợt nghe Thẩm công tử hít sâu vài hơi, ở bên tai hắn thấp giọng kêu một tiếng.
“Tâm can.”
Vệ Toản thích không chịu nổi, bật cười thành tiếng.
———