Dịu Ngọt Hương Hè - Đỗ Thị Anh Thơ - Chương 30: Vâng!
Vài cơn gió nhẹ nhàng bay bổng lướt qua.
Xung quanh hành lang của trường, có rất nhiều bạn học qua qua lại lại miệng lẩm nhẩm gì đó.
Tiết tự học của tuần cuối cùng ôn thi có chút khẩn trương.
Trong lớp 11C, hầu hết đều giữ im lặng mọi người tập trung cực kỳ cao độ.
Dương Dương đang ngồi giải hết bài tập toán, cô cảm thấy có chút mệt mỏi liền thở dài một hơi bởi cả tuần giờ cô chỉ ngủ có bốn tiếng, cả người sắp lã như nước luôn rồi.
Hứa Đông Hướng liếc mắt nhìn qua, thấy cô trông dáng vẻ uể ỏi, anh nói:
“Có thể để về nhà làm, cậu nghỉ ngơi đi đừng làm quá sức”.
“Mình làm được, không sao đâu”. Dương Dương lại tiếp tục cắm cúi ghi chép.
Anh đưa tay vào túi lấy ra viên kẹo ngọt, bóc vỏ xong đưa tới trước miệng cô: “Nào, ăn một viên sẽ đỡ hơn một ít”.
Cô phát giác tự há miệng ra xong ngậm lấy viên kẹo ngọt từ tay Hướng Hướng mà quên mất hành động khi này còn ngọt hơn viên kẹo kia.
Dương Dương nhận ra liền ho khan một tiếng, cô đỏ mặt mà không dám ngẩng mặt nhìn anh.
Cậu nghe thấy thì quay sang kề sát mặt mình lại gần: “Sao vậy???”.
Hơi nóng phả vào không trung làm cho không khí càng thêm ngượng.
Sở Linh Dương cười miễn cưỡng: “Ha..ha..ha mình không sao đâu, cậu nhanh giải xong bài tập rồi về”.
“Mình giải xong nảy giờ rồi!”. Anh đáp lời.
“Thế nảy giờ cậu đang làm gì???”. Cô sửng sốt, đề rất dài nhưng cậu ấy lại làm nhanh đến thế sao???
“Đọc sách!”. Anh nhìn cô chớp mắt hai cái.
Dương Dương ngỡ ngàng không còn từ nào để diễn tả về anh cả, phi thường trong phi thường!
Cô làm nốt hai câu cuối nữa là xong.
Không thèm nói chuyện với người như anh nữa, để cho bớt phần áp lực tinh thần.
Một lúc sau, cô cũng giải hoàn tất tờ đề rồi cất gọn bút viết vào túi xong lại quay sang nhìn anh: “Về thôi!”.
“Ừm”. Hướng Hướng đứng dậy đeo balo vào rồi cúi người nhặt sách bỏ vào balo cho Sở Linh Dương.
“Thi xong cậu về quê ông bà sao???”. Dương Dương cùng anh dọn dẹp.
“Ừm, sao vậy???”.
“À…không có gì đâu”. Cô xua tay vờ cười.
“Muốn đi cùng không???”. Anh đưa mắt như dò xét.
“Được sao???”.
“Ừm, chơi vài hôm”: Anh đóng balo lại cho Sở Linh Dương rồi đeo lên vai của mình.
“Cậu có chắc là đủ gạo để tiếp người khách như mình không đấy???”. Dương Dương đi kề kề sát cạnh anh bạn vui mừng.
Cả hai từ từ rời khỏi lớp rồi bắt chuyến xe buýt trở về.
Phía sau cổng trường, cô gái mặt mày méo mó biến dạng đang cắn môi tức giận…
Trên chuyến xe buýt hôm nay thật sự rất vắng vẻ, trong xe chỉ có hai bóng dáng đang ngồi yên trên ghế.
Bác tài nhìn ra gương, ông lên tiếng: “Hai cháu hôm nay có tiết tự học sao???”.
Cả hai đồng thanh đáp: “Vâng ạ!”.
“Hahaha, đồng thanh thế à?”.
“Nhìn hai đứa, chú lại nghĩ về kỉ niệm của chú với vợ mình lúc còn trẻ”.
“Vâng ạ??? chuyện gì vậy chú???”. Sở Linh Dương hóng chuyện liền hỏi han.
“Hồi trước vợ chồng ta cũng học ở trường này, lúc đó bà ấy học giỏi nhất là môn văn còn ta thì môn lý”.
“Nhưng bà ấy ghét ta cực kì, lúc ấy ta sống nội tâm chẳng thích buôn chuyện chỉ thích học”.
“Nhưng mà có lần ta đi thi hội thao, bà ấy đứng vỗ vũ ta vừa cười vừa hét lớn tên ta”
“Lúc ấy tim ta lại nở rộ, vật là ta nhất quyết theo đuổi bà ấy”.
“Đến giờ đã được hai nhóc”.
Sở Linh Dương nghe thấy thì ngưỡng mộ không thôi, còn không ngừng cảm thán: “Đẹp quá đi mất”.
“Ha..ha..ha bọn nhóc hai đứa cũng đang yêu nhau phải không???” Ông cười cười đầy ý đồ.
“Không…”
“Vâng”. Hứa Đông Hướng chen lời.
Bác tài phía trước nghe thấy cười hài lòng.
Phía sau, cô gái ngồi bên cạnh tim đập như thể con cá đang cố vùng vẫy trên cạn.
Dương Dương vờ như không nghe thấy quay mặt ra ngoài cửa xe.
Đông Hướng ngồi bên cạnh xem như không có việc gì lớn, anh nói: “Ngày mai mình giúp cậu giải đề”.
“Hả…ừm”. Cô ngập ngừng trả lời.
Chuyến xe buýt lướt qua con đường quen thuộc rồi dừng lại ở trạm.
Cả hai xuống xe nhưng lại cảm thấy có chút ngượng nghịu.
Hướng Hướng đi trước cô vài bước.
Anh nghoảnh đầu ra sau nhìn cô rồi lên tiếng: “Sao vậy???”
Dương Dương từ đầu đến cuối đều cúi đầu xấu hổ nghe thấy anh gọi liền ngẩng đầu lên, mắt nhìn mắt: “Hả???”
“Mình hỏi cậu sao vậy???”.
“À không có gì???”. Dương Dương bình tĩnh trả lời.
“Vậy nhanh chân lên”.
Cô nhanh chân chạy lại bên cạnh anh, cả hai sánh vai nhau đi vào tiểu khu.
Tới trước cửa nhà Dương Dương, anh lấy một viên kẹo cho cô: “Nhớ đánh răng!”.
Hứa Đông Hướng biết cô rất thích ăn kẹo nhưng anh biết bản thân không thể ngăn cắm sở thích đó của cô, chỉ có thể thuận theo ý Dương Dương cho cô ăn kẹo tối lại nhắc cô đánh răng.
“Ừm, Hướng Hướng ngủ ngon!”. Cô nhận lấy kẹo từ trong tay rồi mở của đi vào nhà.
Sở Linh Dương còn muốn nói thêm vài câu nữa nhưng mà cô đã bủn rủn cả tay lẫn chân rồi.
Hứa Đông Hướng chậm rãi bước từng bước lên bậc thang miệng cười chúm chím, đôi mắt sâu thẳm tràn đầy ý hạnh phúc…