Dịu Dàng Dành Riêng Người - Thổ Thất - Chương 21: *
Editor: CO6TINY?
Mặt trời từ từ lên cao, nhiệt dần tỏa ra xung quanh, từ xa đã nghe thấy giọng các bạn nữ hét lên “Tui quên bôi kem chống nắng rồi.”, “Không cầm mũ theo nữa.”
Giờ mới cuối tháng 3, trời đã nóng kinh người, cũng phải, phương Nam dễ gì đón mùa lạnh chứ.
Thú Trầm Châu chạy đi mua hai que kem, một sô cô la trắng một sô cô la đen, trên mỗi que còn vẽ mặt cười, trông khá ngộ nghĩnh còn cute.
“Cùng bàn, muốn cái nào?” Thú Trầm Châu cầm hai que kem tới, cười hỏi Sở Tây Trì.
“Đen đi.”
Nói thật, Sở Tây Trì không chuộng đồ ngọt lắm, hắn thấy nó cứ béo ngậy làm sao. Nhưng không muốn Thú Trầm Châu mất hứng, lại vì lịch sự, không thể mở miệng nói “Sao cũng được”, rõ ràng đang hỏi ý kiến của mình, phải có câu trả lời rõ ràng mới phải.
Hắn cũng biết sô cô la trắng ngọt hơn sô cô la đen nhiều, Thú Trầm Châu cũng thích đồ ngọt, hắn bèn chọn cây đen còn lại.
Thú Trầm Châu lấy điện thoại ra, “click” hai que kem, sau đó, chĩa camera một vòng, Sở Tây Trì còn chưa kịp định thần, đã rơi vào tầm ngắm máy ảnh.
Tách.
Trời xanh mây trắng, vòng đu quay khổng lồ và những tòa nhà cao tầng phía sau rất phù hợp với bối cảnh, đặc biệt là hai thiếu niên, một người lạnh lùng người kia lại quá đỗi đáng yêu.
Đến giờ cơm trưa, hướng dẫn viên đưa mọi người đến nhà ăn.
“Woa, chân gà, sườn heo!” Tần Thu thèm chảy nước miếng, xơi tận hai hộp, chủ yếu là chơi tới đói.
Dương Thiên Lạc: “Tần Thu, không ai cướp với mày đâu, không đủ ăn tao nhường luôn hộp của tao cho này.”
“Quá trời rồi, bạn Thiên Lạc tốt bụng quá đi.” Tần Thu nhào vào lòng Dương Thiên Lạc, “Tao lấy cài đùi à, cảm ơn bạn Thiên Lạc, cưng quá xá luôn à.”
Dương Thiên Lạc đẩy Tần Thu ra, ghét bỏ nói: “Mau ăn đi, ôm cái mông.”
Sở Tây Trì và Thú Trầm Châu ngồi đối diện thế nhưng không thèm rải thức ăn chó kìa! Dương Thiên Lạc muốn xem hai người này tính làm trò gì, bèn ngước đầu lên, bắt gặp ngay hai cặp mắt đá sang.
Sở Tây Trì lẫn Thú Trầm Châu đá tới đá lui hai người họ, trên mặt là nụ cười mẹ hiền, thỉnh thoảng thì thầm vài ba câu.
Hai người này, đang get CP, mà CP này, lại chính là Dương Thiên Lạc cùng Tần Thu.
Đương nhiên, tên ngốc Dương Thiên Lạc đời nào nhận ra, không nói tới cái người ăn quên cả trời đất bên cạnh.
“Anh Thú, anh Sở, sao cứ nhìn bọn này đấy…?” Dương Thiên Lạc không hiểu, vò đầu bứt tóc, “Còn cười cái kiểu…mắc ói kia nữa chứ.”
Tần Thu ngừng đũa, ngẩng đầu nhìn hai ông anh ở đối diện, lại nhìn ông anh tốt bên cạnh.
Thú Trầm Châu: Mắc ói?
Sở Tây Trì: Có à?”
“Bọn này xong rồi, đi trước đây, khi nào ăn xong nhớ thu dọn cho bọn tôi với, cảm ơn, cũng chúc hai người các cậu vạn sự như ý.” Sở Tây Trì kéo Thú Trầm Châu ra ngoài.
Thú Trầm Châu: “Này này anh gì ơi, tôi còn chưa có no đâu.”
Sở Tây Trì: “Tôi có mang theo snack.”
Hai mắt Thú Trầm Châu sáng lên, Sở Tây Trì bất đắc dĩ cười cười: “Bé tham ăn.”
Vừa trở về phòng, Thú Trầm Châu đã quấn lấy Sở Tây Trì ăn vạ, Sở Tây Trì đưa cho cậu một chai sữa bò, Thú Trầm Châu bĩu môi, vòng tay qua cổ Sở Tây Trì bắt đầu làm nũng.
“Cùng bàn, cho thêm đi mà.”
“Không được, lát nữa còn ngủ trưa, ăn ít thôi.”
“Cùng bàn ơi.”
“Làm nũng cũng vô dụng.”
Thú Trầm Châu hết cách, vì lấp đầy cái bụng của mình, liều mạng một phen.
Cậu ghé sát vào tai Sở Tây Trì, nhẹ giọng gọi: “Anh Sở ơi.”
Dứt lời, duỗi tay ôm chầm lấy eo Sở Tây Trì, vùi hết cả mặt vào cổ đối phương.
Sở Tây Trì nuốt nước miếng, bối rối gỡ tay Thú Trầm Châu ra, Thú Trầm Châu càng được nước ôm chặt cứng.
“Buông ra.” Sở Tây Trì nhìn Thú Trầm Châu trong ngực, lời nói tuy lạnh lùng đấy, nhưng trong mắt lại tràn đầy dịu dàng.
“Không buông, cậu không đồng ý tôi không buông ra đâu.”
“Là cậu nói đấy.”
“Hả?” Thú Trầm Châu ngẩng đầu nhìn Sở Tây Trì.
Sở Tây Trì không trả lời cậu, mà ôm Thú Trầm Châu đến bên giường, sau đó ném đối phương xuống giường, thẳng thừng đè lên.
Thú Trầm Châu choáng váng, cậu nhìn khuôn mặt Sở Tây Trì gần trong gang tấc, đầu óc phút chốc trống rỗng.
‘Sợ à?” Sở Tây Trì nhìn người bên dưới.
“Gì chứ?”
“Cậu nói gì?” Sở Tây Trì nhướng mày.
Thú Trầm Châu ý thức được gì đó, vội vàng đẩy Sở Tây Trì ra, nhưng đẩy không được.
“Cậu……”
Sở Tây Trì không đợi cậu nói xong, trực tiếp hôn xuống.
Nụ hôn đột ngột này khiến ai kia trở tay không kịp, Thú Trầm Châu sửng sốt, đầu óc trống rỗng, không kịp suy nghĩ, theo bản năng nhắm mắt lại, cứ thế, Thú Trầm Châu lại bị Sở Tây Trì đánh bật.
Nụ hôn kéo dài không lâu, khi Sở Tây Trì dừng lại, liền thấy sắc mặt Thú Trầm Châu đỏ bừng, tiếng thở dốc của cả hai hòa quyện vào nhau.
Đột nhiên, bầu không khí xung quanh bỗng mờ ám kì cục.
Sở Tây Trì gần như muốn lột đồ Thú Trầm Châu ngay và luôn, còn may, lí trí vẫn còn đó, họ vẫn còn một năm nữa, nếu hắn còn tiến thêm bước nữa, sẽ dọa Thú Trầm Châu sợ mất mật mất, với nãy, người kia suýt nữa đã hít thở không thông.
Khóe miệng hắn khẽ cong lên, “Còn muốn ăn vặt nữa không?”
Thú Trầm Châu gật đầu, sau đó đột nhiên lắc đầu như điên, “Không, không muốn nữa.” Bố sợ rồi.
Sở Tây Trì: “Thật?”
“Thật mà, tôi nào dám lừa cậu.”
“Phụt, được rồi, không trêu cậu nữa.” Sở Tây Trì đứng dậy khỏi người cậu.
Thú Trầm Châu: “…” Đùa? Tôi suýt đứng tim luôn đấy.
Thu dọn xong, Sở Tây Trì ôm Thú Trầm Châu ngủ một giấc.
Thời gian từng chút trôi qua, bọn họ không đặt báo thức, điện thoại vẫn luôn ở chế độ im lặng, cho nên ngủ đến năm giờ mới tỉnh, Dương Thiên Lạc trước đó đã hẹn đi vòng đu quay, giờ phải dời đến tối.
“Anh Thú, anh Sở, sớm lắm đấy, tôi gọi mấy chục cuộc, cũng không bắt máy, nhắn tin cũng chả thấy rep.” Dương Thiên Lạc khóc không ra nước mắt.
“Xin lỗi, ngủ quên mất.” Thú Trầm Châu xấu hổ cúi đầu.
“Hai người đãi chầu cơm tối đi.” Tần Thu đứng ra nói.
Sở Tây Trì: “Chỉ vậy? Đơn giản thế à?”
“Đúng thế.” Dương Thiên Lạc cùng Tần Thu quyết định hôm nay phải cọ của bọn họ một chầu lớn mới được.
“Chọn địa điểm đi, tôi mời.” Sở Tây Trì hào phóng nói.
“Nhà hàng Red House.” Dương Thiên Lạc lẫn Tần Thu đồng thanh nói.
Thú Trầm Châu: Tụi này, nghĩ xong xuôi rồi chứ gì?