Dịu Dàng Dành Riêng Người - Thổ Thất - Chương 18: *
Editor: CO6TINY
Rất mau đã nghênh đón bài thi hôm sau, ai nấy đều đang bận tìm chỗ ngồi của mình, mà Sở Tây Trì lẫn Thú Trầm Châu vẫn còn xà nẹo ngoài cửa, mọi người có thấy cũng chẳng lạ gì, thỉnh thoảng có nữ sinh đi ngang qua sẽ lén cười nhìn cả hai, đáy mắt đều là get được rồi nhá.
Mãi đến khi giám thị giục thí sinh vào phòng, cả hai mới quyến luyến tác ra.
Hành lang tức khắc im phăng phắc không một tiếng động.
Phòng thi số 7 như được dành cho người lớp 7, hơn một nửa số đã tập trung tại đây, lần này ai nấy cũng một mặt nghiêm túc, không cười hề hề đùa giỡn như thường ngày, đến giám thị đoán không ra tâm tư của cả bọn.
Tuy thành tích của lớp này năm nào cũng bét bảng, nhưng trước nay đều chưa hề gian lận, giáo viên cũng khá hài lòng.
Chuông reo, bài thi chính thức bắt đầu, môn đầu tiên là Toán.
Thú Trầm Châu ngồi cuối lớp, từ lúc nhận được đề đã lật sang câu cuối cùng, theo lời của Sở Tây Trì, cứ tập trung toàn bộ cho câu hỏi cuối cùng, bởi vì nó chính là câu chứa nhiều điểm nhất.
Cậu múa bút thành văn, vùi đầu tập trung giải đề, giám thị nhìn cũng ngớ người, bèn lén ra sau Thú Trầm Châu, nhìn xem cậu đang làm gì, nhanh thế kia à, hầu như đọc xong câu nào là giải ngay câu đó, không những nhanh còn chuẩn xác, không hề do dự một phân.
Giám thị đâu có ngờ chỉ một kỉ nghỉ lễ thôi mà cậu bạn này chăm học tới độ này.
Mãi đến khi Thú Trầm Châu giải quyết đề xong, cậu liền đứng dậy, trực tiế nộp bài cho giám thị trên bục.
Càng về sau, cậu đều làm bài dưới sự giám sát của giám thị, môn này so với môn trước còn muốn nhanh hơn.
Thao tác này đều khiến ai nấy há hốc cả mồm, cứ tưởng anh báo hôm nay muốn mượn gió bẻ măng, thi cho nhanh rồi rút.
Sở Tây Trì ở phòng thi khác cũng không ngoại lệ, sớm đã nộp bài rời đi.
Lý do để đến nhà ăn và cơm.
Tranh cơm trong trường cấp ba đâu dễ dàng gì, nhất là lớp 10, cứ đến giờ ăn thì y như là cả đám y chang lũ thây ma, nếu đi muộn chỉ có nước ăn rau rác thừa lại.
Họ gọi hai phần thịt kho và hai phần gà rán, sau đó tìm một chỗ cạnh cửa sổ để giải quyết cái bụng.
Ăn tối có hơi sớm, bắt đầu từ sáu giờ, mãi đến bảy giờ mới rời khỏi nhà ăn.
Hai người đi thẳng đến thư viện, Sở Tây Trì phân tích đề chiều nay cho Thú Trầm Châu, sau đó cả hai liền thảo luận cùng nhau.
Rõ là đã thi xong, nhưng hai người họ vẫn miệt mài như cũ, hoàn toàn đắm chìm vào học tập.
Rất mau, thứ tư đã tới.
Sau một đêm vất vả, tất cả bài thi đều đã được chấm xong.
Dương Thần ôm một xấp bài thi bước vào, sắc mặt nặng trĩu, lắc nhẹ đầu, ai nấy tự tin ngập tràn, thấy thế đều ủ dột không thôi.
“Điểm của mấy đứa,” Dương Trần tạm dừng, sau đó nói tiếp: “Đã trực tiếp tăng lên tận 30 điểm.”
Mọi người nghe vậy đều kinh ngạc, không thể tin nổi, cảm thấy Dương Trần bịp cả đám, chỉ là muốn cho bọn họ vui vẻ mà thôi, thay vì vui mừng về điều đó, họ thậm chí còn buồn hơn.
“Aiz này, nghe xong điểm rồi sao lại không vui chứ?”
“Dương ca, thầy đừng lừa bọn em nữa! Chẳng thà thầy nói đứng bét cho rồi.
“Phải đấy Dương ca.”
Dương Trần lắc đầu, bèn đưa điểm trung bình của mỗi lớp cho cả bọn xem, tin nổi không, ba mươi điểm, tiến bộ tận 30 đấy, tự hạng bét bảng lội ngược dòng lên tận top 5, là kì tích!
“Tôi phải tuyên dương bạn Thú Trầm Châu, lần này, em ấy thành công nhảy vào top 113 toàn trường, chúc mừng!”
Nên mới nói, yêu vào cũng có cái lợi đấy chứ.