Dịu Dàng Dành Riêng Người - Thổ Thất - Chương 17: *
Editor: CO6TINY
Ngày qua ngày, Thú Trầm Châu dần quen với việc bị mọi người bàn tán trực tiếp mối quan hệ với Sở Tây Trì, thỉnh thoảng còn có người đến xin chữ ký.
Dương Trần cũng không phản đối chuyện này, nhưng thế này quá lộ liễu rồi, hai người vẫn bị gọi đến văn phòng.
“Tôi không phản đối các trò yêu nhau, nhưng hai đứa có thể tém tém lại xíu được không.” Dương Trần vừa nói vừa làm cử chỉ tay.
“Dương ca, không phải bọn em làm quá đâu, là do mọi người đấy chứ, cho dù có tém tém lại, các cậu ấy cũng có thể phát tán ảnh bọn em trên diễn đàn, bọn em cũng đâu còn cách nào đâu.” Sở Tây Trì che mặt cười.
“Phải phải, thầy ơi, bọn em tém hết mức rồi ấy.”
Tốt lắm, Thú Trầm Châu hiện giờ không còn kiểu hở chút là đỏ mặt khi bị người khác nhắc tới chuyện này nữa.
“Vậy cũng phải giữ chút thể diện cho thầy nữa chứ, tém nữa đi.”
Hai người nhìn nhau cười, đồng thanh nói: “Không thành vấn đề.”
Cả hai bước vào lớp, bạn phớt lờ tôi tôi chả quan tâm bạn, ai nấy đều yên tĩnh làm chuyện của mình.
Ai nhìn vào cũng tưởng cả hai bị khuyên chia tay.
Dương Trần vừa thò một chân vào lớp, đã bị cả đám vây lấy.
“Dương ca, sao thầy lại khuyên các cậu ấy chia tay chứ?”
Dương Trần chả hiểu mô tê gì: “Gì đấy?”
“Anh Sở với anh Thú đấy ạ!”
“Hử? Tôi khuyên chia tay lúc nào.”
“Không có ạ? Vậy cớ gì hai cậu ấy thế kia chứ?”
Cả đám quay sang nhìn chằm chằm bọn họ, chỉ thấy Thú Trầm Châu tựa trên vai Sở Tây Trì, ngắm tay hắn, mà Sở Tây Trì thì cúi thấp đầu đọc sách, ai cũng không để ý tới ánh mắt của đám chung quanh.
Cây đa ngoài cửa cành lá sum xuê, là nơi nghỉ ngơi của các bác lao công, trên sân bóng loáng thoáng bóng mấy cậu trai đang chơi bóng.
Tia nắng xuyên qua tán lá đa, chiếu vào bàn Sở Tây Trì, bàn tay của hắn óng ánh vàng trông lại càng đẹp hơn.
Dương Trần: “…” Nãy chả bảo tém lại chút à.
“E hèm, hai bạn học phía sau kia, bớt bớt chút đi nhá.” Dương Trần ra hiệu cho hai học sinh phía sau.
Nghe thấy tiếng động, cả hai ngẩng đầu lên, khẽ nhìn Dương Trần, sau đó chậm rãi cụp xuống.
Sở Tây Trì: “Dương ca, bọn em tém lắm rồi.”
Dương Trần: “…”
“Các trò, có một tin tốt và một tin xấu, mấy đứa muốn nghe cái nào trước?”
Lớp trưởng hét lên: “Tất nhiên là tin xấu, đắng trước ngọt sau.”
“Tin xấu là ngày mai chúng ta sẽ có một bài kiểm tra, xem gần đây mọi người có tiến bộ hay không.”
Lời còn chưa dứt, trong phòng học quỷ khóc sói tru, mọi người vẻ mặt như sống không bằng chết.
“Dương ca, còn tin tốt?”
“Tin tốt là, đoán thử!”
Dương Thiên Lạc: “Đại hội thể thao mùa xuân của trường?”
Tần Thu: “Trường cho nghỉ?”
“No no no, cho mấy đứa đoán lại đó.”
Thú Trầm Châu: “Du xuân?”
“Ding, chúc mừng bạn Thú Trầm Châu đã trả lời đúng.”
Các học sinh vừa nãy còn hú hét đột nhiên ngồi thẳng dậy, trên mặt không nhịn được nở nụ cười.
Sở Tây Trì lẫn Thú Trầm Châu: “…”
Thật? Dễ quá rồi đấy.
“Thời gian ấn định là thứ năm và thứ sáu, ngày mai thi, nếu các trò thi tốt, thứ tư thầy hứa sẽ không giao bài tập, yêu cầu của thầy cũng không cao, chỉ cần trung bình cộng tiến bộ 10 điểm so với trước là được, có lòng tin không?”
“Có ạ!”
“Vậy hôm nay cho các trò tự học, thầy rất trông chờ kỳ diệu mà mấy đứa sẽ mang đến đấy.”
Sau khi Dương Trần ra khỏi phòng học, ai nấy đều bật chế độ học tập, cặm cụi ôn luyện, thỉnh thoảng lại tán gẫu để bớt căng thẳng.
Đây mới là dáng vẻ mà tuổi trẻ nên có, trong lớp tràn ngập không khí học tập.