ĐỊNH QUÂN SƠN - Tây Bắc Vọng - Chương 1: Tướng quân trủng
Tướng quân trủng 将军冢: mộ tướng quân.
——
Năm Thành Bình thứ hai mươi bảy, trong kinh, thành Trường An.
Có một đội đưa tang từ Tùng Châu đi tới. Chắc có lẽ do lặn lội đường xa, sắc mặt từng người trong đội đều tái nhợt tiều tuỵ. Nhưng dù vậy vẫn có thể thấy được bọn họ đều là hạng tập võ, dẫu bôn ba đường dài nhưng dáng người vẫn thẳng tắp như đá Tùng Sơn. Đặc biệt là hai người đi đầu. Cái người lớn tuổi hơn người còn lại có lẽ vì quanh năm sống ở nơi biên thuỳ nên trên đôi mày đã nhuần thấm phong sương, nhưng trong đôi mắt lại sáng quắc, thân hình đĩnh bạt, có khí chất của một vị lương tướng. Người tuổi nhỏ hơn thì có thể nói là mặt mày như họa, không chút rụt rè, nếu không nhìn đến đôi tay chồng chất vết thương do đỡ cung cầm kiếm quanh năm suốt tháng thì hắn cũng chỉ trông giống như một vị công tử dịu dàng thanh tú, cả người từ trên xuống dưới tràn một vẻ khí độ lỗi lạc đến nỗi không ai dám nhìn thẳng.
Bây giờ ở thành Trường An đang là giờ chợ sáng. Dòng người bên đường chen chúc xô đẩy nhau ồn ào mãi không thôi. Khi trông thấy đoàn xe ngựa gỗ mun của đội đưa tang nườm nượp đi đến, dân chúng mới đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn. Nhìn thấy một vị trưởng giả cầm tinh kỳ trong tay, lá cờ đón gió bay phần phật, trên nền đen đề một chữ “HÀN (韩)” viền vàng.
Người có hiểu biết bèn nhỏ giọng nói với người bên cạnh: “Lão Hầu gia của Hàn Quốc phủ về nhà.”
Những người khác không biết còn hỏi thêm: “Hàn Quốc hầu không phải đang đón địch ở Tùng Châu sao, mới đi có ba ngày thôi sao lại chết nhanh vậy chứ? Lão chết thì bọn mọi rợ phương bắc chẳng phải sẽ muốn đánh tới thành Trường An luôn rồi? Lão buông gánh thì bá tánh trong thành biết phải làm sao bây giờ?”
Lời này nói lớn tiếng liền có ngay người phụ họa: “Còn nói cái gì mà Để Trụ lương tướng, cuối cùng cũng chỉ có vậy thôi. Ăn bổng lộc rồi lại bại trận chết ở xứ người, tướng quân như này thì ích gì?”
(*Để Trụ 砥柱: tên của một ngọn núi; ẩn dụ cho người/thế lực kiên định, có thể chống đỡ được mọi khó khăn.)
Cái người trẻ tuổi khi nãy nghe mấy lời này liền quay đầu lại nhìn người đang nói. Sắc mặt tái nhợt nhưng hai mắt lại đỏ bừng, tay nắm dây cương khẽ run. Còn chưa mở miệng, người lớn tuổi hơn bên cạnh bèn nhỏ giọng nói: “Tử Phu, mặc bọn họ đi. Miệng dân đủ kiểu không thể cản được.”
Giọng nói của ông rõ ràng cũng đã khàn đi nhưng vẫn cố gắng làm ra vẻ ôn hòa an ủi gã thanh niên này. Người được gọi là “Tử Phu” quay đầu lại nhìn ông, rồi lại cúi đầu không nói gì. Thật lâu sau đó, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi trên chiếc áo giáp Viên La, rồi lại lăn nhanh đi mất, để người khác tưởng bản thân đã nhìn nhầm.
Đội đưa tang quả nhiên dừng lại trước cửa Hàn Quốc phủ. Cái người lớn tuổi khi nãy xuống ngựa trước, vươn một bàn tay về hướng người thanh niên: “Tiểu Hầu gia, chúng ta về đến nhà rồi.”
Hàn Tử Phu xuống ngựa, người hắn lảo đảo như muốn ngã khuỵu xuống trước cửa. Lão trung niên nhanh tay vững vàng đỡ lấy hắn, nhỏ giọng nói bên tai: “Tiểu Hầu gia nhất định phải chống đỡ, lát nữa mấy người trong cung đến càng không thể để lộ mảy may yếu ớt. Đừng quên… đừng quên lời nói cuối cùng và nỗi khổ tâm của Lão Hầu gia trước khi lâm chung.”
Hàn Tử Phu cầm tay ông trong tư thế nửa quỳ đó rất lâu, mặc cho ai nhìn vào đều nghĩ hắn chỉ đơn giản là một đứa cháu hiếu thảo đang đau lòng quá độ. Sau một lúc, hắn lảo đảo đứng dậy, sắc mặt đã khôi phục đến bình tĩnh như thường ngày: “Ta hiểu, chúng ta vào sân đi.”
Bọn gia đinh trong phủ đã sớm được báo tin, buông thõng hai tay đứng ở cổng, cùng với một vài thị nữ khóc lóc nức nở. Hàn Tử Phu ngẩng đầu nhìn về phía chính đường, đập vào mắt hắn là một màu trắng chói mắt, bộ hiếu kỳ tang phục bay theo gió, gió bắc gào thét thổi bay nó về phía chân trời rồi lại lập tức phất mạnh về vị trí ban đầu. Có người mang đồ hiếu tang tới mời hắn đi thay, hắn đờ đẫn nhận lấy, nhưng rồi lại chẳng biết cách đeo cho đúng chiếc đai lưng phức tạp.
Lão trung niên đang chỉ huy nhóm binh lính khiêng cỗ quan tài bằng gỗ nặng nề đặt xuống chính giữa chính đường, nhìn thấy cảnh ấy thì khẽ thở dài, tiến đến đeo dây lưng lại cho hắn, vỗ vai: “Tiểu Hầu gia, chủ sự trong phủ hiện giờ chính là người. Có khổ sở đau lòng cách mấy cũng không thể để người ta thấy được, người phải nhớ kỹ.” – Giọng ông thấp thêm vài phần: “Lão Hầu gia chết trận sa trường, vì nước hy sinh, đây là một chuyện làm rạng rỡ tổ tông.”
Hàn Tử Phu ngẩng đầu nhìn ông, sau một lúc lâu mới nặn ra được một điệu cười buồn bã: “Quảng Nguyên thúc, ta biết rồi.”
Sau khi việc bài trí quan tài hoàn tất, dòng người hay tin đến phúng viếng ra vào không dứt. Trông quan phục được mặc trên người những người đó, xem ra toàn là trọng thần trong triều, xương cánh của đương kim Thánh thượng. Hàn Tử Phu sinh ra ở biên cương, sau khi nhận tước thay cha, khoảng thời gian không ở trong thành Trường An càng ngày càng dài. Cứ mỗi lần có người đến, Đinh Quảng Nguyên sẽ nói bên tai hắn họ tên của những người này là gì, đang giữ chức quan nào, chỉ sợ hắn làm gì sai sót.
Lại có một gia đinh tới báo, nói có một vị quan tầm trung trong cung tới viếng. Chuyện này vốn cũng khá bình thường nên Đinh Quảng Nguyên bèn dắt Hàn Tử Phu ra cửa đón. Ra đến cửa, tên gia đinh kia lại bổ sung thêm một câu: “Tiểu nhân nhìn sót một người, hình như Thái tử cũng tới.”
Nghe vậy, Hàn Tử Phu bỗng trợn to hai mắt, vùng khỏi tay Đinh Quảng Nguyên, thanh âm nghẹn ngào: “Sao y lại tới?”
Đinh Quảng Nguyên đứng ở phía sau lưng vội nhỏ giọng nói điều gì đó mà hắn bây giờ đã hoàn toàn không nghe được thêm bất cứ điều gì. Hắn bước vài bước ra tới cửa, liền thấy một thiếu niên đang đi đầu đám quan lại. Chàng thiếu niên nọ dáng người cao thẳng tắp, đôi mắt sáng như sao, một thân y phục trắng, trên dưới cả người không một vật trang sức, duy chỉ có thấp thoáng một chiếc ngọc bội nho nhỏ đeo trên cổ.
Hàn Tử Phu đứng yên bên hiên nhìn người đang tới, chỉ cảm thấy muôn vàn suy nghĩ một đường từ Tùng Châu đến đây trong nháy mắt cuộn trào chặn đứng hết thảy mọi lời nói hắn muốn tuôn ra trong cổ họng. Có tủi thân, có chật vật, cũng có muốn mở miệng chất vấn nhưng lại không đành lòng nói ra.
Đinh Quảng Nguyên đuổi theo hắn. Ông quỳ xuống trước, rồi lại dùng tay kéo vạt áo sau lưng bảo hắn quỳ xuống cùng mình: “Mạt tướng, tả tham quân chưởng ấn sử Hàn Quốc phủ, Đinh Quảng Nguyên, tham kiến Thái tử điện hạ.”
Hàn Tử Phu vẫn đứng im không nhúc nhích, đối mặt với chàng thiếu niên kia. Đinh Quảng Nguyên lòng như lửa đốt, tay dùng thêm sức đến mức thiếu chút nữa là kéo luôn vạt áo hắn xuống. Lại là chàng thiếu niên nọ duỗi tay đỡ hờ ông một phen, ánh mắt y lại chỉ nhìn chăm chăm vào Hàn Tử Phu: “Đinh tham quân không cần đa lễ, mau đứng lên. Phụ hoàng lệnh cho ta truyền khẩu dụ, không cần quỳ nghênh đón.”
Y vẫn còn nhìn Hàn Tử Phu, từng lời nói ra như bay giữa không trung: “Phụ hoàng khẩu dụ: Ái khanh của quả nhân tuẫn mạng là muôn vàn bất hạnh, trẫm cũng đau lòng. Tuyên nghĩa tử Đinh Quảng Nguyên, cháu nội Hàn Lê Tuấn ngày mai tiến cung, trẫm thân nghênh.”
Đinh Quảng Nguyên tạ ân, viên trung quan nọ thức thời mà rào trước: “Nhà ta nhận lệnh Thánh Thượng, đem đến chút đồ dùng được, mời Đinh đại nhân theo nhà ta đi xem.”
Đinh Quảng Nguyên đi theo, trước khi đi còn nhẹ vỗ vai Hàn Tử Phu, ánh mắt âm trầm lo lắng, chỉ sợ hắn sẽ nói năng lỗ mãng với Thái tử. Rồi viên trung quan dõi theo rất sát sao, lão chỉ đành bất đắc dĩ làm theo.
Bỗng chốc nơi này chỉ còn lại hai người bọn họ. Hàn Tử Phu nhìn ra tấm biển đề tên trước cửa, vải lanh trắng tự nhiên rủ xuống như một cô gái che tay áo khóc nỉ non. Giọng hắn lạnh nhạt xa cách: “Thái tử điện hạ sao lại đích thân đến đây? Là Thánh Thượng không yên tâm, sợ Hàn Quốc phủ ta khi quân giả chết, nên mới phái Thái tử điện hạ đến nhìn tận mắt sao?”
Thiếu niên kia vội vươn tay kéo tay áo hắn: “Tử Phu.”
Hàn Tử Phu bất động thanh sắc tránh ra xa, hốc mắt đỏ bừng, nhưng lại mạnh mẽ giữ cho mình một ngữ khí lãnh đạm, không chấp nhận xuống nước: “Thái tử điện hạ gọi thẳng cái tên hèn mọn của thần, thần thật sự không dám nhận.”
Thiếu niên kia không ngờ hắn lại xa cách đến vậy, bàn tay vươn ra lơ lửng giữa không trung, lúng túng không biết đặt nơi nào. Sau một lúc sau y mới nhẹ giọng nói: “Trước kia ngươi cũng chỉ gọi ta là Cẩm Xuân, không phải điện hạ.”
Hàn Tử Phu nghe y nhắc tới chuyện ngày trước, điềm nhiên bật cười, trong ý cười có thêm vài phần tự giễu: “Trước kia là người của Hàn Quốc phủ ta không hiểu chuyện, không biết nặng nhẹ, mạo phạm thiên gia. Nay,…” – Hắn vẫn chỉ đăm đăm nhìn tấm vải trắng: “Bọn ta nay đã tự nếm được bài học của mình, nên không dám nữa. Thái tử điện hạ chẳng lẽ vẫn chưa hài lòng ư? Hay là muốn thần phải trả tội cho bằng hết những năm tháng đó sao?”
Trình Cẩm Xuân bị trách cứ lại không biết phải làm thế nào cho phải. Y thấp giọng nói: “Ta biết ngươi đau lòng. Hàn lão hầu gia đi rồi, ngươi muốn trách muốn mắng ta thế nào cũng được, ta có thể hiểu hết, ta không trách ngươi.”
Hàn Tử Phu cười khẽ, nhìn Trình Cẩm Xuân, nói: “Thái tử điện hạ sao lại nói như vậy? Ông ngoại thần bị người bắc man hại chết, chuyện này trên dưới triều thần đều đã tỏ, sao có thể đổ tội lên đầu Thái tử điện hạ chứ?” – Ánh mắt hắn thản nhiên: “Nếu thần còn trách tội người, chẳng phải như đang trách tội thiên gia hay sao? Thần vẫn còn muốn sống lâu hơn vài năm nữa, không muốn bước vào vết xe đổ của ông ngoại, mong Thái tử thương tiếc cho.”
Hắn xoay người muốn đi, chẳng biết là không muốn hay là không đành lòng nhìn Trình Cẩm Xuân thêm nữa. Trình Cẩm Xuân gọi hắn lại từ đằng sau, thanh âm vô cùng đau thương: “Tử Phu, ngươi thật sự muốn đoạn tuyệt với ta sao?”
Hàn Tử Phu nghe vậy, đột nhiên xoay người, hai mắt đỏ bừng mà ngữ điệu khẽ run: “Ta đoạn tuyệt với ngươi? Các người đã đối xử với Hàn gia ta như thế nào? Ông ngoại ta, cả đời cần cù tiết kiệm, vào sinh ra tử vì cha ngươi, chiến công hiển hách. Mà cha ngươi lại đối xử với nhà ta như thế nào? Người khác chỉ cho rằng ông ngoại ta tử trận ở Tùng Châu, nhưng ngươi thân là Thái tử đương triều, chẳng lẽ không biết ông ấy chết thế nào sao?”
Lớp nguỵ trang lãnh đạm và xa cách cuối cùng bị đánh cho tơi bời, thủng mất, thanh âm Hàn Tử Phu nức nở, nhưng lại không chịu mình yếu thế hơn người trước mặt: “Hay cho được chim bẻ ná, được cá quên nơm. Hàn gia bọn ta xem ra cũng chỉ như chó săn trong mắt các người thôi đúng không? Ngươi có biết…”
Hắn chỉ tay vào chính đường, quan tài của Lão Hàn Quốc hầu lẳng lặng nằm yên ở nơi đó: “Ông ngoại ta trước lúc lâm chung còn dặn ta đừng chất vấn ngươi, rằng mọi chuyện không liên quan tới ngươi. Nhưng mà Trình Cẩm Xuân…” – Giọng hắn nghẹn ngào, gần như không thể cất tiếng nổi: “Ngươi nói cho ta nghe, thật sự không liên quan tới ngươi sao?”
——
Lần cuối update: 12/07/2023.