Đỉnh Lưu Trà Xanh Xuyên Sách - Chương 48 - Chương 48
Lúc đi tới cửa, Quý Ngôn mới nghĩ đến cái gì đó, quay đầu hỏi: “Lần
trước là Quý Minh Duẫn nói với cậu là tôi không biết bơi đúng không?”
Nhìn thấy biểu cảm hoảng loạn muốn nói lại thôi của Chu Minh thì đã nói lên
cho hết thảy. Quý Ngôn không chờ trả lời, dứt khoát mở cửa rời đi.
Quý Minh Duẫn cũng nhúng tay vào, người anh trai này là anh trai ruột thịt
của nguyên chủ nhưng lại một lòng muốn nguyên chủ chết. Thù oán gì nữa
đây.
“Xin lỗi,” Quý Ngôn gọi cho Hoắc Kiến Đông, “Vừa rồi trên tàu điện ngầm không nghe thấy, lần này cảm ơn cậu nha.”
Hoắc Kiến Đông có chút không thể hiểu được, nhưng không nói thêm cái gì nữa.
Quý Ngôn nhấn mở danh bạ và gọi điện thoại cho Chiêm Thắng Lan.
Quý Ngôn đã không có bất kỳ liên lạc nào với Chiêm Thắng Lan kể từ khi show truyền hình lần trước bị dừng ghi hình giữa chừng, nhưng lần này cậu
chủ động liên lạc là có ý định cho Chiêm Thắng Lan tiếp xúc một chút
kịch bản của Triệu Tân Chiêm.
Bên trong có một nhân vật nữ, Quý Ngôn cảm thấy rất thích hợp với Chiêm Thắng Lan.
Chiêm Thắng Lan đã hai tháng không đưa ra bất kỳ thông báo nào, cô ở nhà chăm sóc u Dương Bác, nhìn thấy cuộc gọi của Quý Ngôn, hơi do dự nhấc máy:
“Chào, Quý Ngôn.”
Quý Ngôn đi thẳng vào vấn đề: “Chị Lan, gần đây
chị có bận không? Nếu không chị có muốn tham gia đoàn phim không? Tôi có một kịch bản hay đây, tôi cũng không có gắp, chị cứ từ từ xem sau đó
lại cho tôi câu trả lời là được.”
Chiêm Thắng Lan khó hiểu: “Cậu, cậu nhận được kịch bản?” Có chút không thể tin được.
“Đúng vậy,” Quý Ngôn nói, “Là Triệu biên kịch Triệu Tân Chiêm, không biết chị có biết hắn không, tôi hy vọng chị có thể gia nhập đoàn của chúng tôi.”
Chiêm Thắng Lan vừa nghe tên Triệu Tân Chiêm liền giật mình nói: “Là Triệu Tân Chiêm mà tôi biết kia sao?”
“Đúng vậy.”
Sau khi gọi điện xong, Quý Ngôn bắt xe, đang chuẩn bị đi đến địa điểm đã
hẹn với Triệu Tân Chiêm. Lại nhận được cuộc gọi video của Lận Trọng
Trình.
Trong video Lận Trọng Trình đang ngồi trên xe, hỏi: “Đêm nay có hoạt động gì không?”
“Bây giờ em muốn đến chỗ hẹn với Triệu đạo diễn,” Quý Ngôn thẳng thắn nói, “Lúc trở về chỉ sợ đã rất khuya.”
Lận Trọng Trình nói: “Chuẩn bị đi như thế nào?”
Quý Ngôn đem màn ảnh chĩa vào đôi giày của mình rồi nói: “Em sẽ bắt chuyến
xe buýt số 11 để đi, hoặc là Lận tổng đại phát từ bi lấy xe đưa em đi.”
Nửa tiếng sau, Lận Trọng Trình xuất hiện ở ngã tư đường, Quý Ngôn chui vào
trong xe, thực tự giác đem tấm chắn nắng ở phía sau lên, sau đó nói với
Lận Trọng Trình: “Em còn tưởng rằng ngài sẽ từ chối em, hôm nay công ty
không tăng ca sao? Buổi tối còn có thời gian hẹn em ăn cơm?”
“Không bận lắm.”
“Ồ,” Quý Ngôn nói, “Trách không được Thường Hiểu Mạn nói ngài lớn tuổi như
vậy mà còn không có hẹn hò hay kết hôn gì. Nguyên lai là bởi vì quá cứng miệng, sẽ không biết cách nói những lời tốt đẹp gì.”
Lận Trọng Trình: “?”
Quý Ngôn tiếp tục: “Có thể nói bận rộn đến đâu cũng sẽ tìm em ăn cơm. Nếu
nói ra nhất định sẽ khiến người khác ấm lòng, còn nếu nói thật thì sẽ
rất nhàm chán. Hơn nữa sẽ khiến người khác cảm thấy rằng họ chỉ là trò
tiêu khiển của Lận tổng khi rảnh rỗi mà thôi.
Lận Trọng Trình
nhìn Quý Ngôn rồi kéo người ngồi ở trên đùi mình, giữ chặt cằm của cậu
và nói: “Quý Ngôn, lá gan của em càng lúc càng lớn.”
“Đôi khi ở
cùng anh không kích thích sao?” Quý Ngôn cúi đầu, “Lận tổng như vậy, là
muốn làm public trên xe luôn sao? Hôm nay không thể được, lát nữa còn
muốn đi gặp Triệu Tân Chiêm.”
Lận Trọng Trình trả lời: “Anh không có, em đừng nghĩ nhiều.”
Quý Ngôn chạm vào thắt lưng của hắn và nói: “Là thật không có hay là giả không có, không cho Lận tổng nói dối gạt người.” Cậu có chút mệt nên nói xong thì liên tục ngáp.
Lận Trọng Trình nói: “Giảm hút thuốc lá lại, tuổi còn trẻ hãy cẩn thận có tai họa ngầm trong tương lai.”
“Không có tai họa ngầm gì,” Quý Ngôn ôm cổ Lận Trọng Trình, dựa vào trên người hắn, nói, “Nếu thật sự có tai họa ngầm, thì em nên thường xuyên đến
khoa hậu môn trực tràng để xem coi còn có thể trụ được bao lâu.”
Xe đậu trước một khu nhà thấp tầng bị bỏ hoang ở ngoại ô, Lận Trọng Trình
liếc nhìn ngoài cửa sổ hỏi: “Em xác định là ở chỗ này?”
Quý Ngôn
dụi dụi mắt nói: “Triệu Tân Chiêm gửi định vị là ở chỗ này, hẳn là không sai.” Mở cửa xuống xe, lười nhác vươn vai, hướng trên lầu đi lên ở phía sau có Lận Trọng Trình đi theo cùng.
Hai người dừng lại ở lầu 3,
Quý Ngôn gõ gõ cửa, phát hiện cửa không có khóa liền nói vọng vào bên
trong: “Triệu Tân Chiêm, Triệu biên kịch có ở đó không?”
Bên trong truyền đến: “Vào đi.”
Một ngôi nhà nhỏ có hai phòng ngủ và một phòng khách, phòng khách không có
đồ trang trí gì ngoài chiếc bàn vẽ, căn phòng nồng nặc mùi sơn, tìm kiếm theo âm thanh, hai người đến phòng ngủ chính thì thấy một người phụ nữ
đang nằm trên giường, không mặc quần áo và quay lưng lại với một người
đàn ông.
Người đàn ông đang pha màu, rồi cầm cọ nhúng nước sơn hai lần để vẽ lên lưng người phụ nữ.
Nghệ thuật cơ thể? Trước khi Quý Ngôn xuyên sách không hiếm thấy cái này, chỉ là phần lớn đều nhìn thấy ở phòng triển lãm.
Người đàn ông trước mặt hẳn là Triệu Tân Chiêm, với bộ râu sừng sững, thân
hình gầy gò, tay cầm cọ vẽ có xương khớp rõ ràng, nước da vàng như nến,
ăn mặc tùy ý nhìn qua dung mạo thì bình thường.
Triệu Tân Chiêm ngẩng đầu lên và ra hiệu cho hai người trước tiên đợi ở bên ngoài.
Lận Trọng Trình đứng cạnh rèm cửa trong phòng khách và nói: “Anh chưa bao
giờ nhìn thấy qua Triệu Tân Chiêm trước đây, không nghĩ tới hắn đi biệt
như vậy.”
“Nghệ thuật gia mà,” Quý Ngôn quay sang an ủi Lận Trọng Trình, “ít nhiều cũng có một số sở thích cá nhân, không ai giống ai cả.”
Lận Trọng Trình nói: “Em còn thấy nó tốt.”
Có thể thấy không tốt sao, ở trong giới đã lâu, gặp qua đủ loại yêu ma rắn rết. Triệu Tân Chiêm không có cờ bạc, không có ma túy, một thân nghệ
thuật thuần túy, không tính là cái gì.
Triệu Tân Chiêm đi ra rửa
tay, đối với người phụ nữ trong phòng nói: “Cô nằm đó một lát, chờ thuốc màu khô lại tôi sẽ đến lên màu lần thứ hai.” Rửa tay xong, hắn châm một điếu thuốc đi tới, phủi phủi tàn thuốc, không nói một câu liền đi lên
giữ mặt Quý Ngôn nhìn trái nhìn phải.
Anh và cậu: “?”
Triệu
Tân Chiêm chợt cười rộ lên buông Quý Ngôn ra và vỗ nhẹ vai cậu rồi nói:
“Cậu thực sự là Lý An Duyên hoàn hảo nhất trong lòng tôi. Xem ra cậu vẫn có chút không ăn ảnh. Trên hình cậu không đẹp bằng ngoài thực tế.”
Được sự tán thành của Triệu Tân Chiêm, Quý Ngôn cảm thấy nhẹ nhõm nói: “Triệu biên kịch khách sáo.”
Triệu Tân Chiêm không trả lời lại mà đánh giá trên dưới Lận Trọng Trình và
nói: “Tôi không biết người này có thể đóng vai gì trong kịch bản nữa, để tôi nghĩ lại xem.”
Lận Trọng Trình giải thích: “Triệu biên kịch, tôi chỉ là đi cùng Quý Ngôn thôi, không có ý định tham gia phim của anh.”
“Ồ,” Triệu Tân Chiêm sờ sờ râu, “Thật đáng tiếc, với bộ dạng này, cho dù không đóng phim cũng có thể đứng đó làm cảnh.”