Đỉnh Lưu Trà Xanh Xuyên Sách - Chương 47 - Chương 47
[ Đây thực sự là một chương trình giải trí có kịch bản, tôi quá ngốc và quá trẻ, cư nhiên còn lên thuyền. ]
[ tôi là đứa ngốc, mỗi ngày còn đi xem siêu thoại, tôi điên rồi sao. ]
Cùng lúc đó, tổ chương trình công bố Chúc Đinh sẽ không tham gia mùa sau nữa.
Bên dưới thông báo, cư dân mạng lại bình luận sôi nổi.
[ Đây là có ý gì? ]
[ Đồng ý là một chương trình truyền hình về du lịch và tình yêu, nhưng hai người ngay từ đầu là CP lại thực sự đã bị lật xe. ]
[ Tôi không bao giờ xem các cặp đôi trên màn ảnh nữa, giả không thể nào giả hơn. ]
[ Chị em, đề nghị mọi người đến với CP của Lận Trọng Trình và Quý Ngôn,
hai người từ lúc đầu chương trình đến khi kết thúc cũng chưa từng cho
nhau sắc mặt tốt gì, loại CP mang cảm giác không có khả năng này, chính
là động lực để chúng ta tiếp tục. ]
[ Chỉ cần CP tôi chèo là giả, hai người có thể ở bên nhau lâu dài, mặc kệ tôi, tôi không điên. ]
Quý Ngôn tùy ý click mở mấy cái nhìn và nói: “Bây giờ cậu giải tán siêu
thoại CP của Chúc Đinh và Võ Nguyên Trầm đi, lát nữa tôi sẽ gửi cho cậu
một đoạn, cậu trực tiếp sao chép và dán đăng lên, xem như là một ít cảm
khái để nói lời tạm biệt cái siêu thoại này.”
Hoắc Kiến Đông khó hiểu: “Thật là làm cho hai người tới đây thôi.”
“Đúng vậy.”
Siêu thoại mới vừa được dỡ bỏ, nó đã ngay lập tức thu hút sự bất mãn từ
những người hâm mộ CP, và mọi người đều cảm thấy mình bị lừa dối.
Đồng thời, những cư dân mạng cẩn thận đã tìm ra tài khoản cá nhân của Chúc
Đinh, cư dân mạng bên siêu thoại liền tiếp tục chiến đấu sôi nổi ở đây.
[ Thật là kinh tởm. ]
[ Tiền kiếm được từ CP cũng đủ để giải nghệ rồi đó. ]
[ Chị gái, mau ra đây xin lỗi đi nha, nói rằng trước đó đều là diễn, như
vậy mọi người còn sẽ khẳng định kỹ thuật diễn xuất của chị. ]
[ Võ Nguyên Trầm bên kia còn không có hành động, Chúc Đinh liền nhịn không được, phục. ]
Chúc Đinh và Võ Nguyên Trầm vốn là giả, Quý Ngôn đã biết từ lâu, nhưng bây giờ cư dân mạng nghĩ nó là thật cũng không sao.
Người lừa gạt fan CP kết cục rất thảm, không thể tránh khỏi việc phải nhận sự chửi rủa từ các bên, tình trạng này rất phổ biến.
Điện thoại Chúc Đinh không ngừng đổ chuông, sau khi tài khoản cá nhân bị tìm ra, không ít người bắt đầu đào lại quá khứ của cô, phát hiện sinh hoạt
của Chúc Đinh lúc trước có thể nói là hư hỏng và mục nát.
Chu Minh đang xem báo cáo liền nhận được điện thoại của Chúc Đinh, bên kia nói: “Ông chủ, tôi bị viral trên mạng.”
“Hả?”
Chu Minh nhấn mở liên kết mà Chúc Đinh gửi tới, cư dân mạng đều nghiêng về một phía.
Vừa mới bắt đầu hắn không nghĩ sẽ để Chúc Đinh tiếp tục phát triển ở trong
giới này, sau khi trở vềthì tiếp tục làm công việc vốn có. Nhưng không
biết là ai đã xào CP, đem nhiệt độ nâng lên cao, thế cho nên hiện tại cư dân mạng đã tìm ra được Chúc Đinh là nhân viên trên danh nghĩa của tập
đoàn Chu thị.
Mũi nhọn chậm rãi chĩa vào tập đoàn Chu thị.
Hoắc Kiến Đông đã đăng một bài viết về việc Quý Ngôn bị chuột rút ở chân tại địa điểm ghi hình, thiếu chút nữa táng thân vào biển rộng.
Và giải thích rõ ràng Quý Ngôn không phải đơn giản là chân bị
chuột rút mà là bị người khác lôi xuống đáy biển, và người an bài trận
khôi hài này chính là Chúc Đinh.
Cộng với ảnh chụp màn hình của video đã chỉnh sửa trước đó để làm bằng chứng.
Nửa tiếng sau, Hoắc Kiến Đông đã xóa bài đăng, và toàn bộ sự việc trở nên đơn giản và mờ nhạt.
[ Chủ bài viết đã xóa bài, là giả mạo. ]
[ Có lẽ là bởi vì chủ bài viết nói thật, nên bị tập đoàn Chu thị bịt miệng đó. ]
[ Làm được động tác lớn như vậy trong chương trình thực sự là một tay che trời nha. ]
[ Dù sao cũng phải có một cái nguyên nhân chứ, tại sao vô duyên vô cớ lại nhằm vào Quý Ngôn? ]
*
Chu Minh hẹn Quý Ngôn ăn tối, Quý Ngôn gửi một tin nhắn cho Hoắc Kiến Đông
trước khi vào nhà hàng: [ Nửa tiếng sau gọi điện thoại cho tôi. ]
Cũng đổi tên Hoắc Kiến Đông thành Lận Trọng Trình.
Đi theo sau người phục vụ vào phòng đặt riêng, Quý Ngôn liền thấy Chu Minh ngồi ngay ngắn ở trước bàn ăn, tựa như đã đợi thật lâu, cậu cười nói:
“Xin lỗi, tôi đã tới muộn.”
Chu Minh cười cười theo, nói với người phục vụ trễ chút sẽ gọi món sau, đợi người đi rồi, hai người ngồi đối
diện nhau, Quý Ngôn cởi áo khoác rồi như lơ đễnh mà nói: “Chu tổng hôm
nay như thế nào rảnh rỗi lại gọi tôi cùng ăn tối thế.”
Biết rõ còn cố hỏi.
Chu Minh cũng không tức giận, nói: “Đã lâu không gặp. Lần cuối cùng chúng
ta gặp nhau là trong đám tang của anh Sơn. Nói đến cũng xem như là quen
biết cũ, hẹn ra ăn một bữa cơm cũng không quá đáng chứ.”
“Không sao, không sao.”
Chu Minh lại nói: “Chuyện lần trước xảy ra trong khi ghi hình chương trình
là Chúc Đinh quá lỗ mãng. Cô ấy dù sao cũng là một đứa con gái, hiện tại lại bị mọi người mắng khó nghe như vậy, suy cho cùng vẫn là không tốt
lắm đâu.”
“Vậy sao?” Quý Ngôn giả ngu, “Chúc Đinh không phải là
bởi vì yêu đương với Võ Nguyên Trầm mới bị mắng sao, nếu là cô ấy có mối quan hệ tốt đẹp với Võ Nguyên Trầm, hẳn là sẽ không có việc gì đi.”
“Quý Ngôn,” Chu Minh mất hết kiên nhẫn, cắt ngang nói: “Mày cũng biết đó Quý gia không bằng Chu gia, hai người chúng ta cứng đối cứng như vậy đều
không có kết quả tốt. Chuyện này liền tính như vậy đi, đừng làm lớn
chuyện sẽ không có thú vị gì.”
Quý Ngôn cười lạnh một tiếng, biến
sắc mặt: “Rắc rối lớn còn không biết dừng lại. Sống chết của tôi là
chuyện nhỏ? Thanh danh của Chúc Đinh mới là chuyện lớn. Xin lỗi, tôi
không thể tiếp thu.” cuộc trò chuyện đã thay đổi, và cậu nói: “Tôi nhớ
không lầm thì Lận Trọng Trình đã cảnh cáo cậu không cần lại đến tìm tôi, tại sao không nghe khuyên bảo?”
Nhắc tới Lận Trọng Trình, Chu
Minh sửng sốt: “Hiện tại mày cùng hắn quan hệ đến một bước nào rồi? Loại sự tình này hắn cũng nói với mày?”
“Cậu đi hỏi hắn đi nha,” Quý
Ngôn cười nói, rồi châm trà cho bản thân, “Nếu tôi đã chết, Lận Trọng
Trình sẽ cả đời đều nhớ đến tôi, nói không chừng tôi liền trở thành mối
tình khó quên. Cho dù hai người kết hôn rồi, cậu dung túng người bên gối trong lòng còn có người khác sao? Cái này cũng quá hào phóng đi.”
Lời này vừa nói ra, mắt thường có thể thấy được thần sắc của Chu Minh đột
biến, gắt gao nhìn chằm chằm Quý Ngôn không bỏ, nói: “Mày muốn làm gì?”
“Không làm gì cả?” Quý Ngôn không chút để ý mà nói, “Cậu có bản lĩnh liền thử
xem, tôi không có kiên nhẫn như vậy. Chúc Đinh là lần thứ nhất, nếu có
lần thứ hai thì sẽ đến lượt cậu.”
Vừa dứt lời, Hoắc Kiến Đông đã
gọi tới, điện thoại di động của Quý Ngôn đang đặt ở trên bàn, Chu Minh
rõ ràng thấy ba chữ Lận Trọng Trình. Quý Ngôn không chút hoang mang vẫn
bình tĩnh đẩy điện thoại dọc theo bàn về phía Chu Minh, nói: “Nè, nhấc
máy đi và nói cho Lận Trọng Trình biết tôi và cậu đang ở cùng nhau, nhân tiện nói cho hắn biết những gì chúng ta đã nói đi.”
Chu Minh do
dự nhìn màn hình, trên lòng bàn tay có một tầng mồ hôi mỏng, Quý Ngôn
cười tủm tỉm lấy lại điện thoại, cho đến khi chuông reo ba mươi giây tự
động cúp điện thoại, mới nói: “Lận tổng còn đang đợi tôi ăn cơm, bữa cơm này liền để cho Chu tổng, tôi đi trước lại liên lạc sau.”