Điều Đó Có Thực Sự - Nhã Đan - Chương 40: Đến nhà vợ
– Chị, chị có chuyện gì sao?
Mộc Miên di chuyển mắt nhìn sang bên cạnh:
– Ừ, vài chuyện.
Mộc Yên lo lắng hỏi:
– Có chuyện gì thế ạ? Ai bắt nạt chị?
Cô lắc đầu:
– Không phải. Chỉ là vài chuyện của vợ chồng thôi.
Mộc Yên nghe thế thì bắt đầu lớn giọng:
– Là anh rể bắt nạt chị sao?
Cô lắc đầu:
– Không phải. Vài chuyện lặt vặt thôi.
Mộc Yên híp mắt nghi ngờ:
– Chị, có phải hai anh chị có chuyện gì, đúng không?
Mộc Miên gõ nhẹ cái đầu nhỏ của nó, bảo:
– Cái đầu của em đang nghĩ cái gì vậy hả?
Mộc Yên xoa cái chỗ bị cô gõ ấm ức nói:
– Chị chẳng hiểu em cái gì cả, em đang lo cho chị mà. Nếu đã là chuyện vợ chồng thì chẳng phải là anh rể làm chị buồn sao.
Nói xong nó thở dài. Mộc Miên thấy vậy thì nhỏ nhẹ bảo:
– Vợ chồng ở chung với nhau thì tất nhiên sẽ có nhiều chuyện xảy ra. Em thấy bố mẹ mình có khi nào bình yên mãi không.
Cô nói xong thì nhìn con mèo nhỏ bên cạnh ấm ức thì cười dịu dàng bảo:
– Được rồi, hôm nay chị mệt, mấy hôm nữa hai chị em mình sẽ đi chơi cho thật đã nhé!
Nghe như vậy Mộc Yên hớn hở ôm chầm lấy cô:
– Chị nói thật sao?
Mộc Miên ôm lại cười hiền:
– Ừ, hôm đó em muốn gì chị sẽ mua.
Mộc Yên vui vẻ trở lại như không có chuyện gì. Nhìn bây giờ cũng đã hơn 6 giờ tối, Mộc Miên bảo tài xế đưa Mộc Yên về nhà bố mẹ cô cũng sẵn tiện về thăm nhà.
Lúc đến nhà thì bố mẹ đang dùng bữa. Thấy hai chị em vào thì cả hai ông bà vui vẻ. Mộc Miên cũng dùng bữa chung với gia đình. Cả gia đình quây quần bên như rất vui vẻ.
Hôm nay cô ở lại bố mẹ không phản đối nên gọi cho dì Hoàng không cần đợi mình. Nhưng cô không gọi cho chồng mình.
Mộc Yên hớn hở vì hôm nay chị ở đây, cô có thể ngủ cùng và tâm sự với chị.
Tuấn Minh lúc này về nhà cũng đã 10h đêm. Lúc về anh nghe dì Hoàng bảo Mộc Miên hôm nay ở lại nhà bố mẹ cô. Anh liền gọi điện cho Mộc Miên nhưng lúc này cô không nghe máy. Anh ra sân lái xe đến nhà vợ.
Mộc Miên lúc này ở trong phòng của em gái vừa nói chuyện vừa vẽ tranh tô màu. Hôm nay cả hai chị em ngủ cùng nhau nên thức khuya chơi cùng.
Tuấn Minh lái xe đến nơi cũng khoảng gần hai mươi phút. Anh xuống xe nhấn chuông. Ông bà Hà đang chuẩn bị đi ngủ thì nghe tiếng chuông cửa thì khó hiểu. Mộc Miên và Mộc Yên nghe tiếng chuông cửa thì quay sang nói: “Giờ này còn ai đến vậy?”. Cả hai chị em xuống nhà xem sao.
Ông Hà nghe tiếng chuông thì đi ra ngoài. Lúc ra ông thấy Tuấn Minh thì nhanh chóng mở cửa hỏi:
– Sao giờ này con lại đến đây?
Anh mỉm cười đáp:
– Con đến coi vợ con.
Ông Hà nghe vậy thì cười khoái:
– Đúng là vợ chồng son. Mới không ngủ với nhau một đem mà đã nhớ vậy rồi. Nào, con mau vào đi.
Tuấn Minh mau chóng lái xe vào sân rồi cùng bố vợ vào nhà.
Lúc vào thì cả hai người đàn ông nhìn thấy bà mẹ con nhà mình đang đứng ở phòng khách coi ai tới.
Mộc Miên lẫn Mộc Yên bất ngờ khi nhìn thấy Tuấn Minh đến. Còn bà Mộc Khuê thì có bất ngờ nhưng sau thì cũng hiểu vấn đề.
Tuấn Minh thấy mẹ vợ thì cúi đầu chào hỏi. Bà cũng mỉm cười đáp lại. Mộc Yên nhìn thấy anh rể đến thì không vui mấy nhưng cũng phải chào. Còn Mộc Miên khi thấy chồng mình thì cô bất ngờ nhưng sau đó lại không nói gì.
Chào qua chào lại thì Tuấn Minh đến cạnh vợ mình thì cúi đầu ôn nhu hỏi:
– Tối nay sao em không gọi báo cho anh?
Mộc Miên nhìn anh nhưng không đáp. Bà Hà nhìn thấy vợ chồng con gái tình tứ như vậy thì mỉm cười nói:
– Được rồi, bây giờ cũng muộn rồi. Mọi người lên phòng nghỉ ngơi đi. Dù sao Tuấn Minh đi làm về muộn nên nghỉ ngơi sớm.
Bà nói xong thì nhìn qua con gái út bảo:
– Con lên phòng đi. Không được làm phiền anh chị, biết chưa?
Mộc Yên mặt mày ỉu xìu đáp:
– Vâng ạ.
Mọi người giải tán về phòng của mình. Tuấn Minh một tay ôm nhẹ lấy người Mộc Miên đi lên, Mộc Miên cũng đi theo.
Lúc lên đến ngoài phòng, Mộc Miên dỗ dành em gái đi ngủ. Mộc Yên ấm ức bảo:
– Chị đã hứa là ngủ với em mà.
Mộc Miên vuốt tóc em gái bảo:
– Được rồi. Chẳng phải mẹ bảo em không được làm phiền anh chị sao. Ngày mai chị sẽ ở đây tha hồ mà chơi với chị. Được chưa?
Tuấn Minh nghe vậy thì nhíu mày nhưng không nói gì. Mộc Yên gật đầu rồi vào phòng. Mộc Miên và chồng sau đó cũng đi về phòng.