Điều Đó Có Thực Sự - Nhã Đan - Chương 39: Chạm mặt
Lúc cô dậy thì anh đã đi làm, cô được dì Hoàng giúp đỡ công tác buổi sáng rồi xuống nhà ăn sáng.
Vì lâu nay lơ là việc học nên bây giờ cô phải tập trung và tăng tốc hơn. Nhưng đến 11h thì cô bắt đầu mệt mỏi. Một phần là tối qua cô ngủ ít. Còn lại thì do tập trung quá độ dẫn đến chóng mặt.
Cô được dì Hoàng dìu xuống nhà ăn trưa thì lên phòng ngủ. Cô nghỉ ngơi ngủ đến xế chiều thì ngồi dậy tiếp tục học bài.
Đến hơn 4h chiều, Mộc Yên qua nhà rủ cô đi mua sắm. Cả hai chị em đi dạo phố rồi vào trung tâm thương mại mua sắm. Mộc Yên dắt cô vào cửa hàng mỹ phẩm, cả hai chị em lựa chọn kỹ từng món đồ. Đang lựa chọn thì em gái cô có điện thoại đi ra ngoài nghe, Mộc Miên thì vẫn say sưa coi sản phẩm.
Bỗng cô nghe một mùi nước hoa khá nồng, cô ngước mặt quay sang thì bắt gặp một hình bóng xin đẹp quen thuộc cũng đang lựa chọn mỹ phẩm. Đến khi người bên cạnh quay sang thì Mộc Miên như chấn động trong lòng. Là Cố Minh Châu. Cô ta cũng nhìn Mộc Miên rồi nhếch môi lên tiếng:
– Chào em, em là vợ của Tuấn Minh sao?
Mộc Miên gật đầu:
– Vâng ạ.
Cô ta bắt đầu cao giọng:
– Giới thiệu với em, chị là Minh Châu, là bạn của chồng em. Chắc em cũng biết chị chứ?
Mộc Miên cũng gật đầu:
– Vâng. Em từng nhìn thấy chị.
Minh Châu cười giả tạo:
– Vậy sao? Chúng ta quả thật rất có duyên.
Mộc Miên vẫn như vậy:
– Vâng.
Minh Châu cố giả vờ thân thiết nói:
– Em đừng khách sáo với chị như vậy. Dù sao chị và anh Tuấn Minh cũng là bạn với nhau. À, nếu hôm nay đã có duyên như vậy thì chị em mình tìm chỗ nào uống nước đi. Hôm nay chị mời cũng như để xin lỗi em chuyện hôm trước vậy.
Xin lỗi? Mộc Miên và cô ta có quen biết gì mà xin lỗi.
Cô hỏi nhẹ:
– Xin lỗi chuyện gì vậy ạ?
Cô ta cố tỏ ra bất ngờ:
– Tuấn Minh chưa nói cho em biết sao?
Mộc Miên hoang mang.
Cô ta tỏ vẻ vô cùng có lỗi với cô:
– Thật ra chị không có ý gì cả. Là hôm đám cưới của em và anh ấy chị xảy ra một chút chuyện mà chị không có ai giúp đỡ nên đã gọi cho anh ấy vào đêm tân hôn của hai vợ chồng. Chị thực sự xin lỗi nhưng lúc đó gấp quá chị không biết phải như thế nào nên…
Mộc Miên sững sờ, ánh mắt như hiện lên một tầng sương mỏng. Đêm tân hôn anh lại bỏ vợ mới cưới để đến bên người yêu cũ.
Mộc Miên cố gắng bình tĩnh và nghi ngờ lời nói của cô ta nhưng cô chẳng biết mở miệng nhứ thế nào.
Minh Châu như cảm nhận được sự thay đổi của cô, cô ta đến gần nắm tay cô:
– Mộc Miên, chị xin lỗi. Em đừng trách anh ấy, nhờ anh ấy mà chị mới vượt qua.
Mộc Miên không muốn nói gì với cô ta nữa nên quăng đại một câu rồi bỏ đi:
– Chào chị. Tôi đang bận.
Cô cố nén sự hoang mang trong lòng mà sải bước ra khỏi cửa hàng. Lúc ra thì em gái cô đã nghe điện thoại xong. Mộc Yên nhìn thấy cô thẫn thờ đi ra ngoài thì gọi:
– Chị, chị không mua nữa sao?
Mộc Miên nhìn quay sang một hồi rồi mới trả lời:
– Ừ, về thôi. Chị mệt quá.
Nghe chị nói mệt, Mộc Yên lo lắng hỏi:
– Chị mệt sao? Chị đau ở chỗ nào? Có cần đi khám không?
Mộc Miên lắc đầu bảo:
– Chị muốn về nghỉ ngơi.
Mộc Yên thấy chị như vậy thì cũng đồng ý rồi cả hai lên xe về.
q