Diêm Vương xuống núi - Tô Vũ - Chương 51: Mà bà ta vừa dứt lời
Đang nói chuyện.
Đột nhiên, điện thoại của Lục Như Hoa reo lên: “C: cưỡng chế ở thôn Đông Giao rồi á?”
ì? Nhà họ Lục đã bắt đầu
“Được, tôi biết rồi.”
Sau khi cúp máy, Lục Như Hoa vội vàng nói với Tô Vũ: “Ông xã, xảy ra chuyện rồi, nhà họ Lục cưỡng chế di dời căn nhà ở thôn Đông Giao, bà Giang đòi tự vẫn. Anh mau qua đó với em.”
Khi Tô Vũ và vợ tới thôn Đông Giao.
Thì thấy người nhà họ Lục đang dẫn theo công nhân tính cưỡng chế phá dỡ căn nhà của bà Giang.
“Lục Tuyên Nghỉ! Rốt cuộc chuyện này là sao hả? Không phải đã bảo dự án trường âm nhạc quốc tế do chị quyết hết à?”
Nhìn thấy Lục Tuyên Nghỉ trong đám đông, Lục Như Hoa vội vàng đi lên: “Ai cho phép các em cưỡng chế?”
“Bà cho phép!”
Bà Lục đi từ đăng kia lại đây, bà ta nghiêm túc nói: “Như Hoa, hợp tác với nhà họ Chúc không phải là chuyện trẻ con. Chúng ta đã tìm Khương Thi Dao suốt ba ngày, nhưng không thu hoạch được gì, dự án trường âm nhạc quốc tế không thể chậm trễ tiếp nữa, nếu không sẽ chỉ hại nhà họ Lục thôi!”
“Chuyện này…”
Lục Như Hoa không thể phản bác lại bà Lục, cô chỉ có thể thấp giọng hỏi: “Bà Giang đâu? Bà ấy đang ở đâu ạ?”
“Ởkia”
Một thành viên nhà họ Lục chỉ lên phía trên của ngôi nhà cũ, chỉ thấy một bà lão tóc bạc mặc áo bông giữa mùa hè, đang ngồi trên nóc nhà chuẩn bị tự vẫn.
“Bà Giang!”
Lục Như Hoa hốt hoảng chạy lên đằng trước hô to: “Bà Giang, bà mau xuống đi, bên trên nguy hiểm lắm!”
“Đồ lừa đảo, các người toàn là đồ lừa đảo!” Sau khi bà Giang nhìn thấy Lục Như Hoa, giọng bà ta lập tức trở nên kích động và bi phẫn: “Các người bảo sẽ tìm Khương Thi Dao giúp tôi, nhưng bây giờ
tôi chưa gặp được cháu gái, các người đã đòi phá nhà tôi rồi.”
“Tôi chỉ muốn chờ cháu gái tôi về nhà, các người, tại sao các người phải bắt nạt một bà già như tôi cơ chứ?”
Nói hết câu, bà Giang bất lực bật khóc.
“Bà Giang, bà xuống đây trước đã, cháu sẽ tìm Khương Thi Dao cho bà.” Tô Vũ đi lên trước.
“Không! Tôi không xuống! Tôi mà xuống thì các người sẽ dỡ nhà tôi!” Bà Giang đỏ mắt hét: “Không gặp được Thi Dao, tôi sẽ không xuống! Các người mà dỡ nhà của tôi, thì tôi chết cho các người xem.”
“Chết thì chết, bà già bà dọa ai hả? Một mạng người, nhà họ Lục chúng tôi vẫn bồi thuờng được!”
Khổng Man Vân đứng trong đám người chế giễu.
Mà bà ta vừa dứt lời.
Điện thoại của Tô Vũ reo lên, Trần Bách Phú gọi tới: “Ừ? Đã tìm được rồi à? Được, tôi tới ngay.”
Sau khi cúp điện thoại. Tô Vũ nói với Lục Như Hoa: “Anh tìm được Khương Thi Dao rồi.” “Thật ạ?”
Lục Như Hoa mừng rỡ. Cô ấy vội vàng nói với bà Giang: “Bà Giang ơi, chồng cháu đã tìm được cháu gái bà rồi, bà mau xuống đây đi.”
“Khương Thi Dao không tới, tôi không xuống!”
Bà Giang rất cố chấp: “Tôi biết các người đang lừa tôi! Tôi sẽ không mắc lừa đâu!”
“Bà Giang, chúng tôi không lừa bà, bây giờ tôi đi dân Khương Thi Dao tới đây.”
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Tô Vũ nói xong, anh quay sang nói với người nhà họ Lục bằng giọng ra lệnh: “Trước khi tôi trở về, không ai được phép cưỡng chế ở thôn Đông Giao, bằng. không, đừng trách tôi không khách khí.”
“Tên họ Tô kia! Cậu nói chuyện cái kiểu gì vậy?”
Lục Cầm Tâm ngồi trên xe lăn lạnh mặt nói: “Cậu lên mặt đấy à?”
“Tô Vũ, cậu đã tìm được Khương Thi Dao thật à?”
Bà Lục nhìn Tô Vũ với ánh mắt nặng nề.
“Anh ta có mà tìm vào mắt.”
Không đợi Tô Vũ lên tiếng, Lục Tuyên Nghỉ đã quái gở nói: “Nhà họ Lục chúng ta còn không tìm được, Tô Vũ đi đâu tìm được cơ chứ? Suốt ngày chỉ biết lừa người, có ý nghĩa không? May mà tôi không lấy anh!”
“Lục Tuyên Nghi, em im miệng!”
Lục Như Hoa trừng mắt nhìn Lục Tuyên Nghi, sau đó cô nói với bà Lục: “Bà nội, mạng người quan trọng, cháu tin Tô Vũ sẽ không lừa cháu.”
“Được, vậy hôm nay bà sẽ tin Tô Vũ một lần.”
Bà Lục im lặng một lát, sau đó bà ta nhìn Tô Vũ rồi nói: “Tô Vũ, trong vòng nửa ngày, cậu có thể đưa Khương Thi Dao tới đây không?”
“Được.” Tô Vũ gật đầu.
“Vậy tôi sẽ đợi cậu nửa ngày, sau nửa ngày, nếu cậu không quay lại, tôi sẽ cưỡng chế di dời ở thôn Đông Giao ngay lập tức.”
Bà Lục nói dứt khoát.