Diêm Vương xuống núi - Tô Vũ - Chương 49: Vì cháu tài ba rồi à?
Tô Vũ nhận được cuộc gọi của vợ bảo anh tới biệt thự nhà họ Lục ăn cơm.
“Hừ, Tô Vũ, tôi nghe nói hôm nay cậu đã đánh vợ của Trần Bắc Sơn phải không?”
Trên bàn cơm nhà họ Lục, Lục Cầm Tâm lạnh lùng trừng mắt nhìn Tô Vũ: “Một người nhà quê như cậu sao cứ đi gây chuyện khắp nơi vậy? Cậu có biết Trần Bắc Sơn là người tập võ không hả? Cậu đánh Hạng Tiểu Linh, Trần Bắc Sơn sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua chắc?”
“Cô ba, vì cháu nên Tô Vũ mới đánh Hạng Tiểu Linh.”
Lục Như Hoa chủ động nói đỡ cho Tô Vũ: “Cô muốn trách thì trách cháu đây này, đừng chỉ trích chồng cháu.”
“Vì cháu tài ba rồi à? Sau này Trần Bắc Sơn tới gây rắc rối cho cháu, cháu có làm anh ta nguôi giận được không? Hay lại nhà họ Lục ta ra mặt?”. Nhanh nhấ? ?ại ~ T?U?T? U?ỆN﹒?n ~
Khổng Man Vân chua ngoa cười khẩy.
..
Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Kể từ sau vụ cắt băng khánh thành đợt trước, Khổng Man Vân hận Lục Như Hoa lắm, nếu không vì Lục Như Hoa thì bây giờ con gái bà ta đã trở thành gia chủ nhà họ Lục rồi!
“Không cần nhà họ Lục ra mặt, nếu Trần Bắc Sơn dám tới gây rắc rối cho. Như Hoa, cháu sẽ xử lý.”
Lúc này Tô Vũ đặt đôi đũa xuống, anh thản nhiên nói. “Cậu xử lý ư? Cậu là người tập võ chắc?” Khổng Man Vân trừng mắt nhìn Tô Vũ rồi mỉa mai.
Lục Tuyên Nghi thì càng thể hiện ra ánh mắt coi thường, nhưng cô ta lại lười chế giễu Tô Vũ, nên cô ta chỉ coi đối phương đang diễn hề thôi.
“Đúng là cháu không phải người tập võ.”
Thấy mọi người nhà họ Lục nhìn mình, Tô Vũ từ chối cho ý kiến anh lắc đầu nói: “Nhưng cháu luyện…”
“Hừ, đương nhiên tôi biết cậu không phải là người tập võ, một tên nhà quê trồng trọt trên núi như cậu, cậu có hiểu về võ đạo không? Tập võ tốn tiền, đến sinh lễ của Lục Như Hoa cậu còn không mua được, thì cậu lấy tiền đâu mà tập võ?”
Không đợi Tô Vũ nói hết câu, Khổng Man Vân vênh váo nói: “Còn nữa Tô Vũ này, tôi nói cho cậu biết, Dương Võ Bưu chống lưng cho Trần Bắc Sơn là đại ca xã hội đen ở thành phố Kim Lăng. Không lâu trước đây, Dương Võ Bưu đã đột phá nửa bước đại sư võ đạo. Cấp bậc đó chỉ đứng sau người tai to mặt lớn là ông Thu thôi! Nhà họ tôi cũng không đắc tội được, nếu Dương Võ Bưu bắt nhà họ Lục tôi giao Lục Như Hoa ra, cậu…”
“Được rồi, Khổng Man Vân, con đừng dọa Tô Vũ và Lục Như Hoa nữa. Với thân phận của Dương Võ Bưu, chút chuyện cỏn con này chưa đến mức làm anh ta ra mặt đâu.”
Bà Lục đang ăn cơm ngắt lời Khổng Man Vân.
“Mẹ, con chỉ muốn nhắc nhở Tô Vũ, để trách tên nhà quê này không biết trời cao đất dày, có mắt không tròng.”
Khổng Man Vân cười mỉa mai.
Lúc này, Lục Cầm Tâm cũng nói: “Mẹ, thực ra dù Dương Võ Bưu có ra mặt, nhà họ Lục chúng ta cũng không phải sợ.”
“Ồ? Con định bảo chúng ta còn có nhà họ Chúc để dựa à?”
Bà Lục nhìn bà ta: “Trường âm nhạc quốc tế vẫn chưa xây dựng, con đã muốn nhà họ Lục ta lôi danh tiếng của nhà họ Chúc ra để cáo mượn oai hùm? Con không sợ nhà họ Chúc tức giận à?”
“Không phải đâu mẹ, ý con là bởi vì có Chu Tử Lăng.”
Lục Cầm Tâm vội vàng lắc đầu: “Chu Tử Lăng có quan hệ khá sâu với Dương Võ Bưu, bọn họ thường xuyên xưng huynh gọi đệ với nhau, chính miệng con rể con nói thế.”
“Ồ?”
Vẻ mặt bà Lục khác thường, sau đó bà ta nhìn Chu Tử Lăng rồi hỏi: “Tử Lăng, cháu còn quen cả Dương Võ Bưu à?”
“Vâng, cháu có quen ạ. Anh Bưu là người anh em tốt của cháu.”
Chu Tử Lăng vừa thừa nhận, kết quả Tô Vũ đang ngồi cùng bàn lại bật cười.
“Tô Vũ! Cậu cười cái gì mà cười!” Lục Cầm Tâm tức giận trừng mắt nhìn Tô Vũ.
“Cô Cầm Tâm, sao cháu lại không biết Dương Võ Bưu và Chu Tử Lăng là anh em tốt vậy? Trái lại cháu nghe nói… dạo gần đây Dương Võ Bưu đang muốn tìm người để xử lý Chu Tử Lăng.”
Tô Vũ thâm ý nói.
Kết quả anh vừa dứt lời, Lưu Văn Đồng lại thấy không vui rồi: “Tô Vũ, cậu bớt ở đây nói dóc đi! Lại còn cậu không biết? Một tên nhà quê như cậu thì có thể biết được cái gì?”
“Chồng tôi có tài giỏi hay không, tôi lại không biết chắc?”
“Chính mắt tôi nhìn thấy chồng tôi được Dương Võ Bưu bá vai rồi lên một chiếc Mercedes – Ben G màu đen.”
Lưu Văn Đồng nói xong, cô ta lại lườm Lục Như Hoa: “Em họ Như Hoa, người đàn ông của em không bằng người đàn ông của chị, cậu ta lại bắt đầu nói xấu Chu Tử Lăng đấy hả? Sao cậu ta lại ghen tị với người khác quá thế? Bản thân không có năng lực, cũng không muốn thấy người khác khá lên à? Sao mà hư vinh thế?”
“Chị Văn Đồng, chị đừng giận, chắc là Tô Vũ nhầm thôi.” Thấy Lưu Văn Đồng nổi nóng, Lục Như Hoa vội vàng kéo Tô Vũ một cái rồi mỉm cười, cô làm vẻ mặt hung dữ dọa Tô Vũ: “Anh đừng nói lung tung nữa, nếu không chị Văn Đồng sẽ lật bàn mất.”