[Dịch] Tướng Dạ - Q.1 - Chương 187: Xem phía tây
Lục sư huynh nhìn Ninh Khuyết, nói:
– Nếu chất liệu cán tên đổi thành trộn bạc, phù của ngươi cũng phải thiết kế lại, sau đó ta sẽ đánh mấy khối hợp kim bạc, người mang về thử một chút.
Ninh Khuyết nhớ Lão Bút Trai tiểu thị nữ nửa đêm lơ lửng, gãi gãi đầu nói:
– Lục sư huynh, phiền ngươi lúc đó chuẩn bị giúp ta thêm một ít tài liệu, lúc trước đạo phù thử kia cực nhẹ, lần này xem ra nên nặng hơn chút.
Thất sư tỷ ném nắp vung trong tay cho Trần Bì Bì, vỗ vỗ bàn tay, nhìn hai người đang thảo luận khó hiểu hỏi:
– Vì sao không mời Nhan Sắt đại sư khắc phù lên cán tên? Thần Phù Sư khắc ra phù chẳng lẽ sẽ không tốt hơn sao?
Đối với phù sư bình thường mà nói, phù bản thân viết thì chỉ có thể được kích phát bằng tần suất niệm lực của bản thân, nhưng quy tắc này đối với Thần Phù Sư cảnh giới huyền diệu mà nói lại không hẳn. Thần Phù Sư như Nhan Sắt đại sư, bọn họ có năng lực phong tồn thiên địa nguyên khí ở trên lá bùa, chỉ cần người sử dụng dùng niệm lực thao túng dẫn dắt thiên địa nguyên khí mở phù liền có thể kích phát uy lực trong phù.
Tầm quan trọng của Thần Phù Sư đối với quân đội quốc gia cùng tông phái liền thể hiện ở chỗ này, nhưng Thần Phù Sư địa vị cao thượng cỡ nào, người tu hành võ đạo bình thường nào có tư cách mời bọn họ ra tay chuyên môn tạo ra binh khí cho bản thân. Huống chi mũ giáp binh khí của người tu hành võ đạo muốn thừa nhận khắc phù uy lực cực lớn của Thần Phù Sư thì phải đủ chất liệu chất lượng tốt thậm chí là quý hiếm, phàm là chất liệu quý hiếm tất nhiên đắt đỏ, cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng làm thần phù binh khí cực kỳ hiếm thấy.
Ninh Khuyết đang chuẩn bị giải thích cho thất sư tỷ khác biệt giữa hai cái, tứ sư huynh ở góc âm u trong phòng trầm mặc thời gian rất lâu nói:
– Thần Phù Sư khắc phù uy lực cường đại, nhưng đó dù sao cũng là phù của người khác, như tiểu sư đệ cần vũ khí cận thân thì tốt nhất vẫn nên khắc phù của mình, đôi bên tâm ý tương thông, thậm chí có thể ứng hoàn cảnh xung quanh mà biến hóa, đối với việc tăng cường cảnh giới bản thân, tăng cường ưu thế chiến đấu mới có lợi.
Dừng lại một chút, hắn tiếp tục nói:
– Giống tiểu sư đệ ngươi có đại cơ duyên, tùy thời có thể mời Nhan Sắt đại sư ra tay thì ngược lại càng không nên làm như vậy, một khi sinh ra ỷ lại vào thần phù thì sẽ khó tiến bộ thêm, huống chi phù văn trên vũ khí không phải chính bản thân khắc, thế thì hư hao sửa bằng cách nào?
Ninh Khuyết mấy ngày trước đã từng muốn mời sư phụ thay hắn khắc phù trên binh khí, lúc ấy Nhan Sắt đại sư trả lời cũng tương tự như tứ sư huynh, hắn không khỏi liên tục gật đầu, đột nhiên nghĩ chuyện Trần Bì Bì nói khi mới vào thư viện hậu sơn, nhìn từ sư huynh tò mò hỏi:
– Tứ sư huynh, khôi giáp của Hạ Hầu đại tướng quân…
Tứ sư huynh trả lời:
– Kiện thần phù khôi giáp kia trên người Hạ Hầu, là Hoàng Hạc giáo thụ tự mình thiết kế, ta và lục sư huynh ngươi chẳng qua là thợ rèn chạm trổ, làm chút kỹ thuật sống mà thôi.
Nghĩ vị đại tướng quân kia thân mặc thần phù khôi giáp, ở Yến cảnh sát phạt thường thắng mười mấy năm, Ninh Khuyết trầm mặc thời gian rất lâu mới cười phức tạp, lắc đầu cảm khái:
– Có thể mời Thần Phù Sư như Hoàng Hạc giáo thụ chế phù, có thể để hai vị sư huynh tỉ mỉ tạo giáp, bốn đại tướng biên tướng Đế quốc Đại Đường ta mặt mũi quả nhiên rất lớn.
Tứ sư huynh thản nhiên lắc đầu, nói:
– Đế quốc tứ đại tướng không có ảnh hưởng gì đối với thư viện ta, ta tuy không phải Thần Phù Sư, nhưng nếu ta không muốn, cho dù là Hứa Thế đại tướng quân cũng không mời được ta ra tay. Nói đến cùng chung quy vẫn là mặt mũi Hoàng Hạc lão sư, hắn đã mở miệng, chúng ta cũng không tiện từ chối.
– Hoàng Hạc giáo thụ và Hạ Hầu đại tướng quân quen biết?
Ninh Khuyết tựa như vô tình hỏi.
Tứ sư huynh ngẩng đầu nhìn hắn một cái, sau khi trầm mặc một lát nói:
– Hoàng Hạc giáo thụ chính là khách thanh Thiên Xu Xử của đế quốc, thay đế quốc tăng cường thực lực vốn chính là chuyện hắn nên làm.
Nghe được ba chữ Thiên Xu Xử, Ninh Khuyết nhớ tới trong đai lưng mình cất tấm lệnh bài kia. Từ sau khi hoàng đế bệ hạ ban tấm yêu bài đó cho hắn, hắn vẫn chưa đi Thiên Xu Xử xem qua, chỉ biết đó là cơ cấu đế quốc dùng để quản lý người tu hành. Hắn không khỏi thầm nghĩ thân phận mình ở trong Thiên Xu Xử có thể kiếm chút chỗ tốt hay không?
Đá đi đáy suối, bên hồ thử tên, thời gian thư viện hậu sơn có vẻ trôi qua nhanh hơn bên ngoài rất nhiều, mắt thấy mặt trời bên bãi đá đã ngã, ánh sáng dần dần đỏ sẫm, Ninh Khuyết tiếp nhận khối sắt trộn bạc nặng nề dùng da thuộc bọc kỹ từ tay lục sư huynh, chắp tay hành lễ với sư huynh sư tỷ đoạn rời núi.
Trần Bì Bì đưa hắn rời núi. Trước khi vào sương mù, hắn bỗng nhiên dừng bước, trên khuôn mặt mập mạp tràn ngập nghi hoặc, nghi ngờ hỏi:
– Nhan Sắt đại sư thực từng nói… Ngươi ở phương diện phù đạo tư chất có thể xếp vào ba hạng đầu trong lịch sử?
Ninh Khuyết vỗ vỗ bả vai hắn, an ủi:
– Có phải phát hiện ở phương diện tu hành, rốt cuộc có một thứ ngươi như thế nào cũng kém hơn ta, cho nên cảm thấy có chút mất mát tịch mịch hay không? Nghĩ thoáng chút, ngươi trời sinh không thể tiến vào phù đạo, cần gì cùng ta so sánh? Nghĩ lại Kiếm Thánh Liễu Bạch hắn ở phương diện này cả đời cũng không đuổi kịp ta.
Nghe Ninh Khuyết so sánh bản thân với cường giả số một hiện nay, cảm xúc của Trần Bì Bì cũng không có lập tức tốt lên, trào phúng đáp lại:
– Ta đường đường một đại tu hành giả cảnh giới Tri Mệnh, chẳng lẽ còn sẽ hâm mộ người Bất Hoặc nhỏ bé này?
– Lời cũng không phải là nói như vậy.
Ninh Khuyết cười phản bác:
– Ta tu hành chưa tới một năm, đã từ Sơ Cảnh nhảy tới Bất Hoặc, liên tục vượt tam cảnh, ai có thể xác định ta ngày sau không thể vào Tri Mệnh?
– Tuyết sơn khí hải chi thông mười khiếu, tư chất thấp vô cùng ngươi phải thừa nhận.
Trần Bì Bì thương hại nhìn hắn, nói:
– Lui một vạn bước mà nói, Phu Tử sau khi về thư viện mạnh mẽ dạy cái đầu gỗ ngươi thành cảnh giới Tri Mệnh thì sao chứ? Ngươi cũng chỉ là đầu gỗ Tri Mệnh.
Ninh Khuyết nhíu mày nói:
– Tuyết sơn khí hải không thông, cũng không phải đầu không thông.
Trần Bì Bì đứng ở phía trước mây mù, quay đầu nhìn hắn cười nói:
– Ngươi là phù đạo tư chất ba hạng đầu trong lịch sử hay không ta không xác định, nhưng ta có thể xác định, cho dù ngươi vào cảnh giới Tri Mệnh, khẳng định cũng là Tri Mệnh yếu nhất trong lịch sử. Có thể ảnh hưởng thiên địa nguyên khí không quá ba thước bên người, đến lúc đó ngươi sao có thể tự xưng là đại tu hành giả?
Nói đến đại tu hành giả, hắn cố ý đem chữ đại rất nặng, cắn cực sâu.
Mặt Ninh Khuyết sớm ở trong gió lạnh Mân Sơn và cuồng sa biên giới luyện thành vô cùng cứng rắn, căn bản không thèm để ý hắn trào phúng, chỉ là nghĩ vào thư viện tầng hai đã mấy tháng mà vẫn chưa gặp Phu Tử và đại sư huynh trong truyền thuyết, không khỏi có chút tiếc nuối, thầm nghĩ nếu Phu Tử tự mình dạy bảo, vậy tốc độ tu hành của mình sẽ mạnh đến dường nào.
– Lão sư và đại sư huynh rốt cuộc khi nào trở về?
– Không có ai biết.
– Đi du lịch… Chung quy nên có thời điểm về nước chứ? Lúc này cũng đã hơn một năm rồi.
– Du lịch ngắm cảnh thăm bạn, đương nhiên vui vẻ hơn buồn bực ở hậu sơn tu hành nhiều, nếu là ta cũng không nỡ trở về.
Ninh Khuyết mỉm cười nhìn hắn hỏi:
– Nghe nói lão sư mấy năm nay mỗi lần chu du thiên hạ đều chỉ mang đại sư huynh, vì sao không mang theo ngươi? Năm trước ở Cựu Thư Lâu, ngươi mỗi ngày thổi phồng mình được Phu Tử sủng ái nhất, sao nhìn có vẻ không giống.
Trần Bì Bì lắc đầu cảm khái:
– Ngươi không hiểu. Người đời sùng kính Phu Tử, không dám có chút bất kính, chúng ta những kẻ làm đệ tử này đương nhiên càng thêm như thế, nhưng ai cũng không có cách nào làm được như đại sư huynh, có thể đem hầu hạ Phu Tử đâu ra đấy. Nếu là ngươi, ngươi là muốn mang một đứa con gái sủng nịch ra ngoài hay là muốn mang một lão bà biết nấu cơm ra?
Đây là một vấn đề rất hoang đường, nhưng Ninh Khuyết đứng ở trước sương mù đường lên núi lại thực bắt đầu nghiêm túc tự hỏi, hắn suy nghĩ thời gian rất lâu, trả lời:
– Ta mang Tang Tang, nàng biết nấu cơm cũng biết hầu hạ người.
…
…
Hoang nguyên mùa hè sắp qua, nhiệt độ đồng cỏ phì nhiêu dần giảm, sắc cỏ xanh trên bùn đen cũng chậm rãi nhạt đi. Nhưng không như sắc trời thời tiết trên đồng cỏ phương bắc cách xa trung nguyên, nơi đây vẫn vô cùng náo nhiệt. Lều trại san sát nhấp nhô như mây, giết dê nướng thịt ca hát nhảy múa, vui vẻ đến cực điểm.
Trải qua vô số trận chiến thảm thiết mà tanh máu, người Hoang nơi cực hàn bắc vực biển nóng dời về phương nam sau ngàn năm rốt cuộc đã đánh tan ý chí của man nhân thảo nguyên. Tả trướng vương đình trả giá mấy ngàn kỵ binh tinh nhuệ tử vong vẫn không thể ngăn cản bước chân cứng rắn của người Hoang, bất đắc dĩ di chuyển bộ tộc gần phương Bắc hướng phía nam bãi chăn thả thảo nguyên, để lại mảng đồng cỏ phì nhiêu bắc bộ này lại cho người Hoang.
Chiến sĩ người Hoang dũng cảm đạt được thắng lợi, tại nơi cố thổ ngàn năm trước giành được một mảnh đất gia viên mới. Gia viên nơi này trong mắt người Trung Nguyên khí hậu giá lạnh, hoàn cảnh ác liệt, nhưng đối với các dân tộc hàng năm sinh sống ở cực bắc hàn vực cực khổ mà nói thì chắc chắn là tốt đẹp như thiên đường không thể nghi ngờ.
Lúc trước nữ ấu già lão người Hoang vì tốc độ di chuyển chậm mà tụt lại phía sau lúc này cũng đã đặt chân đến nơi này. Số lượng người thành công đến đây vượt xa số lượng mà bọn họ dự tính từ lúc ra quyết định tiến về phương Nam, cho nên càng thêm kinh hỉ.
Trong lều trại thảo nguyên, người thân gặp lại, đều tự an trí gia cư, làm quen cuộc sống mới tốt đẹp mà xa lạ này. Canh dê bốc lên mùi sữa xen lẫn mùi lạ lúc đốt phân khô trong cảm nhận của người Hoang lại là một thứ hương vị hạnh phúc không gì sánh bằng.
Cuồng hoan kéo dài từ đêm mãi đến chạng vạng hôm sau, các chiến sĩ người Hoang dùng rượu mạnh cướp từ thảo nguyên vương đình chiêu đãi thân nhân lẫn chính bản thân mình đến ngã nửa, rồi lại đau buồn hoài niệm người thân tử vong trên đường, hoặc nhẹ nhàng ôm lấy thê tử, sau cùng đều tự về trong lều ngủ say, đèn đuốc cũng không cần phải sáng nữa.
Ở phía tây bắc đồng cỏ, trong một cái lều cũng đơn giản như thế, chẳng qua kích cỡ rõ ràng lớn hơn rất nhiều kia hơn nữa đèn đuốc sáng trưng, hơn mười chậu than treo tầm nửa người sáng rực trong túp lều.
Nguyên lão người Hoang lẫn các chiến sĩ thủ lĩnh cường đại nhất vì thắng lợi đã cuồng hoan suốt một ngày, chẳng qua về sau bởi vì nguyên lão nào đó nhắc tới cái đề tài nào đó mà lâm vào trầm tư cùng an tĩnh.
– Người Đường có gì đáng sợ?
Một chiến sĩ thủ lĩnh người Hoang dáng người cường tráng như gấu, vẻ mặt khó hiểu nhìn các trưởng bối già nua, trầm giọng nói:
– Chúng ta đều là chiến sĩ trời sinh, lữ trình vạn dặm dời về phương nam vô cùng mỏi mệt mà vẫn đánh cho vương đình trên thảo nguyên thất bại thảm hại, chỉ cần nghỉ ngơi ở mảnh thảo nguyên này nửa năm, trên thế gian còn kẻ nào có thể là đối thủ của chúng ta?
Nguyên lão ngồi ở chỗ sâu nhất trong lều bình tĩnh nhìn hắn, trầm mặc một lát mới nói:
– Đại chiến sĩ mạnh nữa, một khi bị kiêu ngạo khống chế, liền sẽ trở nên suy yếu hẳn đi.
Bị đại nguyên lão đức cao vọng trong phê bình, trên mặt chiến sĩ thủ lĩnh cường tráng người Hoang kia toát ra vẻ kích động, vội cúi đầu thỉnh tội, nhưng trong ánh mắt của hắn rõ ràng vẫn thấy khó hiểu với sự kiêng kị của các trưởng bối.
– Mảnh thảo nguyên này vốn chính là cố hương của người Hoang chúng ta, chúng ta từng là vương quốc cường đại nhất trên đời, nhưng tại sao ngàn năm trước tổ tiên lại bị ép rời khỏi mảng thảo nguyên màu mỡ này, đi nơi gian khổ như cực bắc hàn vực sinh tồn?
Lão nhân nhìn mọi người trong lều, mặt không biểu tình nói:
– Bởi vì người Đường đã đánh bại chúng ta.
…
…
Lão nhân trầm mặc thời gian rất lâu mới tiếp tục:
– Để các ngươi nhớ nguyên nhân tổ tiên bị ép rời khỏi thảo nguyên, không phải muốn các ngươi báo thù, mà là muốn nhắc nhở các ngươi, đế quốc tên là Đường kia mạnh như thế nào.
– Ngàn năm trước các tổ tiên càn quét phương bắc đại lục không ai dám kháng cự, cho dù là Tây Lăng Thần Quốc ban đầu cũng chỉ muốn truyền đạo không có địch ý. Cho đến Lý Đường lập quốc, tổ tiên liên tục thất bại, cuối cùng suýt nữa tang tộc diệt chủng mới ký kết hiệp nghị với đối phương, lui vào hàn vực, thề không về phương nam nữa mới bảo lưu lại một chút hỏa chủng.
Lão nhân chậm rãi kể câu chuyện xưa lưu truyền đời đời suốt ngàn năm của người Hoang, trong lều tĩnh mịch như tử địa.
– Năm đó lãnh thổ tổ tiên gấp trăm lần đám con cháu chúng ta, dân cư gấp trăm lần đám con cháu chúng ta, cường giả càng thêm nhiều như sao trên trời đêm, nhiều đếm không xuể, còn bại dưới tay người Đường. Nay tộc ta ở biển nóng gian nan dày vò ngàn năm, tộc nhân không tới mấy chục vạn, nào có thể so sánh với tổ tiên, lại dựa vào cái gì coi rẻ người Đường?
– Hiện tại vấn đề chúng ta cần quan tâm đó là, một khi tiếp xúc với người Đường, nên xử lý như thế nào.
Trong lều có tiếng trả lời:
– Chúng ta không cần đất đai của người Trung Nguyên, cướp lại vốn là thảo nguyên của chúng ta, cho dù man nhân vương đình bị đuổi tới phía nam phát sinh tranh chấp với người Trung Nguyên, cũng đâu có quan hệ gì với chúng ta?
Có người lo lắng nói:
– Tộc ta di dời về phương nam chung quy đã trái hiệp nghị ngàn năm trước ký với người Đường, nếu người Đường mượn cớ này làm khó dễ, thì nên ứng đối như thế nào?
Ánh mắt lão nhân cụp xuống, nói:
– Tả Trướng Vương Đình, Hữu Trướng Vương Đình, Kim Trướng Vương Đình, ngàn năm sau trên thảo nguyên cũng chỉ còn lại một ít mọi rợ, mà chúng ta những con cháu thật sự của Thiên Khả Hãn, lại bị ép ở bờ biển nóng gian nan sống qua ngày. Nếu thật có thể sống sót thì thôi, nhưng nay đã không sống nổi, di dời về phương nam âu cũng và hành động tất nhiên. Đêm tối ở phía trước, tử vong ở phía sau, hiệp nghị gì cũng đều không có ý nghĩa.
Sau đó hắn ngẩng đầu lên, nhìn những tộc nhân người Hoàng quan trọng nhất trong lều, trầm giọng nói:
– Nhưng nếu có thể tránh chiến tranh với đế quốc Đường, vậy thì nhất định phải tránh, người Đường nếu sai sứ đến chất vấn, ứng đối cho tốt là được.
Mọi người trong lều cùng lên tiếng xác nhận.
Đột nhiên, nguyên lão phát hiện trong lều không có bóng dáng người kia, lông mày hoa râm nhịn không được nhíu lại. Tuy người nọ chưa bao biểu đạt bất kỳ ý kiến nào trên nguyên lão hội, quen trầm mặc, nhưng hắn dù sao cũng là chiến sĩ người Hoang cường đại nhất, lúc bàn bạc chuyện quan trọng như thế hắn lại không ở đây, thấy thế nào cũng không đúng.
– Hắn đi nơi nào rồi?
– Không biết.
Lúc lão nhân đang chuẩn bị tiếp tục nói gì đó, bỗng nhiên cảm giác được phía cực tây có một khí tức dao động như có như không, khí tức này không cường đại bao nhiêu, nhưng loại hương vị có một không hai trên trời dưới đất này lại cực sâu xúc động trái tim đã già nua kia trong thân thể hắn.
Thân thể lão nhân chợt cứng ngắc, trên mặt toát ra kính nể sợ hãi, vội vàng lui người, sau đó hướng về phía tây quỳ xuống, hai tay đặt trước người tỏ ra dị thường cung kính.
Bên cạnh các nguyên lão dáng người khô gầy kia cũng cảm ứng được đạo khí tức nọ phía tây, sắc mặt kịch biến, dùng tốc độ nhanh nhất cúi người ở trên thảm, thành khẩn đưa tay lễ bái sát đất.
Các thủ lĩnh tráng niên người Hoang của các bộ lạc chưa cảm giác được khí tức đó, bọn họ nhìn các nguyên lão phản ứng không khỏi cảm thấy kinh ngạc nghi hoặc, theo bản năng quỳ xuống theo, dập đầu không ngừng với phía tây.
———-oOo———-