[Dịch] Tướng Dạ - Q.2 - Chương 275: Trong tay có máu, trên cầu có người
Hạ Hầu cười cười, chậm rãi bước ra khỏi bóng ô thuộc hạ che mà tiến vào trong gió tuyết, nét cười trên mặt đột ngột thu liễm, lạnh lùng nhìn hắn nói:
– Đây là lựa chọn của thư viện?
Ninh Khuyết cũng cười, nói:
– Ngươi không cần sợ hãi, đây là lựa chọn của ta, không liên quan với thư viện.
Hạ Hầu hờ hững nói:
– Ngươi muốn chết, như vậy ngươi sẽ chết.
Ninh Khuyết nói:
– Ta không muốn chết, ta chỉ muốn ngươi chết.
Hạ Hầu nhìn hắn, trầm mặc thời gian rất lâu mới nói:
– Ngươi là người điên.
Ninh Khuyết trả lời:
– Mười lăm năm trước, ta trốn khỏi thành Trường An, dùng quyết tâm lẫn nghị lực đi tìm chết mới gian nan sống sót, chính là vì phát điên một lần, chẳng lẽ không đáng?
Hạ Hầu trầm mặc một lát, nói:
– Quả thật đáng.
Kiểu nói lấy ơn báo oán xưa nay chẳng được người Đường hoan nghênh, người sinh sống ở mảnh đất này quen đơn giản trực tiếp, ngươi đánh ta thì ta liền đánh lại, ngươi muốn giết ta thì ta liền giết ngươi, ngươi giết cha ta thì ta liền giết cả cha ngươi lẫn ngươi. Vì thế Ninh Khuyết khiêu chiến sinh tử với Hạ Hầu cũng làm mọi người cảm thấy đó là đương nhiên.
Triều đình thông qua thư viện hứa hẹn một đao cắt quá khứ, để Hạ Hầu nghỉ hưu là vì không muốn để những chuyện phức tạp của quá khứ ảnh hướng đến hướng đi của đế quốc sau này, cũng không muốn để Tây Lăng thần điện thò tay vào Trường An. Bất kể Ninh Khuyết muốn dùng âm mưu dương mưu gì thì cũng đều ảnh hưởng đến quá trình này, chẳng qua phương pháp hắn lựa chọn hôm nay đơn giản nhất hoặc giả là ngu xuẩn nhất nay lại không để lại hậu quả gì, bởi vì nếu hoàn cảnh công bằng, như vậy quyết đấu tự nhiên sẽ công bằng.
Công bằng không có nghĩa là không có vấn đề, mọi người đều cho rằng Ninh Khuyết vượt cảnh khiêu chiến Hạ Hầu đại tướng quân là đang muốn chết, không ai muốn thấy Ninh Khuyết tìm chết, bởi vì hắn là học sinh của Phu Tử, có điều bọn họ bây giờ đã không thể ngăn cản trận quyết đấu này phát sinh, chỉ còn hi vọng vào Hạ Hầu cự tuyệt lời khiêu chiến của Ninh Khuyết.
Thân là cường giả võ đạo đỉnh phong, từ chối khiêu chiến của một người cảnh giới Động Huyền đúng thật là một việc vô cùng nhục nhã, cho nên ánh mắt thân vương nhìn chằm chằm Hạ Hầu mơ hồ mang theo ý khẩn cầu.
Hạ Hầu như thể không nhìn thấy ánh mắt của thân vương, khẽ nheo mắt, nhìn Ninh Khuyết nói:
– Ngươi đã muốn chết trong tay ta…
Đúng lúc này, cửa cung vang lên tiếng bước chân hỗn loạn gấp gáp, mấy tên thái giám phẩm cấp cực cao liều mạng chạy ra ngoài cửa, quan phục trên người xộc xệch vô cùng chật vật, thời tiết gió tuyết rét lạnh mà mồ hôi đầy đầu, nghĩ hẳn là đã chạy một mạch như điên từ trong thâm cung ra đây.
Trước đầu đám thái giám là Lâm công công, từ xa nghe thấy giọng Hạ Hầu mà sắc mặt hoảng sợ, cái giọng như con ngỗng bị bóp chặt cổ hô lên thê lương:
– Bệ hạ có chỉ, mọi người không được tự tiện hành động!
Các đại nhân vật ngoài cửa cung nghe thấy tiếng kêu này thì sắc mặt cũng thoáng buông lỏng, thầm nghĩ trên thế giới này đại khái chỉ có bệ hạ mới có thể ngăn cản trận khiêu chiến này.
Hạ Hầu dường như không nghe thấy giọng nói vang lên bên kia cửa cung, cũng không nghe thấy ý chỉ của bệ hạ, vẻ mặt hờ hững tiếp tục nói:
– Vậy ta liền thành toàn cho ngươi.
Nói xong câu đó, hắn nhận lấy thanh đao từ trong tay thân binh sau lưng, xẹt một tiếng rạch lên bàn tay trái của mình một vết đao lớn, so với hành động chậm rãi rạch bàn tay của Ninh Khuyết lúc trước thì có vẻ phi thường ngắn gọn hữu lực.
Hạ Hầu thần sắc vô cảm, bàn tay trái chậm rãi nắm thành quyền, máu tươi nồng đậm trong lòng bàn tay dần dần chảy xuống.
…
Lâm công công đời này chưa từng chạy nhanh như vậy, vất vả như vậy, đến khi hắn thở hồng hộc chạy đến ngoài cửa cung nhìn thấy bàn tay Hạ Hầu chảy máu, sắc mặt nhất thời tái mét cả ra, hai chân mềm nhũn ngồi bệt xuống trong tuyết.
Sắc mặt thân vương Lý Phái Ngôn tái nhợt giống như là tuyết.
Lông mày bạc của Hứa Thế bình tĩnh thấp xuống như cành liễu bên hồ rũ tuyết, hắn thản nhiên nhìn Hạ Hầu, nói:
– Huỷ bỏ.
Hạ Hầu lắc đầu, hờ hững nói:
– Hắn có thể huỷ bỏ, nhưng ta không thể, bởi vì ta có kiêu ngạo của ta.
Nghe thấy thế, Ninh Khuyết bắt đầu vỗ tay.
Bàn tay trái của hắn vẫn đang chảy máu, vì vỗ tay mà máu vị vỗ tan văng tung tóe, bắn lên viện phục màu đen, rơi trên tuyết trắng đầy đất, cảnh tượng cực kỳ dữ tợn.
Tiếng vỗ tay cũng rất dữ tợn, máu tươi kêu bôm bốp khiến cho người khác cảm giác không bao giờ ngừng lại.
Ninh Khuyết nói:
– Ta không thất vọng. Ngươi quả nhiên vẫn là tướng quân kiêu ngạo thô bạo kia, quả nhiên vẫn kiêu ngạo đến ngu xuẩn, ta hi vọng ngươi tiếp tục kiêu ngạo như vậy.
Hạ Hầu không để ý đến hắn trào phúng, mặt thờ ơ nói:
– Khi nào?
Trên tờ văn thư khiêu chiến mỏng manh, thời gian để trống.
Ninh Khuyết nói:
– Chỉ cần ở trước khi ngươi rời khỏi thành Trường An là được.
Hạ Hầu nói:
– Ta hôm nay sẽ rời khỏi.
Ninh Khuyết nói:
– Vậy thì hôm nay.
Hạ Hầu nói:
– Tốt lắm, giết ngươi xong rồi lên đường, hẳn cũng không trễ bao nhiêu thời gian.
Ninh Khuyết nói:
– E rằng ngươi sẽ không lên đường nữa.
Hạ Hầu vẫn chẳng có chút biểu cảm gì, hờ hững nói:
– Thời gian ta định, địa điểm ngươi định.
– Địa điểm ta đã chuẩn bị từ rất lâu.
Ninh Khuyết nói:
– Ta mua rất nhiều nhà bên bờ Nhạn Minh Hồ, chiến đầu ở đó không cần lo tổn thương người vô tội, mặt khác ta cũng đã chuẩn bị một số thứ ở đó, dù sao ta cũng là phù sư hiểu sơ trận pháp, cảnh giới ta không bằng ngươi thì cũng chỉ có thể chiếm lợi ở điểm này.
Lúc hai người nói chuyện cũng không có kẻ nào dám chen vào, khiếp sợ lẫn bất đắc dĩ đứng nghe, cho đến khi Ninh Khuyết nói lên địa điểm chiến đấu thì thần sắc trên mặt mới thay đổi.
Thực tế không ít đại nhân vật trong thành Trường An biết Ninh Khuyết mua nhà ở bờ Nhạn Minh Hồ, đại nhân vật quân đội như Hứa Thế tướng quân thì càng rõ ràng Ninh Khuyết đã chuẩn bị thủ đoạn ở đó, cho nên bọn hắn cũng không lấy làm lạ với lựa chọn của Ninh Khuyết, chỉ ngoài ý muốn là hắn lại nói thẳng ra cho Hạ Hầu.
Ninh Khuyết nhìn Hạ Hầu, nói:
– Thế nào?
Hạ Hầu nói:
– Đã kiêu ngạo, cho dù ngu xuẩn, chung quy vẫn phải kiêu ngạo tiếp.
Ninh Khuyết lắc đầu nói:
– Kiêu ngạo sẽ khiến người ta tử vong.
Ha Hầu nói:
– Chim ưng đối mặt con kiến nếu còn không kiêu ngạo, sẽ bị trời phạt.
– Đủ rồi! Hai tên điên các ngươi!
Sắc mặt thân vương Lý Phái Ngôn tái nhợt, con ngươi âm trầm cực điểm, nhìn Hạ Hầu lớn tiếng trách mắng:
– Ngươi có nghĩ tới hay không, nếu ngươi giết người này thì phải ăn nói với Phu Tử như thế nào? Triều đình phải ăn nói với Phu Tử như thế nào không?
– Bổn vương dùng cái vương miện này, đổi một canh giờ thời gian.
Nói xong câu đó, hắn cực kỳ dứt khoát tháo vương miện trên đầu xuống đặt trên nền tuyết ngay giữa Ninh Khuyết và Hạ Hầu, quay đầu nhìn văn võ đại thần, lạnh giọng nói:
– Còn thất thần cái gì? Mau đi làm việc!
Đám đại quan triều đình đều bừng tỉnh, được bọn thủ hạ nâng đỡ dùng tốc độ nhanh nhất tản đi tìm kiếm phương pháp ngăn cản trận quyết đấu này, Tằng Tĩnh đại học sĩ muốn tiến lại chỗ Ninh Khuyết khuyên bảo vài câu, có điều thấy bàn tay hắn không ngừng chảy máu nên chung quy chỉ thở dài, lui ra đằng sau.
Mi mắt Hứa Thế khẽ chớp, như đang nhìn Hạ Hầu Ninh Khuyết, cũng như đang nhìn đầy trời gió tuyết, lạnh nhạt nói:
– Chuyện mười mấy năm, cần gì để ý một canh giờ?
Nói xong câu đó, hắn xoay người rời khỏi cửa cung, không biết muốn đi đâu.
…
Trước cửa cung gió tuyết, các đại quan triều đình đều rời đi, chỉ còn lại mấy người Tằng Tĩnh đại học sĩ ở bên cạnh xem.
Trong một mảng tịch liêu, Hạ Hầu bỗng nhiên nói:
– Kỳ đến.
Xa xa đầu kia cầu ngọc là đội nghi trượng vinh quy của đại tướng quân mấy trăm người đã chờ rất lâu. Nghe thấy hai chữ này, tên thân binh chạy gấp đi, mang từ trong nghi trượng ra một lá cờ lớn, sau đó nghiêm nghị dựng phía sau Hạ Hầu đại tướng quân, gió lạnh trong gió tuyết thổi đến khiến là cờ tung bay.
Đó là lá cờ Đại Đường vương tướng, màu cờ đỏ rực như nhuộm từ máu tươi hàng vạn kẻ địch bay phần phật trong gió tuyết, không khí trước cửa cung nhất thời trở nên tiêu điều xơ xác khôn cùng.
Ninh Khuyết nhìn lá cờ máu phía sau Hạ Hầu, nhìn khuôn mặt phủ lên màu đỏ của lá cờ, nói:
– Lấy cờ trợ thế, xem ra ngươi thật sự sợ rồi.
Hạ Hầu hờ hững nhìn, trong mắt căn bản không có hắn.
Ninh Khuyết cười xem nói:
– Ô đến.
Bồng một tiếng, Tang Tang lại căng mặt ô to màu đen, che đi tuyết lớn phất phới rơi trên đỉnh đầu.
Trong gió tuyết, một lá cờ máu, một cái ô đen, xa xa đối lập.
…
Thư viện Thập Tam tiên sinh Ninh Khuyết khiêu chiến sinh tử với Hạ Hầu đại tướng quân, tin tức này trong thời gian ngắn nhất đã truyền đến mỗi tòa phủ đệ trong thành Trường An.
Không ai cho rằng Ninh Khuyết có thể thắng, vì thế không ai muốn trơ mắt nhìn Hạ Hầu tướng quân giết chết hắn, bởi vì không ai biết, Phu Tử vì cái chết của Ninh Khuyết sẽ tỏ thái độ như thế nào.
Phu Tử đã rất nhiều năm chưa nói gì, thậm chí thứ dân trên thế gian đã dần quên lãng, nhưng đối với các đại nhân vật trong triều đình thì điều này không có nghĩa tiếng nói của Phu Tử mất đi lực lượng, mà bởi mỗi một câu nói của hắn đối với Đại Đường đế quốc đều là kinh lôi trên tầng mây.
Đây là một trận khiêu chiến công bằng, hơn nữa là do Ninh Khuyết khởi xướng, có lẽ nếu Ninh Khuyết chết thì Phu Tử vẫn sẽ tuân theo Đường luật mà trầm mặc, nhưng chẳng ai dám mạo hiểm chuyện này cả, cho dù tỷ lệ đó cực kỳ nhỏ bé, bởi nếu vì Ninh Khuyết chết mà Phu Tử tức giận thì chỉ sự cả thành Trường An sẽ bị hủy diệt.
Lúc quốc sư Lý Thanh Sơn xuất hiện trước Vân Môn đại trận vẫn đang nghĩ đến chuyện này, nghe thấy thư viện đại sư huynh trả lời thì hồi lâu vẫn chưa thể hồi thần lại.
– Đây là việc riêng của tiểu sư đệ, thư viện theo viện quy, sẽ không ngăn cản hắn.
Lý Thanh Sơn nhíu mày nói:
– Nhưng Ninh Khuyết đây là tự tìm chết.
Đại sư huynh ôn hòa nói:
– Đã là tự tìm, như vậy ai có thể ngăn cản?
Lý Thanh Sơn khó có thể dằn được khiếp sợ trong lòng, nói:
– Nếu Thập Tam tiên sinh thật chết trong tay Hạ Hầu tướng quân, thư viện… sẽ làm thế nào?
Đại sư huynh mỉm cười nói:
– Chúng ta sẽ nhớ hắn.
…
…
Trong thành Trường An, có Vũ Lâm Quân.
Đây là nhánh quân cường đại phụ trạch bảo vệ hoàng thành, có lực lượng mà người đời khó có thể tưởng tượng nổi, sở hữu cường giả tu hành của Thiên Xu Xử và Nam Môn Quan, quan trọng nhất đó là ý chí quyết tâm vô cùng mạnh mẽ.
Căn cứ Đường luật, Vũ Lâm Quân nay chỉ nghe theo mệnh lệnh hai người, Đại Đường hoàng đế bệ hạ, cùng với Hứa Thế tướng quân.
Đội gió tuyết rét lạnh, Vũ Lâm Quân bắt đầu kết đội chuẩn bị rời doanh, nhưng không thể không dừng trước cầu ngọc ngoài doanh, bởi vì trên cầu có một người.
Người kia đội cái mũ cao, thân bào phục, khoanh chân ngồi trên mặt cầu tuyết đọng, hơi cúi đầu.
Hứa Thế nhìn người nọ trên cầu, khó nén tức giận lớn tiếng quát như tiếng sấm mùa xuân trên cầu, chấn cho tuyết bay loạn xạ:
– Quân Mạch, kẻ cản đường chết!
Người nọ trên cầu, tất nhiên là thư viện nhị sư huynh Quân Mạch.
– Kẻ cản đường chết? Đường luật chưa từng viết điều này, cổ lễ chưa từng nghe thấy việc này.
Nhị sư huynh ngẩng đầu lên, nhìn vị lãnh tụ quân đội Đại Đường dưới cầu kia, bình tĩnh nói:
– Đã như vậy, nếu muốn ta chết, ngươi phải chết trước.
———-oOo———-