[Dịch] Tướng Dạ - Q.1 - Chương 183: Tài Quyết Đại Thần Quan
Đạo nhân trung niên đưa tay khép điển tịch lại, hai tay nâng lên chậm rãi ra khỏi nhà tranh, nhìn đồng bạn trên thềm đá nói:
– Không ngờ tới trong lớp trẻ lại có nhiều người lên quyển chữ Nhật như vậy.
Đạo nhân dưới thềm đá nghi hoặc hỏi:
– Hôm nay trên quyển là ai?
– Ninh Khuyết.
– Cái tên này tựa như có chút quen tai… Là thư sinh thư viện thắng Long Khánh kia?
– Không sai, kẻ này tuy bây giờ còn chưa tiến vào Động Huyền, nhưng đã ngộ phù đạo, cho nên có tư cách lên quyển.
Đạo nhân dưới thềm đá hơi ngẩn ra, chợt tán thưởng nói:
– Phu Tử thật đúng là không tồi.
– Đúng vậy.
Đạo nhân trước kia lắc lắc đầu, mang theo cảm xúc phức tạp nói:
– Tuy lúc tiểu tử tên Ninh Khuyết này vào tầng hai thư viện, Phu Tử không ở Trường An, nhưng dù sao cũng là học sinh của hắn. Trẻ tuổi như thế đã bắt đầu leo lên phù đạo, hơn mười năm sau, tin tưởng cái tên này nhất định sẽ xuất hiện ở trong mấy tờ đầu tiên của quyển chữ Nhật.
Nói xong chuyện này, thêm chút chuyện phiếm rồi đạo nhân từ biệt đồng bạn, theo dọc bên u hồ trước nhà tranh tiến về phía trước, một đường theo non sông tươi đẹp đội gió mà đi, chẳng mấy lâu đã rời khỏi đạo quan.
Đón gió mát từ dưới vách núi thổi tới, đạo nhân nheo mắt nhìn ngọn núi phía xa mơ hồ có thể thấy được kia, cùng với những đạo điện nguy nga đồ sộ, mỉm cười, trong nét cười đầy tĩnh mịch.
Phía sau ngoài đạo quan đơn giản cũ kỹ an tường tĩnh lặng, tĩnh mịch như thể đang chăm chú nhìn vào cuộc sống phồn hoa mà trang nghiêm thanh quý bên kia. Trên đạo quan có một bức hoành phi cũ bị mưa gió lưu lại vô số dấu vết, trên biển viết hai chữ “Tri Thủ”.
…
…
Ngoài mấy trăm dặm về phía Đông là Phong Bạo Hải, cơn lốc bốn mùa khủng bố làm người đời kinh sợ sau khi đổ bộ lên bờ bị đồi núi sông ngòi cản trở, đến nơi đây đã trở thành gió mát nhẹ nhàng, cùng với không khí ẩm ướt mát mẻ sung túc, lại không gây hại gì cho nên nơi này mùa hè hoàn toàn không oi bức như ở thành Trường An.
Cái quốc gia này diện tích không lớn, bởi vì buôn bán không phát đạt nên chẳng nói gì tới phồn hoa, ngoài các tín đồ thành kính dập đầu vòng quanh núi bái trời kia thì không thấy được mấy người tạp vụ cả. Những cơn lốc hiểm ác đến nơi này hóa thành gió mát mưa phùn, có núi thanh tú mà không cao hiểm, có nước nhẹ nhàng mà không chảy xiết, có bình nguyên đất đai màu mỡ, có hươu kêu ở giữa rừng yên tĩnh, quả thật là nơi Hạo Thiên ân sủng, bởi có đồi núi thanh mĩ vắt ngang phía tây, tên cổ Tây Lăng.
Tri Thủ Quan trong núi sâu có thể xa xa nhìn thấy ngọn núi, tên là Đào Sơn. Hoa đào trên núi tuy ở nhiều năm trước đã bị người nào đó mượn rượu cầm kiếm chém hết, nhưng ỷ vào Hạo Thiên ân sủng mưa thuận gió hoà đất đai phì nhiêu nên đã sớm phục hồi như lúc ban đầu, trên núi trồng xen hoa đào dị chủng từ đầu mùa xuân tới cuối hè vẫn nở rộ, rậm rạp tươi tốt thu hút ánh nhìn.
Trên Đào Sơn có vài con dốc phẳng cực kỳ chỉnh tề bóng loáng, giống như trên trời đánh xuống thần lực, dùng rìu lớn cứng rắn bổ ra. Trên dốc phẳng xây vô số đạo điện phong cách khác nhau, hợp cùng một chỗ tạo thành một quần thể cung điện huy hoàng trang nghiêm, chính là Tây Lặng Thần Điện.
Thần điện dựa vào Đào Sơn mà xây dựng, chia làm ba tầng, ở phía trên tầng dốc phẳng tiếp cận bầu trời nhất có bốn tòa đạo gia đại quan đồ sộ nhất, trong đó tòa đạo quan tới gần ven dốc kia lấy đá đen cực lớn xây thành, hình dạng ngay ngắn không giống kiến trúc đạo gia bình thường, mãi mãi lạnh lùng nhìn chăm chú vào những tín đồ dập đầu trên sơn đạo kia.
Đại điện đạo quan màu đen cực kỳ to lớn trống trải, sâu trong vài trăm thước có một cái rèm châu ngọc dệt thành, phía sau rèm có một cái thần tọa làm từ cả khối Nam Hải Mặc Ngọc điêu khắc thành. Một trong ba đại thần quan của Hạo Thiên Thần Giáo, Tài Quyết Đại Thần Quan, ngày thường sẽ ngồi ở dưới thần tọa này nghe thần quan cấp dưới báo cáo, xử lý công việc đạo môn.
Tài Quyết Đại Thần Quan mặc thần bào màu đỏ, hôm nay hắn chưa ra lệnh thuộc hạ vén lên bức rèm che mà thờ ơ nhìn cái rèm này, tựa như muốn nhìn cho những trân châu cùng thuý ngọc bên trên biến thành bột phấn.
Làm một trong ba đại thần quan của Tây Lăng Thần Điện, Tài Quyết Đại Thần Quan chủ định đoạt, cai quản cơ cấu bạo lực đáng sợ nhất của Hạo Thiên Đạo Môn, dưới trướng sở hữu nhiều cường giả tu hành của đạo môn nhất, bề ngoài có thực lực mạnh mẽ nhất, danh tiếng trên thế gian cũng là khủng bố nhất. Vô số năm qua, không biết bao nhiêu ngoại đạo dị đoan bởi vì một câu của hắn liền bị bí mật bắt, không biết bao nhiều dự nghiệt Ma Tông bởi vì hắn khẽ nhấc ngón tay mà biến thành u hồn trong lửa.
Trong mắt thế gian hàng tỉ người, Tây Lăng Thần Điện chi chủ Hạo Thiên Chưởng Giáo có thể cũng không đáng sợ bằng Tài Quyết Đại Thần Quan mặc thần bào màu đỏ này, thậm chí còn có lời đồn rằng thần bào của Tài Quyết Đại Thần Quan sở dĩ không có màu đen chủ đạo của Tài Quyết Ti là vì bên trên nhuộm đỏ máu tươi của kẻ địch.
Một vị đại thần quan ở đỉnh phong thế gian, có được quyền uy khủng bố vô thượng như vậy, khi trên mặt hắn không có chút biểu cảm, ánh mắt một mảng lạnh lùng, chớ nói bức rèm che kia trước người hắn sẽ sợ hãi thành bột phấn, cho dù là các đại kiếm sư mang kiếm hành tẩu trần thế không sợ vương quyền kia cũng bị dọa vỡ mật.
Nhưng hôm nay bức rèm che trước mặt Tài Quyết Đại Thần Quan chưa vỡ nát.
Người bên kia bức rèm che cũng chưa bị dọa quỳ rạp xuống đất, mà vẫn bình tĩnh đứng.
Bức rèm che khuất thân thể lẫn khuôn mặt người đó, chỉ thấy đôi giày phía dưới kia đỏ sẫm như máu, thêu mấy con cá nhỏ, còn có làn váy màu đỏ rũ tới dưới gối xoã tung, rõ ràng là nữ tử.
Ánh mắt Tài Quyết Đại Thần QUan rời khỏi góc váy đỏ, chậm rãi ngẩng đầu lên, mặt thản nhiên hỏi:
– Long Khánh vì sao còn chưa trở về?
Nữ tử ngoài rèm kia trả lời:
– Tên nhát gan Long Khánh đó vì sao không trở lại, ta sao biết được? Ta chấp chưởng Tài Quyết Ti tới nay chưa bao giờ quản chuyện người ta, sư thúc ngươi vì sao muốn hỏi ta?
Âm thanh thanh thúy xuyên qua bức rèm che càng thêm trong trẻo, tuổi nàng hắn là không lớn, vẫn là thiếu nữ.
Mi mắt Tài Quyết Đại Thần Quan cụp xuống, nói:
– Trên quyển chữ Nhật đã xuất hiện tên của Ninh Khuyết.
Thiếu nữ ngoài rèm trầm mặc một lát rồi khẽ trào phúng:
– Ninh Khuyết là đối thủ của Long Khánh, nếu hắn ngay cả một con sâu cảnh giới Bất Hoặc như vậy cũng không thể tiêu diệt, chẳng lẽ còn trông cậy vào ta ra tay? Ta sẽ cho rằng đây là một loại vũ nhục.
Trong mắt Tài Quyết Đại Thần Quan đột nhiên hào quang đại thịnh, rồi đột nhiên thu liễm, thản nhiên nói:
– Long Khánh thua ở tay người này, tự nhiên thân thắng mà phục đạo tâm. Nhưng ta phải nhắc nhở ngươi một điểm, người này bây giờ tuy vẫn ở cảnh giới Bất Hoặc, trong mắt ngươi chỉ là con sâu không bắt mắt, nhưng hắn chung quy đã vào tầng hai thư viện, trở thành học sinh của Phu Tử, cho dù ngươi chú ý hắn sớm một chút cũng không thể tính là vũ nhục gì.
– Theo Nhan Sắt sư thúc học tập phù đạo, cũng không nhất định có thể trở thành Nhan Sắt sư thúc thứ hai, ta cho rằng ít nhất hiện tại hắn không có bất cứ tư cách gì đáng để ta chú ý thêm.
Thiếu nữ váy đỏ ngoài rèm ngạo nghễ nói:
– Sư thúc, ngài hắn là rất rõ, mục tiêu của ta luôn là Quân Mạch, người khác không có tư cách làm ta phân tâm.
– Quân Mạch, đứng hàng thứ hai ở thư viện…
Tài Quyết Đại Thần Quan thấp giọng cảm khái một câu, trên khuôn mặt già nua hiện lên một tia trào phúng, không biết là đang trào phúng nữ tử ngoài rèm hay là do thứ người đời không biết.
– Mấy năm trước chưởng giáo đại nhân mang theo ngươi về xem thuật lễ, ngươi có cơ duyên xem quyển chữ Nhật một lần, ngươi từ sau khi nhìn thấy tên của Quân Mạch liền khó có thể bình tĩnh, bởi vì ngươi không thể tưởng tượng trên đời sao có thể có thiên tài tu hành xa xa vượt qua ngươi bực này, cho nên ngươi luôn muốn vượt qua kẻ địch chưa từng gặp mặt này.
Tài Quyết Đại Thần Quan nhìn nữ tử váy đỏ ngoài bức rèm che, lạnh nhạt nói:
– Ngươi nói người khác không có tư cách làm ngươi phân tâm, nhưng ngươi có nghĩ tới một điểm hay không. Ngay cả bổn tọa cùng huynh trưởng ngươi cũng không dám vọng ngôn tất thắng Quân Mạch, ngươi lại có tư cách gì trở thành đối thủ của hắn? Trong mắt nhị sư huynh thư viện vô cùng kiêu ngạo lại nào có thể có ngươi tồn tại?
Dứt lời, không biết nơi nào của Đào Sơn thổi tới một trận gió vào trong đạo điện trống trải to lớn, thổi bức rèm che sâu trong điện khẽ lay động phát ra một hồi thanh thúy, ngoài bức rèm che lay động bất an, mơ hồ có thể thấy dải buộc trên váy đỏ trên người thiếu nữ kia đón gió mà lên.
Ti tọa cường đại nhất dưới trướng bởi vì bị xem nhẹ mà mơ hồ giận dữ, Tài Quyết Đại Thần Quan lại như không hề chưa phát hiện, mặt thờ ơ tiếp tục nói:
– Hoang nguyên gần đây thế cục tựa hồ có chút ổn ổn, người Hoang liên tục dời về phía Nam, không biết bước chân cuối cùng của bọn họ sẽ giẫm đến nơi nào. Chưởng giáo đại nhân lo lắng dư nghiệt Ma Tông sẽ thừa cơ hội nổi lên lần nữa, ứng dấu hiệu trên thiên thư, sắp phát ra chiếu lệnh thần giáo, Tài Quyết Ti ta đương nhiên phải đi trước một bước, ngươi lập tức khởi hành đi về phía Bắc.
Thiếu nữ váy đỏ ngoài rèm rõ ràng có chút ngoài ý muốn, sau khi trầm mặc một lát nói:
– Chung quy chỉ là một số chuyện nhỏ, ta nóng lòng ở trong núi thanh tu phá cảnh, mời sư thúc chọn nhân tuyển khác.
Tài Quyết Đại Thần Điện bình tĩnh nhìn bóng dáng thiếu nữ ngoài rèm, nói:
– Thần điện thừa nhận thiên phú cùng nghị lực của ngươi ở phương diện tu hành, cho nên năm đó ngươi cố ý chọc giận Trần Bì Bì rời Tây Lăng, lúc huynh trưởng ngươi muốn vung kiếm chém ngươi, chưởng giáo đại nhân và ta không tiếc mọi giá cũng cứu lấy ngươi. Nhưng ngươi cần rõ ràng thiên phú nghị lực không phải tuyệt đối cam đoan cho kiêu ngạo.
– Huynh trưởng ngươi kiêu ngạo mà bình tĩnh, Quân Mạch kiêu ngạo mà chất phác, đó là bởi vì bọn họ đã sớm đứng ở trên đỉnh phong thế hệ thanh niên trên đời, bọn họ có thực lực kiêu ngạo. Bất kể là ngươi hay Long Khánh, tuy đã đủ ưu tú, nhưng các ngươi cũng không ở trong lĩnh vực tuyệt đối cường đại kia. Chỉ cần có người xác định có thể đánh bại các ngươi, các ngươi liền không có tư cách kiêu ngạo, bởi vì… Loại kiêu ngạo không có thực lực tuyệt đối cam đoan này, đối với tu hành đạo tâm là chướng ngại thật lớn.
– Tuyệt đối tin tưởng tín ngưỡng bản thân thờ phụng là đúng, tín ngưỡng mới có thể kiên định. Tuyệt đối tin tưởng không ai có thể chiến thắng mình, kiêu ngạo mới có thể kiên định. Huynh trưởng ngươi và Quân Mạch rất nhiều năm trước đều đã làm được điểm ấy, mà các ngươi thì sao? Ở trong truyền thuyết của người đời, hai đại ti tọa của Tài Quyết Ti ta đều là nhân vật rất giỏi, trên thực tế các ngươi lại có cái gì giỏi? Long Khánh lần này đi thư viện Trường An, kết quả thảm bại ở trong tay một người trẻ tuổi cảnh giới Bất Hoặc, tin tưởng hắn sẽ có cảm ngộ, đáng tiếc là ngươi dưới sự sủng ái của chưởng giáo và ta, chung quy không có cơ hội đi thua một lần.
Thiếu nữ ngoài rèm sau khi trầm mặc thời gian rất lâu, hỏi:
– Sư thúc, sư phụ cùng ngươi quyết định để ta đi hoang nguyên, chẳng lẽ là muốn cho ta đi cố ý cầu bại?
Tài Quyết Đại Thần Quan lạnh lùng nói:
– Thư viện vị Phu Tử kia năm đó từng nói một câu, là cầu người mới có thể được người. Còn về thất bại, cầu bại thường thường mới có thể bất bại, cho nên cho ngươi đi cầu bại, là hi vọng ngươi ngày sau có thể thật sự bất bại.
Váy đỏ khẽ động, thiếu nữ ngoài rèm hành lễ, sau đó xoay người rời khỏi.
Một thần quan thuộc Tài Quyết Ti từ cửa hông của đại điện đi đến, hắn nhìn thiếu nữ đang đạp kim châu sáng ngời đi ra ngoài điện, nhìn váy đỏ rung động trong gió kia vẫn nhịn không được lắc lắc đầu, rồi đến phía sau bức rèm che kính cẩn hành lễ với Tài Quyết Đại Thần Quan trên thần tọa, muốn nói lại thôi.
Mọi người ở Tây Lăng Thần Điện đều biết, huynh trưởng thiếu nữ váy đỏ kia tất nhiên là chưởng giáo Hạo Thiên Đạo đời tiếp theo, mà nàng vô cùng có khả năng trở thành Tài Quyết Đại Thần Quan nhiệm kỳ sau, cho nên thuộc hạ trung thành của Tài Quyết Đại Thần Quan này luôn cảm thấy đại thần quan lúc trước răn dạy thật sự là quá mức nghiêm khắc chút.
Tài Quyết Đại Thần Quan biết thuộc hạ này nghĩ gì, mặt thản nhiên nói:
– Chưởng giáo và ta bảo nàng đi hoang nguyên là cho nàng một cơ hội nhìn xem thế giới này lớn bao nhiêu, người đời khen ngợi nàng là Đạo Si, nàng cũng quả thật có vài phần si ý, nghĩ hẳn chuyện có lợi đối với tu đạo, nàng sẽ không có bất cứ ý kiến gì.
———-oOo———-