[Dịch] Tướng Dạ - Q.1 - Chương 192: Nơi này là trong nhân thế
Phía tây thành Trường An, sau Danh Thực Phủ Nhật Phẩm Hiên có một quán trà cực không bắt mắt.
Trên chiếu trúc sâu trong tiệm trà có hai người ngồi, nam nhân trung niên ục ịch trong đó không ngừng lau mồ hôi trên trán, xem ra oi bức cuối hè tạo thành ảnh hưởng thật lớn đối với hắn, giọng Hà Bắc lúc nói chuyện cũng có mấy phần nôn nóng.
– Ngươi là ám thị vệ đó, việc nên làm chung quy phải làm, lần này đi hoang nguyên tiện tay làm chút chuyện cũng có sao đâu? Chỉ bảo người nhìn một chút, cũng đâu nói ngươi đi tra vụ án gì.
Nam nhân trung niên béo lùn này là phó thống lĩnh đại nội thị vệ Từ Sùng Sơn đại nhân, hôm nay đặc biệt rời cung bí mật gặp mặt Ninh Khuyết. Ninh Khuyết ngồi đối diện thò tay vào áo lấy ra chiếc khăn tay, cũng bắt đầu lau mồ hôi liên tục giống hắn, chẳng qua rõ ràng hồ hôi không phải là vì thời tiết oi bức cuối hè mà là do lời nói của đối phương.
– Hạ Hầu tướng quân… Đó là nhân vật bực nào, ngươi muốn ta nhìn hắn thế nào? Nhìn hắn đã mọc bao nhiêu sợi râu hay là mỗi ngày đi vệ sinh mấy lần à? Từ đại nhân, ta biết đây là ý của bệ hạ, nhưng ngươi phải nghĩ một chút, lấy tính tình Hạ Hầu tướng quân, nếu để hắn phát hiện ta lén nhìn trộm thì khẳng định sẽ tức giận trở mặt, đến lúc đó tìm chỗ không người một chưởng đập ta thành thịt nát rồi gói thành bánh bao cho ngựa ăn thì có ai ra mặt cho ta?
– Nếu Hạ Hầu tướng quân thật có không lưu lại một chút dấu vết, Đường luật tại thượng, vô luận trong cung hay thư viện đều không có cách ra mặt thay ngươi. Nhưng nếu ngươi trước khi chết có thể lưu lại chứng cứ hắn động thủ, thì không lo nữa rồi… Khụ khụ, ta đang đùa thôi.
Ninh Khuyết buông khăn tay, nhìn Từ thống lĩnh xấu hổ cười, thầm nghĩ trò đùa này không vui chút nào.
Lần này đi hoang nguyên vô cùng có khả năng sẽ đối mặt với Hạ Hầu, nếu có cơ hội, hắn đương nhiên muốn tra đối phương chút, chẳng qua chuyện này quá nguy hiểm, không ngờ hiện tại lại nhận được yêu cầu này – xem ra bệ hạ chung quy vẫn không yên tâm với Hạ Hầu, vậy để xem mình có thể sắm vai gì trong này đây?
Thấy hắn trầm mặc không nói gì, Từ thống lĩnh cho rằng hắn vẫn đang đắn đo, trấn an:
– Không cần quá lo lắng, ý của bệ hạ rất đơn giản, ngươi chỉ cần nhìn phản ứng của Hạ Hầu tướng quân, sau khi về kinh liền nói những thứ ngươi nhìn thấy cho bệ hạ là được, cũng không cần mạo hiểm gì cả.
– Bệ hạ thích ngươi, ngươi lại là học sinh của Phu Tử, Hạ Hầu tướng quân tuy thô bạo lãnh khốc nhưng cũng không phải bọn lợn rừng dã man hung ác trong núi kia, hắn không ngu, liền không vô duyên cớ đắc tội ngươi.
Ninh Khuyết thầm nghĩ nếu đến lúc đó mình đắc tội Hạ Hầu, vậy thì phải làm sao?
– Không thành vấn đề chứ?
Từ Sùng Sơn nhặt lên khăn tay lau mồ hôi lần nữa, lòng đầy mong đợi nhìn hắn, nói:
– Nếu không có vấn đề, ta giờ vào cung hồi đáp. Trong thành Trường An có chuyện gì không yên tâm, ngươi cứ nói cho ta biết, ta giải quyết.
Ninh Khuyết nói:
– Ngài biết ta ở ngõ bốn mươi bảy có cửa hàng…
Từ Sùng Sơn dùng sức vỗ ngực, biểu hiện đặc biệt hào khí can vân, nói:
– Ta trông cho ngươi!
Ninh Khuyết lắc đầu, mỉm cười nói:
– Chủ yếu là có tiểu thị nữ, muốn mời thị vệ giúp ta chiếu cố một chút.
…
Đại Đường Thiên tử phái ám thị vệ quan sát mỗi tiếng nói cử động của đại tướng quân đế quốc, chuyện này nếu bị truyền ra khẳng định sẽ đưa tới một hồi rung chuyển chính trị, cho nên vì giữ bí mật, hoàng đế bệ hạ không triệu Ninh Khuyết vào cung mà bảo Từ Sùng Sơn ở ngoài cung tìm nơi bí mật, âm thầm truyền mật chỉ.
Ninh Khuyết sau khi lĩnh mật chỉ, vốn nên giấu chuyện này tận đáy lòng, tuyệt không nói cho bất cứ ai, chẳng qua giữa hắn và Tang Tang xưa nay không có bất cứ bí mật nào, cho nên sau khi hắn trở lại ngõ bốn mươi bảy, Tang Tang đang chuẩn bị nấu cơm liền biết nội dung cụ thể của mật chỉ.
Nàng nhìn Ninh Khuyết chỗ cửa sổ, hỏi:
– Có nguy hiểm không?
Ninh Khuyết nhấc bút lông, xuyên thấu qua cửa sổ nhìn nàng nói:
– Chủ yếu chỉ là quan sát, sau đó hỏi thăm chút, Từ Sùng Sơn nói không sai, chuyện này căn bản không có gì nguy hiểm, nếu thực có nguy hiểm, ta không làm là được.
Tang Tang cúi đầu tiếp tục vo gạo, hỏi:
– Cho nên ngươi liền đáp ứng?
Ninh Khuyết cúi đầu tiếp tục vẽ bùa, nói:
– Thân là kim bài tiểu mật thám của bệ hạ, đối tượng trọng điểm bồi dưỡng của thế hệ trẻ Đại Đường, cái gọi là đế quốc dùng ta, dùng ta tất thắng… Ừm, không đến mức tất thắng, nhưng phải thừa nhận cuộc đời ta luôn không thể thuận lợi thời gian quá dài, ta sở dĩ không từ chối, nguyên nhân ngươi hẳn rất rõ ràng.
Có cơ hội tiếp cận Hạ Hầu, mang theo mật chỉ của hoàng đế bệ hạ đi quan sát Hạ Hầu, thậm chí có khả năng ở trong đó tìm kiếm được cơ hội báo thù, đối với Ninh Khuyết chờ đợi mười bốn năm mà nói, là cơ hội không thể bỏ qua.
Tang Tang không nói gì thêm, bàn tay nhỏ ở trong chậu dùng sức chà chà gạo, nước trong dần dần biến thành thứ giống như tượng gạo, gạo không biết bị nàng cọ sát bao nhiêu tầng, càng lúc càng nhỏ yếu ảm đạm.
– Gạo này nếu để ngươi vo vài lần nữa, còn có thể nấu ra cơm sao?
Ninh Khuyết đặt bút lên nghiên mực, nhìn hình ảnh ngoài cửa sổ, trầm mặc một hồi mới nói:
– Yên tâm, ta bây giờ không đủ cho Hạ Hầu chọc một ngón tay, tự nhiên sẽ không ngu ngốc đến lập tức động thủ báo thù.
Tang Tang đứng dậy, lau lau hai tay trên tạp dề, quay đầu nhìn hắn sau cửa sổ, nói:
– Thiếu gia, người đã không thể mang ta đi, vậy lúc ngươi gặp được Hạ Hầu, nhất định phải nhịn.
– Năm trước lúc thi vào thư viện nhìn thấy thân vương Lý Phái Ngôn, ta không phải đã nhịn được sao?
Ninh Khuyết lắc đầu, nói:
– Chúng ta là thợ săn lớn lên ở Mân Sơn, kiên nhẫn với con mồi, chính là vũ khí lợi hại nhất của chúng ta.
– Cần chuẩn bị một số hành lý gì?
– Vẫn là ba loại cũ.
Lập tức sẽ phải dẫn học sinh thư viện tới biên giới hoang nguyên, có thể sẽ gặp được Hạ Hầu, Ninh Khuyết mơ hồ hưng phấn, lại phần nhiều vẫn là khẩn trương. Nghĩ có thể gặp phải nguy hiểm, hắn càng thêm sốt ruột muốn nghiên cứu phát triển phù tiễn thành công.
Ăn xong cơm chiều hôm đó, Tang Tang xăn ống quần lên ngồi ở bên giếng bắt đầu vót mũi tên thay hắn, còn hắn thì hết sức chăm chú không ngừng vẽ lên giấy trắng trên bàn những đường nét phù văn phức tạp.
…
Hoang nguyên không phải nơi nào cũng hoang vắng. Khi gió đông lẫm liệt còn chưa đến, đại bộ phận mặt đất bao trùm bởi màu cỏ xanh như nỉ. Hiện tại trung nguyên đã cuối hè, hoang nguyên cũng xuất hiện chút ý thu, cỏ xanh bắt đầu nhuộm sương vàng đi trắng đi, mơ hồ có hương vị sát khi lạnh lẽo.
Vó ngựa nặng nề giẫm lên cây sương thảo có chút cao lún vào trong bùn, tiếng ngựa hí xen lẫn tiếng hít thở nặng nề, càng lúc càng nhiều ngựa chiến xuất hiện trên bãi cỏ, kỵ binh tinh nhuệ của Tả Trướng Vương Đình hộ tống bộ lạc dời về phương nam.
Chếch một chút về phía nam, hơn ngàn kỵ binh thảo nguyên vung loan đao, hô quát những âm ngữ kỳ quái, xông qua biên giới Yến bắc thoáng chốc đã chiếm cứ con đường vòng quanh thôn trang, nhiều vòng vây lấy một thương đội vào trong.
Nơi đường đao lướt qua là máu tươi tung tóe, lương thực vụ chiêm được thôn trang thu hoạch cũng theo loan đao mà chảy xuống, bao lá trà muối trân quý cũng thế mà rơi.
Thôn dân hộ vệ thương đội Yến Quốc kêu thảm ngã trong vũng máu, thân thể bọn họ nặng nề ngã xuống đất, tựa như những bao lương thực hay hàng hóa thương đội nặng nề kia, thoáng chốc mất đi tính mạng của mình.
Kỵ binh thảo nguyên hưng phấn gào thét, sau khi giết hết mọi người, lại vụng về đóng xe, chuyển toàn bộ lương thực hàng hóa bọn hắn có thể tìm lên xe, sau đó trở về phương bắc.
Mùa hè đã qua, mùa thu đã đến, mùa đông tự nhiên không xa. Bộ lạc Tả Trướng Vương Đình mất đi đồng cỏ phì nhiều phương Bắc, căn bản không thể nuôi sống quá nhiều bò dê súc vật. Nếu bọn hắn không thể nắm chặt thời gian trước khi trận tuyết đầu mùa đến mà cướp được đủ nhiều lương thực, thì bộ lạc sẽ rất có thể phải nghênh đón tai ương ngập đầu.
Về phần thôn trang bị bọn hắn tiêu diệt, và cả chi thương đội kia nữa, có đáng phải thừa nhận cảnh ngộ bi thảm như vậy hay không, không phải vấn đề các man nhân thảo nguyên cần cân nhắc.
Thật ra mọi người trên hoang nguyên rất rõ ràng tầm quan trọng của thương đội, nhưng hiện nay bọn hắn gặp phải khủng hoảng trước mắt, cho dù là quân sư vương đình có trí tuệ nhất cũng sẽ không mạnh mẽ bức bách bọn hắn suy nghĩ những vấn đề lâu dài.
Biên giới các nơi Yến bắc bị kỵ binh man nhân thảo nguyên công phá, vô số thương đội bị huyết tẩy cướp bóc, vô số thôn trang bị cướp đi lương thực, mấy tin tức này được gió trên hoang nguyên nhanh chóng truyền tới các nơi Yến Quốc, sau đó tụ tập đến hoàng cung.
Thái tử Sùng Minh vừa mới về nước chưa được bao lâu, trước ánh mắt chắm chú mà lạnh lùng của phụ hoàng trên giường bệnh, bình tĩnh mặc vào mũ giáp, suất lĩnh ba ngàn quân cận vệ hướng tới biên giới phương Bắc.
Cửa thành mở rộng, lễ nhạc mãnh liệt, trên mặt dân chúng Yến Quốc xem náo nhiệt lại không có quá nhiều biểu cảm kích động, ánh mắt nhìn chăm chú vào xa giá Thái tử có vẻ vô cùng thờ ơ.
Tả Trướng Vương Đình trên hoang nguyên căn bản vô lực ước thúc toàn bộ bộ tộc, những kỵ binh man nhân kia đã nổi điên, chỉ bằng quân đội đội biên giới Yến Quốc, còn có mấy ngàn quân cận vệ chỉ biết sống phóng túng này, căn bản không thể ngăn cản những kỵ binh thảo nguyên ngựa đến như gió, tên đi như thần kia.
Cũng may Tây Lăng Thần Điện đã phát ra chiếu lệnh, các quốc gia Trung Nguyên đều sắp đến giúp, mà Đường Quốc đáng giận lại đáng sợ kia cũng sắp phái tới kỵ binh của bọn họ, đối với quân dân Yến Quốc mà nói, đây là lựa chọn nhục nhã lại bất đắc dĩ cỡ nào.
Nơi này là thành Kinh, đô thành Yến Quốc.
…
Thư viện hậu sơn, nắng sớm mờ mờ, sương mù núi dần tách ra.
Tứ sư huynh và lục sư huynh khoanh chân ngồi cạnh guồng nước, đả tọa điều tức xong liền liếc mắt nhìn nhau, rồi bắt đầu lặp lại quá trình nghiên cứu thảo luận bọn họ đã lặp lại nhiều ngày nay. Giữa hai người đặt tấm sa bàn thần kỳ kia, trên sa bàn phù văn đường nét phức tạp tự thong thả tiến lên, sau đó tạo thành đủ loại kiểu dáng khả năng.
Phòng rèn sắt rất gần suối trong, guồng nước chảy vào lò khiến hơi nước nơi này càng lúc càng thêm nồng đậm, ngọn lửa bốc lên hừng hực, chút ít kim loại như bạc như sắt đang chậm rãi mềm đi rồi tan chảy.
Thất sư tỷ vừa mới rời giường, đứng ở thượng du dòng suối trong, nhìn vẻ trầm mặc sầu lo trên mặt hai người họ, im lặng một lúc đoạn ném khăn lông ướt trong tay lên một tảng đá, sau đó xoay người đi đến chỗ thác nước phía xa vách đá.
…
Ước chừng bảy mươi dặm bên ngoài đô thành Nam Tấm, có một ngọn núi.
Ngọn núi này không hùng vĩ như ngọn núi sau thư viện suốt ngày bị mây mù che khuất đại bộ phận ở ngoại ô nam Trường An kia, mà bình tĩnh đứng dưới ánh mặt trời trong trẻo, mỗi một cái khe đá mỗi một viên nham thạch đều có vẻ rõ ràng chân thật.
Ngọn núi chỉnh thể rành mạnh nghiêm chỉnh, ba mặt vách núi tương đối bóng loáng, phản xạ ánh sáng mặt trời lấp lóe, sau đó giao nhau trên đỉnh núi, nhìn qua giống như một thanh kiếm.
Tông môn của thế gian đệ nhất cường giả Kiếm Thánh Liễu Bạch ở ngay chân núi, đó là một tòa cổ các kiểu cũ hai màu đen trắng rõ ràng.
Mười mấy người tu hành thanh niên, hai đầu gối quỳ xuống đất, kính cẩn hành lễ hướng cổ các.
Phía sau bọn họ đều có một thanh kiếm được cuốn chặt bởi dây thừng, khác với phi kiếm của kiếm sư thông thường là những thanh kiếm này tương đối dài nặng to, giống kiếm võ giả sử dụng hơn, hơn nữa đều im lặng giấu trong vỏ kiếm.
Các kiếm khách trẻ tuổi cung kính quỳ trên mặt đất, phía cổ các im ắng, chẳng biết qua bao lâu thì một giọng nói bình tĩnh lại sắc bén như kiếm vang lên, giọng nói này sắc bén như có thể đâm thủng những vách đá kiên cố phía sau Kiếm các, có thể đâm thủng mọi sự vật hữu hình trên đời.
– Người mất mặt, thì đừng quay về nữa.
Nghe giọng nói này, mười mấy kiếm khách trẻ tuổi quỳ trên đất biểu tình lẫn thân thể khẽ cứng lại, có vẻ vô cùng khẩn trương, lại tựa như cực kỳ kích động, sau khi lớn tiếng xác nhận liền đứng dậy đi ra phía ngoài.
Mấy chục con tuấn mã đang khẽ hí chờ đợi.
Người trẻ tuổi cưỡi ngựa dắt cương, rời khỏi sư môn, đi về phương bắc.
Nơi này là Kiếm Các, nơi cường giả rực rỡ.
…
Hoàng Hà cuồn cuộn, sóng đục quay cuồng, nhất thời không biết bao nhiều bọt xuất hiện rồi biến mất, cạnh bờ sông thuyền phu đưa đò cầm gậy trúc trong tay, cung kính quỳ gối hai bên con đường gỗ.
Năm đó Kiếm Thánh Liễu Bạch, chính là ở cạnh khúc Hoàng Hà này ngộ cuồn cuộn kiếm ý.
Hôm nay người tu hành thế hệ trẻ Đại Hà Quốc sắp vượt qua khúc Hoàng Hà này, đi phương bắc.
…
Dưới tháp trắng bờ biển.
Một phụ nhân đầy mặt đều là nếp nhăn, trên người mặc một bộ quần áo kỳ quái từ vô số mảnh vải tạo thành, hờ hững nhìn chăm chú vào những hậu bối đệ tử trước người, giọng nói khàn khàn quái dị :
– Nếu muốn đi Yến bắc, thì cần xuyên qua Đường cảnh, triều đình đã phát ra văn thư, các ngươi có thể đi không sao, tin tưởng người Đường sẽ không làm khó dễ các ngươi.
Một tăng nhân khổ hạnh trẻ tuổi kinh ngạc nhìn phụ nhân hỏi:
– Khúc Ny đại sư, chẳng lẽ ngài không đi với chúng ta?
Trong ánh mắt lão phu nhân hiện lên một tia ác độc thống hận, lớn tiếng nói:
– Đất Đường Quốc lễ nghĩa suy đồi không có tín ngưỡng bực này, đế giày ta dính một hạt tro bụi cũng khiến ta cảm thấy ghê tởm.
Tỷ tỷ của Nguyệt Luân Quốc chủ này từ nhỏ mang phát tu hành phật pháp, cảnh giới tu hành cao thâm, ở trong phật tông địa vị cực cao, những người tu hành trẻ tuổi phụng chiếu lệnh Tây Lăng hướng tới Yến bắc trước mắt này, đều có thể nói là đồ tử đồ tôn của nàng.
Nàng nhìn đám hậu bối kính cần đợi lệnh, lạnh lùng ngạo nghễ nói:
– Ta đi từ phương Bắc, trực tiếp qua Mân Sơn, cũng muốn xem Đường Quốc có ai ngăn cản ta hay không.
Nơi này là Nguyệt Luân Quốc, nơi phật quang rực rỡ.
…
Móng ngựa giẫm lên ruộng nương màu mỡ, như có thể ép ra tinh dầu óng ánh.
Mấy trăm kỵ sĩ dưới ánh mặt trời ấm áp nghiêm nghị tiến lên, trên người mặc mũ giáp đen tuyền, trên mũ giáp vẽ hoa văn màu vàng phức tạp khó hiểu, hoa văn vàng trên nền giáp đen dưới ánh sáng ngời không ngừng lấp lóe, cảm giác trang nghiêm mà túc mục.
Hạo Thiên Giáo mấy ngàn tín đồ thành kính đang chuẩn bị quỳ hành bái sơn, nghe tiếng chân như sấm liền cả kinh liên tục tránh lùi đến dưới tàng cây bên đường, đợi sau khi họ thấy rõ khuôn mặt kỵ sĩ thì càng vội quỳ xuống dập đầu, vẻ mặt tràn ngập kinh hỉ cùng kính sợ.
Tây Lăng hộ giáo thần thánh kỵ binh, được xưng kỵ binh tinh nhuệ nhất thế gian, các tín đồ bình thường bên đường thành kính dập đầu nhìn thấy một người đã cảm thấy là tổ tông tích đức, hôm nay thế mà một lần thấy được mấy trăm vị kỵ binh thần thánh, không khỏi kinh hỉ khó có thể tự kìm được, thậm chí có phụ nhân nhìn bộ dáng nghiêm nghị trang nghiêm của kỵ binh thần thánh, hưng phấn ngất đi.
Có những tín đồ giàu có tin tức linh thông, ước chừng đoán được nguyên nhân hộ giáo thần quân này xuất động, nhưng họ vẫn không hiểu, chẳng qua là chút mọi rợ trên thảo nguyên làm loạn, tại sao thần điện lại coi trọng như thế?
Giữa mấy trăm hộ giáo thần thánh kỵ binh xen lẫn mấy tên thần quan Hạo Thiên Đạo Môn mặc đạo bào màu đỏ, giữa các thần quan là vị tướng lĩnh hộ giáo thần thánh kỵ binh trẻ tuổi anh tuấn như không phải người phàm, hành tẩu dưới ánh mặt trời, mũ giáp trên người như phủ lên một tầng Hạo Thiên thần huy, tựa hồ một vị thần tử hoàn mỹ mà không thể xâm phạm.
Nơi này là Tây Lăng, nơi Hạo Thiên rực rỡ.
…
Thư viện hậu sơn chìm trong bóng đêm thâm trầm.
Ninh Khuyết đặt bản vẽ phù văn lên bàn, mệt mỏi dựa vào góc ngồi xuống, nhìn lửa lò lay động một lát, bất tri bất giác liền ngủ say. Mấy ngày nay hắn quả thật là mệt mỏi đến cực điểm, đầu óc cũng bị áp bức đến cực điểm.
– Thời gian ngắn như vậy mà đã đưa ra được phương án giải quyết, ta ngày đó tán dương tiểu sư đệ là thiên tài trên phù đạo, hắn quả nhiên không làm ta thất vọng.
Tứ sư huynh nhìn những đường nét trên giấy, lại nhìn Ninh Khuyết ngủ say như chết nơi góc phong, nói:
– Không biết là chuyện gì cho hắn động lực mãnh liệt như thế.
Lục sư huynh vừa tính toán tài liệu phối hợp kim loại cho phù tiễn, vừa hạ giọng nói:
– Ta có thể cảm giác được tiểu sư đệ rất sốt ruột… Giống như hắn đang lo lắng cái gì, không biết có phải chuyện đi hoang nguyên hay không.
Tứ sư huynh nói:
– Hoang nguyên … Tây Lăng Thần Điện lo lắng Ma Tông phục sinh, tiểu sư đệ chung quy là người của thư viện, có cái gì phải lo lắng? Chẳng lẽ bọn dư nghiệt Ma Tông kia năm đó bị tiểu sư thúc giết còn chưa đủ thảm?
Lục sư huynh hàm hậu hỏi:
– Sư huynh, ta không hiểu đạo lý trong những lời này. Tiểu sư thúc năm đó giết Ma Tông đến thảm, nếu tiểu sư đệ gặp phải người của Ma Tông thì không phải càng nên lo lắng hơn sao?
Tứ sư huynh nhìn hắn hỏi:
– Ngươi nói Lễ bộ thượng thư của đế quốc đi Yến Quốc có lo lắng bị người Yến giết chết hay không?
Lục sư huynh ngẩng đầu lên, sau khi suy nghĩ một lát nói:
– Đương nhiên sẽ không, nếu Lễ bộ thượng thư đi tới thành Kinh, chỉ cần mất một sợi lông, Yến Quốc chỉ sợ cũng sẽ nghênh đón tai ương ngập đầu.
– Cùng một đạo lý đơn giản.
Tứ sư huynh bình tĩnh nói:
– Nếu người Ma Tông dám thương một sợi lông của tiểu sư đệ, Ma Tông chẳng lẽ sẽ không sợ nghênh đón tai ương ngập đầu? Chẳng lẽ sẽ không sợ lại bị tiểu sư thúc diệt lần nữa?
– Nhưng tiểu sư thúc đã chết.
– Sư thúc chết rồi, sư phụ còn chưa chết, huống chi nhị sư huynh vẫn muốn có cơ hội học tập tiểu sư thúc.
– Vậy tiểu sư đệ rốt cuộc đang lo lắng cái gì?
Tứ sư huynh nhìn Ninh Khuyết dù đang ngủ say vẫn nhíu mày, trầm mặc một lúc mới nói:
– Không biết, nhưng hắn là tiểu sư đệ, chúng ta những kẻ làm sư huynh này đương nhiên phải nghĩ cách làm cho hắn không sợ.
– Nghĩ cách gì?
– Trước thay hắn chuẩn bị phù tiễn cho tốt.
– A.
Đối thoại chấm dứt, tiếng rèn sắt nặng nề trong phòng liên miên vang lên, động tác vung tay của lục sư huynh nhanh như tàn ảnh, thanh rèn sắt kéo dài thành chuỗi, giống như một tiếng sét vĩnh viễn không ngừng nghỉ. nhưng mặc dù là tiếng vang như vậy, cũng vẫn không thể đánh thức Ninh Khuyết từ cơn mỏi mệt tới cực điểm kia.
Tứ sư huynh thì cầm sa bàn không ngừng bắt chước phù văn Ninh Khuyết thiết kế, tham khảo phù chú Ninh Khuyết viết trên giấy, thử các loại phù tuyến phối hợp khác nhau, thậm chí bắt đầu thử dùng trận pháp tổ hợp những đường nét lại.
Phù tiễn tài liệu đặc thù, tuy được lục sư huynh thiết kế ống rộng tinh diệu giảm bớt rất nhiều trọng lượng, nhưng so với mũi tên bình thường mà nói vẫn nặng hơn rất nhiều, như vậy cung gỗ chắc bình thường liền không thể nào bắn nổi, cho nên trước khi tạo ra phù tiễn, chuyện bọn họ phải chế tạo được cây cung đặc chế đầu tiên.
Theo tiếng rèn sắt liên tục, theo tiếng xèo xèo nước thép rót vào khung bùn liên tục, từng bộ phận của cây cung cứng kỳ dị do thép tốt pha trộn dần dần thành hình. Bộ phận quan trọng nhất kia đang được sư huynh cẩn thận gọt dũa, bắt đầu trào ra hào quang âm u.
Tứ sư huynh hoàn toàn nắm giữ thiết kế đối với phù tuyến của Ninh Khuyết, đi qua chỉ đạo thiết kế bộ phận đó, thấy ngón tay nhìn như thô kệch của lục sư huynh đang tỉ mỉ như thêu hoa vẽ lên đường tuyến màu bạc, hắn nhíu mày hỏi:
– Dao khắc ngươi định dùng cái gì? Phù tiễn chất liệu cực cứng rắn, hơn nữa yêu cầu phi thường chính xác, dao khắc bình thường hoàn toàn vô dụng.
Lục sư huynh cười ha ha, lấu trong ngực ra một cái hộp nhỏ, lại lấy trong hộp ra một một viên đã trong suốt có hai phần ba được bọc trong kim loại mỏng bí chế, nói:
– Dùng tạp ngân độ cứng cực cao làm khay, dùng kim cương làm dao khắc.
– Đá kim cương tính năng chịu đựng không tốt.
– Cho nên ta bọc phía dưới nó một tầng lá sắt, đương nhiên không phải lá sắt bình thường, còn là loại sắt thép kỳ lạ lần trước chúng ta và Hoàng giáo sư chế tạo khôi giáp cho Hạ Hầu tướng quân còn dư lại.
– Độ sắc bén thế nào?
– Ta mài suốt ba ngày, mặt cắt vô cùng tốt, ngươi xem.
Lục sư huynh giơ kim cương lên hướng chỗ lò lửa hừng hực, ngọn lửa vàng tươi xuyên thấu qua mặt ngoài phức tạp tản ra, hóa thành vô số hào quang đẹp đẽ khó phân, tựa như sao trong bầu trời đêm.
Kế tiếp, hai nam nhân quen thói trầm mặc sau đó trầm mặc quyết định không thể để cho tiểu sư đệ sợ hãi, bắt đầu công việc khó nhất trong chuyện lần này, đó chính là tạo ra bản thể phù tiễn, cũng chính ở bộ phận này xuất hiện một nan đề không thể giải quyết.
– Tỷ lệ bốn loại kim loại không có vấn đề, mấu chốt là bên trong tạp chất quá nhiều. Ta chọn là tài liệu tốt nhất của quân bộ, nhưng bản thân tài liệu đã có tạp chất, bây giờ nhiệt độ lò lửa rất khó luyện sạch sẽ.
Lục sư huynh nhìn nước thép tan chảy toàn bộ, gãi đầu bất đắc dĩ nói:
– Trước kia chưa từng thử cách này, mạnh mẽ dung hợp bốn loại kim loại này cần nhiệt độ rất cao, ta không biết nên làm như thế nào.
Đúng lúc này cửa phòng rèn sắt bị người ta đẩy ra.
Thất sư tỷ đi vào cửa, nhìn Ninh Khuyết ngủ thật say trong góc cười cười, quay đầu nhìn phía họ nói:
– Ta dẫn theo hai trợ thủ tới, không biết các ngươi cần hay không.
Tứ sư huynh nhìn hai người phía sau nàng, khẽ chắp tay hành lễ, sau đó không biết nghĩ đến cái gì, mỉm cười nhìn phía Ninh Khuyết đang ngủ say nói:
– Ta rốt cuộc hiểu tại sao những phù sư tiên hiền kia không thể làm ra phù tiễn rồi. Để hai đại tu hành giả cảnh giới Tri Mệnh đến làm thợ rèn, trừ tiểu sư đệ còn ai có được đãi ngộ bực này?
Nhị sư huynh mặt không cảm xúc đi tới, đoạt lấy cây chùy sắt nặng nề.
Trần Bì Bì cười đi tới, đứng ở trước lò lửa chậm rãi nhắm mắt lại.
Lửa lò chợt trở nên sáng rực, sau đó nhanh chóng chuyển thành màu lam u u.
Nhị sư huynh đỡ mũ xưa trên đầu, một tay vung chày đập về phía khối kim loại nung đỏ bừng.
Oành một tiếng vang lớn!
Chùy hạ khối kim, kình khí phun ra như điện.
Trừ Trần Bì Bì, những người còn lại trong phòng đều bị chấn ngã ngồi xuống đất.
Tiếng va chạm thật lớn như một đạo sấm rền, vang vọng cả khe núi thư viện hậu sơn.
Suối trong nổi sóng không biết từ đâu.
Cá bơi không yên.
Nữ tử trên lầu cũ tô chữ nhỏ trâm hoa ngẩng đầu nhìn phía ngoài cửa sổ đông, trầm mặc không nói.
Hai gã mê cờ ôm tùng.
Hai kẻ mê nhạc ôm chặt sáo cùng đàn trong lòng.
Mê hoa che chở hoa trước người.
Mê sách vẫn đang cúi đầu chép sách.
Nơi này là thư viện, thư viện có một không hai trên đời.
———-oOo———-