[Dịch] Tướng Dạ - Q.1 - Chương 182: Người hoang chân đạp lên thảo nguyên
Cây rìu sắc bén gào thét phá không sau đó hạ xuống chặt thật sâu vào đầu ngựa chiến, cắt đứt cánh tay kỵ binh thảo nguyên. Nhất thời tiếng rú thảm thiết, vô số ngựa chiến sầu thảm ngã xuống đất, hán tử thảo nguyên trên ngựa cũng thảm đạm ngã ngửa.
Tử vong lẫn máu tươi chưa thể đánh tan ý chí chiến đấu của kỵ binh thảo nguyên, ngược lại còn khiến chi kỵ binh tinh nhuệ phụ thuộc trực tiếp Tả Trướng Vương Đình trỗi dậy chiến ý càng cường đại hơn, bọn họ vung loan đao trong tay, gầm lớn xông vọt vào cơn mưa rìu.
Trái ngược với kỵ binh thảo nguyên gần như điên cuồng, chiến sĩ người Hoang từ lúc khai chiến đến nay vẫn bảo trì trầm mặc, bất kể là chạy vọt, né mưa tên, bị thương ngã xuống hay toàn lực ném rìu thì luôn ngậm chặt môi. Trên cái chiến trường tràn ngập máu tươi lẫn chi cụt, khí thế thảm thiết tận trời này, loại trầm mặc đó càng thêm phần khủng bố.
Có điều nếu nhìn từ ngoài chiến trường, thì khắp nơi kỵ binh điên cuồng gào thét phóng ngựa càng thêm khí hơn hẳn những chiến sĩ người Hoang trầm mặc.
Kỵ binh thảo nguyên hình thành từng cơn sóng triều đen, rốt cuộc đã tiếp cận những chiến sĩ người Hoang trầm mặc lao lên, sau đó xảy ra lần đầu tiến va chạm. Không thể tưởng tượng nổi đó là những chiến sĩ người Hoang trầm mặc không tỏ ra khí thế kia lại chẳng hề bị kỵ binh trầm trọng xuyên phá, bọn họ giống như đá ngầm đứng ở trong sóng triều đen, quả thật không mảy may gì!
Một thiếu niên chiến sĩ người Hoang ngồi xổm xuống rút trường đao bên hông chém ra như chớp, kỵ binh thảo nguyên đang vọt tới nọ chợt mặt lộ vẻ khiếp sợ, chiến mã dưới thân hắn kêu thảm một tiếng, hai chân trước chẳng biết đã bị chặt đứt từ lúc nào.
Một tráng niên chiến sĩ người Hoang nhìn kỵ binh thảo thế như sấm sét xông đến trước người, chân phải bước về phía trước một bước, trầm người cúi eo, dùng đầu vai hung hăng lao tới. Lấy thân mình đi húc ngựa, thấy thế nào cũng là muốn chết, thế nhưng đầu vai tráng niên người Hoang này cứng rắn như sắt thép, góc độ va chạm lại lựa chọn vừa vặn né khỏi loan đao kỵ binh vung tới, húc trúng chỗ yếu nhất của con ngựa chiến.
Chợt nghe một tiếng kêu trầm thấp không biết là của người hay ngựa, con ngựa chiến hí nghiêng người, đúng lúc này kỵ binh thạo nguyên thể hiện kỹ năng cưỡi ngựa hoàn mỹ của mình, lật người một cái liền thoát khỏi yên ngựa, tránh được kết cục bi thảm bị ngựa chiến nặng nề đè bẹp, nhưng… Hai chân hắn vừa mới hạ xuống đất, trường đao của tên chiến sĩ người Hoang tráng niên kia liền vụt tới chặt đứt đầu hắn!
Xoạt!
Kỵ binh thảo nguyên tạo thành thủy triều màu đen tràn tới, chiến sĩ hoang nguyên cầm trường đao trong tay đứng ở trong thủy triều màu đen nháy mắt bị nhấn chìm. Nhưng lát sau, giữa thủy triều màu đen tung tóe vô số bọt sóng máu, những hán tử người Hoang hoặc thành thục hoặc non nớt kia lại trồi lên, cả người đẫm máu tươi nghênh đón cơn sóng thứ hai.
Thủy triều ập qua đá ngầm, sau đó thong thả rút lui, đá ngầm trầm mặc đứng lặng ở bờ biển, ngàn xưa vốn luôn như vậy, tuyệt đối sẽ không bị thủy triều đánh sập!
Chiến sĩ người Hoang không phải đá ngầm vô tri vô giác, đối mặt kỵ binh thảo nguyên như thủy triều màu đen dần ập tới còn to lớn hơn đợt trước, bọn họ không chọn trầm mặc lấy cứng chọi cứng mãi mà dùng tốc độ nhanh nhất ứng đối.
Đôi chân buộc da thú hơi cứng do giá rét thảo nguyên nhanh chóng chạy vọt cuốn theo rễ cỏ lẫn đất vụn, các chiến sĩ Người Hoang hóa thành vô số cái bóng len lỏi giữa thủy triều màu đen của kỵ binh thảo nguyên.
Bọn họ tránh đi những mũi tên chuẩn xác kia, tránh đi những loan đao sắc bén kia, tránh đi chiến mã trùng kích kia, cực kỳ ăn ý dựa sát vào nhau, cứ năm người một tiểu tố chia ra bao vây lấy những kỵ binh thảo nguyên trong thủy triều màu đen.
Cảnh tượng lúc bấy giờ vô cùng kỳ lạ, kỵ binh thảo nguyên như thủy triều đen bao phủ cả chiến trường, nhưng nhất thời chẳng thể nào nuốt chửng những tảng đá hán tử người Hoang. Trái lại những hán tử người Hoang căn bản không để ý đao tên phía sau, không để ý tổ bên mình đã bao vây bao nhiêu tên kỵ binh thảo nguyên, trường đao trầm mặc mà ngoan lệ vung bay. Trường đao sắc bén vùn vụt giữa không trung, hai chân chớp động như gió, máu tươi phun tung tóe, thỉnh thoảng lại có kỵ binh thảo nguyên rơi khỏi yên ngựa rồi chớp mắt sau liền bị mấy đạo đao phong chém thành từng mảnh thảm thiết.
Những kỵ binh bên ngoài lẫn kỵ binh đã lao qua chiến tuyến căn bản không thể ứng cứu hiệu quả, dù cho dùng hết toàn lực giữ cương bắn cung thì số lượng chiến sĩ người Hoang có thể bắn chết cũng cực kỳ có hạn.
Bằng vào lực lượng phòng ngự cận thân khủng bố cùng tốc độ chạy khó có thể tưởng tượng, chiến trận trên thảo nguyên rộng lớn này đang nghiên hẳn về một phía. Vốn nên là kỵ binh tàn sát bộ binh, thì khuynh hương hiện tại đang phát triển theo chiều hướng không thể tượng tượng nổi.
Trên thực tế, từ khi bộ lạc người Hoang dời về phía nam và bắt đầu chiến đấu với bộ tộc Tả Trướng Hàn Vương của thảo nguyên đến nay, cảnh tượng trái hẳn với lý niệm chiến đấu của các kỵ binh thảo nguyên luôn không ngừng xuất hiện.
Chiến đấu đáng sợ nhất không phải là thất bại, mà là khi bản thân phát hiện được những lý niệm chiến đấu, phương thức chiến đấu hiệu quả nhất từng được học kia đều trở nên vô dụng. Sự đả kích trên mặt tinh thần này trực tiếp đánh tan niềm tin chiếu đấu của bọn họ. Mấy cuộc chiến trước đây kỵ binh thảo nguyên thất bại thảm hại như thế, nguyên do không thể bỏ qua loại khủng hoảng tinh thần này được. Mỗi lần xung phong đều trông không chút sai xót, sau đó lại phát hiện gần như không có bất cứ hiệu quả gì, bản thân lại biến thành mục tiêu để những người Hoang nhỏ gầy kia giết hại. Quân lính có cường hãn nữa, kỷ luật chiến trường có khắc nghiệt nữa cũng không thể ngăn cản sự suy sụp.
Dựa theo mấy lần chiến đấu trước kia thì hẳn lúc này kỵ binh thảo nguyên sẽ suy sụp tinh thần, tiếp đó là bối rối rút khỏi chiến trường để nghỉ ngời khôi phục tinh thần thể lực cho lần xung phong sau, rồi lại tiếp tục suy sụp thất bại… Nhưng hôm nay thế cục rõ ràng có chút khác.
Kỵ binh bị chiến sĩ người Hoang chia ra bao vây chưa sụp đổ, bọn họ đã sớm chuẩn bị tâm lý đối mặt với cái chết, cho nên trước khi chết dũng mãnh không sợ gì cả, liều mạng vung loan đao trong tay, bộc phát ra chiến lực rất cường đại. Tuy cuối cùng vẫn không thể tránh được kết cục ngã dưới trường đao của chiến sĩ người Hoang, nhưng chiến sĩ người Hoang muốn giết chết một kỵ binh thảo nguyên cũng phải trả giá nhiều hơn thông thường.
Bốn phía trung tâm chiến trường sóng máu dày đặc, những kỵ binh thảo nguyên vốn nên trợ giúp đồng bào bị vây kia sau khi nghe được một tiếng kèn trầm thấp, lại không chút do dự nhấc cương rời đi, hoàn toàn mặc kệ đồng bạn đang ùn ùn ngã xuống dưới vòng vây của chiến sĩ người Hoang. Bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất chia làm hai đội, bám sát trung tâm chiến trường hướng đông tây rời đi.
Sóng to vỗ đá ngầm chợt bỗng chia ra hai bên, chính giữa dòng chảy những bọt sóng còn sót lại kia vẫn kề cận đá ngầm màu đen. Ở nơi sóng rẽ dần tách ra, một cỗ xe ngựa hoa lệ chậm rãi xông tới.
…
Cỗ xe ngựa đó lấy vàng bạc làm trang sức, cực kỳ hoa lệ. Thùng xe chính giữa được đúc vòm lên từ thép tốt, hoa văn rậm rạp đan xen, thậm chí trông còn phức tạp hơn hàng tỉ ngôi sao trên bầu trời đêm.
Ở hai bên vòng tròn kim loại là hai gã tráng hán thảo nguyên mặt lạnh như tiền đang đứng, toàn thân bọc trọng giáp kim loại, tay nắm loan đao sắc bén nặng nề. Các nước Trung Nguyên khống chế nghiêm khắc nguồn cung muối sắt cho nên ở trên thảo nguyên cực hiếm khi nhìn thấy trọng giáp kim loại toàn thân. Chiến sĩ có tư cách mặc trọng giáp tất nhiên đều là dũng sĩ địa vị cao nhất, dũng mãnh cường đại nhất trong các vương đình.
Hôm nay hai chiến sĩ cường đại nhất thảo nguyên Tả Trướng Hàn Vương đình này nhận nhiệm vụ không phải chém giết tác chiến, mà là bảo hộ vòng tròn kim loại trên xe ngựa, cùng với người đang ngồi ở trên đó.
Trên vòng tròn kim loại ngồi một lão nhân khô gầy, lão mặc trang phục quý tộc vương đình màu vàng, trên ngón tay trái đeo nhẫn làm từ mã não, mi tâm dùng máu sói đồ thành phù văn, thể hiện thân phân của lão: chính là một trong bảy vị đại vu sư đức cao vọng trọng nhất của tả trướng vương đình.
Khuôn mặt đại vu sư già nua thản nhiên nhìn các chiến sĩ trên thảo nguyên phương xa còn đang chém giết, môi khô nứt nhanh chóng mấp máy, mười ngón khô gầy ở trên vòng tròn kim loại không ngừng gõ, giống như trống trận gõ vang xen lẫn chú ngữ trong môi bật ra, tựa hồ có một loại ma lực cực kỳ thần kỳ.
Bầu trời vốn một mảng xanh thẳm, bỗng nhiên có đám mây đen bay tới vừa vặn che khuất bầu trời trắng toát, phủ bóng đen lên trung tâm chiến trường trên mảng thảo nguyên máu thịt bay tán loạn kia.
Khoảng khắc trước đã có mấy chiến sĩ người Hoang lớn tuổi chút chú ý đến biểu hiện quỷ dị của kỵ binh thảo nguyên ngày hôm nay. Khi thấy những kỵ binh thảo nguyên vốn nên liều mạng công kích mình kia bỗng nhiên quay đầu chạy ra phía vòng ngoài, cứ như vậy bỏ lại gần ngàn đồng bạn thì lập tức hò hét đẩy nhanh quá trình thu gặt sinh mệnh đối phương. Hai trăm chiến sĩ người Hoang tới gần phương bắc nhanh chóng theo hai chi kỵ binh tách ra kia hướng ra phía vòng ngoài phóng đi.
Ngay thời khắc đám mây đen che khuất ánh nắng, bóng tối bao trùm thảo nguyên, các chiến sĩ người Hoang chợt phát hiện không còn đuổi kịp những kỵ binh thảo nguyên đã thoát ra bên ngoài và lần nữa giương cung bắn kia nữa, vì tốc độ chạy khiến kẻ địch sợ hãi nhất của bọn họ bỗng trở nên chậm hẳn đi.
Sở dĩ tốc độ chạy của chiến sĩ người Hoang chậm đi là bởi vì mặt đất thảo nguyên vốn cứng rắn dưới chận bọn họ đột nhiên trở nên mềm nhũn!
Rễ cỏ, binh khí gãy vụn dần dần chìm vào mặt đất, chân của bọn họ cũng đang lún dần xuống, lúc chạy hai chân nặng nề giẫm sâu xuống thảo nguyên, thật tốn sức mới rút ra được. Trung tâm chiến trường nơi thảo nguyên thất thời biến thành một vùng đầm lầy!
Các chiến sĩ người Hoang luôn trầm mặc kiên nghị rốt cuộc thời khắc này cũng khó giữ bình tĩnh. Bọn họ vững tin chắc chắn có thể giành được thắng lợi cả cuộc chiến, nhưng chiến cuộc hôm nay các kỵ binh thảo nguyên bố trí khiến bọn họ không thể dự đoán được sẽ xảy ra chuyện gì tiếp theo. Mảnh thảo nguyên chỗ bọn họ tuy chỉ có lớp phía trên biến thành bùn mềm, không giống như cát lún nuốt chửng cả người lẫn ngựa, nhưng hai chân đứng trên đó cũng đã rất khó bảo trì thăng bằng, hai chân hãm sầu càng khó phát huy tốc độ khủng bố cố hữu.
Ngàn năm truy đuổi sói tuyết hươu tuyên ven bờ biển nóng đã tôi luyện đôi chân của người Hoang trở thành không biết mệt mỏi, vừa nhanh vừa bền bỉ, chính là vũ khí cường đại nhất của bọn họ. Thế nhưng hiện tại vũ khí của họ bỗng mất tác dụng, không thể đuổi kịp kỵ binh thảo nguyên, đáng sợ hơn là không thể né tên bắn như trước nữa, thậm chí không thể bảo trì yếu hại trước những mũi tên!
Vụt vụt!
Kỵ binh vương đình chạy ra ngoại vi thảo nguyên lập tức dùng tốc độ nhanh nhất chỉnh đốn đội hình, hai cánh quân ngàn người ngựa chia ra trái phải phi nước đại, đồng thời giương cung bắn về phía các chiến sĩ người Hoang đang bị bao vây ở giữa!
Phập một tiếng, một mũi tên sắc bén bắn trúng ngực thiếu niên người Hoang. Hắn thống khổ nhíu chặt mày, rút mũi tên ra khỏi ngực, nhưng còn chưa kịp giơ trường đao trong tay thì đã bị mũi tên thứ hai, thứ ba bắn trúng thân thể… Cuối cùng thiếu niên trợn trừng mắt, mang nỗi thống khổ lẫn bất cam chậm rãi khụy xuống, đầu gối chìm vào mặt đất mềm nhũn, rồi ngã sấp về phía trước.
…
Bầu trời âm u, thảo nguyên hóa đầm lầy.
Chiến sĩ người Hoang cường đại đi nữa, một khi không thể chạy nhanh mà bền bỉ như bầy sói bên bờ biển nóng thì cũng coi như mất đi khả năng quan trọng nhất. Trong mắt kỵ binh thảo nguyên đang giương cung xung quanh, bọn họ như những tấm bia không thể di động, bất kể năng lực phòng ngự có mạnh thế nào, bị vô số mũi tên luân phiên bắn trúng cũng chỉ có thể cạn máu mà chết.
Đương nhiên nếu muốn dùng tên bắn chết những chiến sĩ người Hoang da cứng như thép xương cứng như đá này, kể cả đối phương không tránh, cũng cần số lượng tên cực kỳ khủng bố. Nếu là chiến sự bình thường hẳn không có kỵ binh nào lại mang theo nhiều tên như vậy, nhưng thời gian người Hoang nam hạ mấy ngày nay, hàng chục bộ lạc lớn của tả trướng vương đình liên tục chiến bại, người thảo nguyên rút bài học từ trong những thất bại đó, cuối cùng mới định ra chiến lược hôm nay. Vương đình điều động một trong bảy đại vu sư, còn phái ra kỵ binh tinh nhuệ lệ thuộc trực tiếp, há có thể xuất hiện tình huống tên không đủ?
Ngựa lao như gió, tên rơi như mưa, kỵ sĩ thảo nguyên huýt gió bén nhọn, hai chân đá bụng ngựa, bằng vào kỹ thuật tinh diệu kéo cung bắn tên chuẩn xác. Những chiến sĩ người Hoang bị vây ở chính giữa vùng vẫy rút chân ra khỏi vũng bùn thảo nguyên kia, khó khăn di dộng hai chân, liều mạng xông ra phía bên ngoài.
Bước chân hãm sâu vào bùn lầy, cộng thêm những mũi tên chuẩn xác mà khủng bố kia khiến tốc độ phá vây của người Hoang cực kỳ chậm chạp. Một chiến sĩ cường đại nhất bất kể trên người cắm đầy tên, dùng sức đạp phá bùn dày lao tới chỗ cách kỵ binh thảo nguyên chưa đến hai mươi bước, kết quả đầu gối trúng một mũi tên, thống khổ thét lớn rồi tuyệt vọng ngã xuống.
Đột nhiên gặp phải phục kích quái dị như thế, nguyên lão già nua trong đám chiến sĩ người Hoang đã sớm chú ý đến cỗ xe ngựa cổ quái phía sau kỵ binh thảo nguyên lẫn người cổ quái ngồi trên xe, đoán hẳn biến hóa nơi đây nhất định là do cỗ xe đó. Chợt nghe lão nhân quái lớn mấy câu, liền có một chiến sĩ người Hoang cánh tay cực kỳ tráng kiện gian nan đi tới, đứng ở trước người lão.
Nguyên lão người Hoang đặt bàn tay lên lưng chiến sĩ này, thét lớn một tiếng, sắc mặt dần trở nên tái nhợt, cỗ lực lượng kỳ bí thông qua lòng bàn tay truyền vào thân thể chiến sĩ.
Cánh tay chiến sĩ người Hoang kia không ngờ lại to thêm mấy phần như thế có cái gì tiến vào trong người hắn. Hắn cứng rắn chịu đựng đau đớn da thịt, bất kể khóe mắt đã rỉ máu, nhìn chằm chằm vào cỗ xe ngựa, rồi chợt phát ra một tiếng gầm rú như dã thú, rút cây rìu lớn bên hông ném mạnh hướng cỗ xe!
Tiếng xé gió chói tai, nhờ lực lượng cường đại gia trì vào, cây rìu lớn phóng đi như một tia chớp, chẳng mấy chốc đã xuyên qua mấy trăm trượng bổ về phía lão vu sư vương đình áo choàng vàng trên xe kia!
Mắt thấy lưỡi rìu sắc bén lao vọt mà tới, hai gã lực sĩ vương đình luôn trầm mặc đứng bên cạnh vu sư già nua ngay thời điểm nguy cấp nhất liền nâng lá chắn lớn bên chân, chắn lại trước người vu sư!
Lưỡi rìu nện mạnh vào lá chắn kim loại lớn, phát ra một tiếng nổ vang thanh thúy!
Binh sĩ thảo nguyên cạnh xe bị chấn cho bịt tai quỳ rạp xuống đất.
Cỗ xe ngựa hoa lệ chỉ khẽ run lên, liền khôi phục bình tĩnh.
Trong xe, lão vu sự già nua ngồi trên kim loại vẻ mặt thản nhiên, nhanh chóng dồn dập niệm chú ngữ, nếp nhăn trên mặt càng lúc càng sâu. Thiên địa nguyên khí xung quanh theo chú ngữ của lão tiến vào vòng tròn kim loại, sau đó men theo những phù văn phức tạp như tinh tuyến đó tiến vào lòng đất thảo nguyên, lại trải qua vòng tròn kim loại mà vương đình trước đó chôn ở dưới lòng đất phía trước phóng ra làm mảng thảo nguyên phía trước càng lúc càng ẩm càng lúc càng mềm.
Hi vọng thoát vây cuối cùng của người Hoang như hóa thành bọt nước, giữa bùn đất ẩm ướt, bọn họ giơ trường đao nặng nềliều mạng lao ra phía ngoài phá vậy, không ngừng có người trúng mấy chục mũi tên giống như nhím, sau đó chảy hết máu tươi rồi ngã xuống, kỵ binh thảo nguyên xung quanh miệng huýt gió càng lúc càng sắc bén, trên khuôn mặt dữ tợn tràn ngập khoái ý báo thù.
Cỏ ướt, bùn máu, tuấn mã, cấu thành một cảnh tượng tàn nhẫn mà tuyệt vọng.
…
Trời đất phiến thảo nguyên bỗng trở nên im lặng trống trải hẳn đi.
Mũi tên giết chóc tàn khốc vẫn đang tiếp tục, nhưng trừ tiếng dây ong ong cùng tiếng mũi tên xé gió xen lẫn tiếng huýt gió sắc bén của kỵ binh thảo nguyên thì không còn âm thanh nào nữa. Những người Hoang kia không biết vì sao dừng bước, tận lực thu người thật thấp trong đầm lầy, trầm mặc phòng ngự chứ không nỗ lực phá vây nữa.
Khoảng khắc sau ngay cả tiếng dây ong ong tên bắn viu viu, tiếng cười bén nhọn của người thảo nguyên cũng biến mất, một mảnh chiến trường vốn phải hỗn loạn trở nên im ắng đến cực điểm. Nói im ắng chỉ là tương đối, thật ra những âm thanh hỗn loại kia biến mất là do tất cả mọi người trên chiến trường bây giờ chỉ còn nghe thấy một loại âm thanh duy nhất.
Đó là tiếng trầm trọng do vật thể nặng nề tốc độ cao ép nát không khí, khẳng định không phải tên, cũng không phải phi kiếm người Trung Nguyên dùng, thoáng nghe càng giống như một tảng đá thật lớn bị Hạo Thiên ném từ trên mây xuống, đang không ngừng tăng tốc.
Các chiến sĩ người Hoang nép người trong bùn gian nan ngẩng đầu lên nhìn phía chân trời, bọn họ vốn đã chuẩn bị tốt tâm lý thấy chết không sờn, ánh mắt vốn trở nên cực độ bình tĩnh giờ phút lại bị chiếm cứ bởi kích động lẫn kính yêu..
Ở trung tâm chiến trường, những kỵ binh thảo nguyên chạy vòng quanh không hiểu tại sao bỗng cảm thấy sợ hãi, bất giác kéo cung chậm hẳn, rồi ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn.
Song phương giao chiến đều ngẩng đầu nhìn.
Nhìn nơi phát ra chấn động khủng bố trên thiên không.
Mây đen che trời, bóng tối bao phủ.
Ngay trong bóng tối dưới mây.
Có một nam nhân từ trên trời hạ xuống.
Hắn xuyên qua bầu trời, cả người bốc lên ngọn lửa đỏ như máu, rơi xuống mấy chục thước cao như thể vốn là nhảy từ trên đó xuống đây. Tốc độ khủng bố chấn phá không khí quanh thân thể tạo thành một vòng bán cầu bằng hơi nước, phía sau chân không biết có phải là do ma sát kịch liệt hay không mà phun tung tóe ngọn lửa như máu.
Nam nhân này tựa như một thiên thạch nện xuống mặt đất.
Nơi thiên thạch nện xuống, chính là cỗ xe ngựa hoa lệ kia của tả trướng vương đình thảo nguyên.
Trên xe ngựa, hai gã chiến sĩ vương đình cường đại nhất rít gào nâng lên khiến khổng lồ nặng nề che ở đỉnh đầu vu sư già nua.
Vu sư già nua hai tay kịch liệt run rẩy, niệm lực trong thức hải dâng tràn ra điều động thiên địa nguyên khí xung quanh nhanh chóng tụ lại. Đột nhiên lão ngẩng đầu lên, ánh mắt kinh sợ nhìn qua khe hở của lá chắn, thấy một cái chân.
Cái chân đó đi giày da rất bình thường, giày da có chút cũ, để giày có chút bẩn, không biết từng bước qua những thảo nguyên nào, những sa mạc nào, những vũng nước nào, những núi sông nào.
Khoảnh khắc nhìn thấy cái chân này, lão vu sư của vương đình đã hiểu ra một đạo lý.
Tử vong đến rồi.
…
Nam nhân hạ xuống như thiên thạch một cước giẫm lên trên tấm khiên kim loại khổng lồ cứng rắn.
Đế giày cũ căn bản không thể thừa nhận loại lực lượng thật lớn này, vỡ tan từng tấc.
Tấm khiên kim loại khổng lồ cứng rắn thế mà cũng từng tấc vỡ tan theo!
Hai gã cường giả vương đình giơ tấm khiên đến cả kêu rên cũng không kịp, đôi tay tráng kiện ở dưới lực lượng mênh mông không thể ngăn cản, vô cùng khủng bố đó trực tiếp nở bung ra như thịt sợi, xương trắng vừa lộ ra đã hóa thành bột phấn trong nháy mắt, thất khiếu phun máu thành vòi.
Cái chân không còn đế giày đạp nát tấm khiên khổng lồ, giữa những mảnh vụn kim loại vẫn đang không ngừng hạ xuống dưới, dễ dàng đạp vỡ lá chắn nguyên khí do vu sư già nua ngưng kết, đạp đến đỉnh đầu lão.
Cái đầu lão vu sư trừng đôi mắt vô thần, trực tiếp bị cái chân này đạp vào trong cổ, rồi cái chân hạ đến chỗ thân người lão, cả người lão vu sư bẹp dần, cho đến khi chỉ còn lại một bãi thịt nát.
Cái chân mang giày da đó vẫn tiếp tục xuống phía dưới.
Đạp phá thịt nát của lão vu sư.
Đạp vỡ vòng tròn kim loại cứng rắn.
Đạp vỡ sàn xe.
Oành một tiếng vang lớn!
Bụi bặm lẫn máu thịt vụn văng tung tóe khắp nơi, khói bụi mịt mù, xe ngựa hoa lệ đã biến thành một đống rác rưởi, mảnh kim loại sắc bén bắn vọt ra đánh ngã mười mấy tên binh sĩ thảo nguyên đứng quanh xe ngựa!
Cái chân xuyên mây phá trời mây, rốt cuộc giẫm lên mảnh thảo nguyên do người Man chiếm cứ đã gần ngàn năm!
Nam tử trung niên mặc áo bào da, thân đeo cự đao màu máu đứng ở giữa phế tích, mặt thản nhiên nhìn người Man thảo nguyên xung quanh khiếp sợ đứng như trời trồng.
Các chiến sĩ người Hoang bị vây hãm ở trong vũng bùn thảo nguyên nhìn nam tử cường đại xa xa kia, rốt cuộc phát ra một trận gầm rú điên cuồng đánh vỡ trầm mặc, có vài thiếu niên người Hoang thậm chí kích động chảy nước mắt.
…
Nơi nào đó trong núi sâu phía nam, có một tòa đạo quan bề ngoài nhìn qua cực kỳ mộc mạc đơn sơ, bởi vì vị trí cho nên chưa từng có du khách tín đồ nào đi tới nơi này, tự nhiên không có hương khói gì. Đạo nhân trong quan cũng không thích hương khói, bọn họ cảm thấy hương vị đó thật sự tục đến cực điểm. Thậm chí khác với những Hạo Thiên đạo nhân bình thường là, đạo nhân ở trong đạo quan cũ này thậm chí ngay cả tiền nhang đèn cũng chưa từng để ý.
Cạnh một hồ thanh u sâu trong đạo quan xây bảy căn nhà tranh, so với những đạo quan bên ngoài mộc mạc thì hoàn toàn khác biệt. Tuy bảy gian này mái hiên trải đều là cỏ tranh, nhưng tạo cảm giác đẹp đẽ quý giá trang nghiêm đến cực điểm, cỏ tranh kia tựa hồ là vàng bạc ngọc quý, trải qua tuế nguyệt lại vẫn mới mẻ như lúc ban đầu.
Trong gian nhà tranh thứ nhất, bên cửa sổ trên bàn gỗ trầm hương im lặng đặt một quyển điển tịch rất lớn rất dày, bìa da đen sì như máu khô, như là Hắc Huyết Thạch hàng tỉ năm mới có thể sinh thành, bên trên viết một chữ “nhật”.
Điển tích đã được người ta mở ra, đầu bút hút no mực chậm rãi rời đi, trơn tru đi một nét phất lên.
Đạo nhân trung niên đặt bút xuống quan sát một lát, hài lòng gật gật đầu.
Trên tờ giấy trống viết hai chữ, là tên của người nào đó.
“Ninh Khuyết”
Gió mát không biết chữ, lại có thể giúp mực khô, làm cho văn tự lưu ở trên trang giấy. Một lát sau, ngoài cửa sổ thổi tới một cơn gió mát, trang sách sột soạt lật dần lên phía trước. Không biết đã bao nhiêu trang, trên điển tịch bìa da viết chữ nhật này rốt cuộc từ tờ viết hai chữ Ninh Khuyết kia đã lật đến trang đầu tiên.
Trang đầu của điển tịch hoàn toàn trống rỗng, như tuyết.
Ngay sau đó trên trang thứ hai có mấy cái tên, trên cùng là Liễu Bạch, cách đó không xa mơ hồ có thể nhìn thấy một chữ quân. Trên giấy có tên một người không giống bình thường, cách xa những cái tên còn lại, do đó có vẻ cực cô đơn, lại cực kỳ cường hãn, như thể bản thân hắn chẳng hề muốn đứng chung với những cường giả chính đạo Trung Nguyên thanh chấn tận trời đó.
Bởi vì hắn là Ma Tông thiên hạ hành tẩu.
Hắn là bắc hoang đệ nhất cường giả.
Tên của hắn là Đường.
———-oOo———-